Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sớm hôm bà Phác cũng bắt mạch cho mấy đứa trong nhà thì cũng ra tin vui rằng Trí Mân với An Minh có thai. Thời này cũng bỏ chế độ Pháp Thuộc rồi nên nhà họ Phác hiển nhiên không được gọi là ông bà hội đồng mà họ chỉ đảm nhận chức vụ quan trọng trên xã huyện.

Thấy ai nấy theo thời gian cũng lớn dần lên cả. Bé Kook năm nay 15 rồi chứ nhiêu, cũng ra dáng trưởng thành,tính tình thì giống Chính Quốc nhưng khuôn mặt thì không lệch hơn so với Thái Hanh là bao nhiêu.

Một nhà lúc này vẫn đông vui như trước. Trí Mân thì ở quen sang nhà chồng nhưng lúc nào vẫn chạy qua chạy lại liên tục nhà mẹ. Cả hai đang ở nhà hắn ngồi trước hiên, biểu hiện lúc nào cũng vui vẻ mà chả giấu được nụ cười trên môi.

Doãn Kì thỉnh thoảng lại xoa xoa lên bụng cậu mà áp tai vào nghe ngóng, mặt hắn như nở hoa với nụ cười hở lợi chưa lúc nào tắt vì biết mình sắp được làm cha.

Đoạn hắn có làm ít bánh quế cho cậu thì đám học trò xưa của Doãn Kì bước đến hỏi thưa. Tụi thằng Tí với thằng Tèo nay lên xã mà học hành cả, đứa nào đứa nấy đều trông lanh lợi, sáng dạ vô cùng:

- Chúng trò chào thầy, chào cậu hai.

- Mấy đứa nay lớn quá nhìn không ra. Cứ nhớ hồi đó lại cãi nhau như chó với mèo.

Hai thằng cười hì, quả thật là hắn và cậu cũng có một tuổi thanh xuân lòe loẹt chẳng kém và cả tuổi thơ dữ dội mà hễ nhớ về là thấy thương thấy yêu. Doãn Kì vào trong nhà mang bánh trái cho mấy đứa học trò.

Ở lại chỉ còn Trí Mân với tụi nhỏ. Chúng nó khen lấy khen để thầy nhà sao mà khỏe quá đó đa. Tuổi này vẫn có thể dư sức làm cậu hai có hài tử:

- Thưa cậu, năm xưa khi cậu đi. Chúng con có vô tình tìm được quyển sổ trong hầm dạy học. Khi rảnh cậu nên lấy xem.

- Được được, mà bây cũng nghịch quá. Thầy nhà chưa chửi đã may rồi.

Thằng Tí với Tèo tươi cười. Dặn cậu đừng kể hắn nghe chuyện này. Ngồi chơi một chút thì tụi nhỏ cũng về. Theo lời của tụi nhỏ thì Trí Mân ban đêm đã lén chui ra khỏi phòng ngủ mà ra hầm tối.

Nơi này nay đã không được sử dụng thường xuyên nhưng Doãn Kì đã lau chùi kỹ lưỡng, bảo đảm an toàn sạch sẽ ở mọi nơi vợ mình đi qua.

Cậu quả thực tìm được quyển sổ viết tay của Doãn Kì trong góc tủ xong xui liền mang ra ngoài vườn mà chiêm nghiệm từng câu thơ mà năm 1930 chồng mình đã viết:

" Hôm nay sơn trà đã tàn,

Bàng hoàng nhung nhớ ánh vàng đêm khuya. "

Từng câu từng chữ trong quyển sổ đã đôi phần bạc màu mà còn nhòe đi bởi vệt nước đã khô. Cậu làm sao mà không nhìn ra được rằng hắn thực sự đã khóc khi viết chúng vào những tháng ngày buồn tẻ. Trí Mân không dám đọc thêm nhưng lòng lại gắng gượng bởi bút tích của người chồng:

- Nửa đêm lại trốn ra ngoài, em muốn dọa anh chết sao?

Doãn Kì từ sau ôm lấy ngươi cậu, khẽ hôn lên cổ ra chiều âu yếm, thương yêu. Trí Mân không quá ngạc nhiên nhưng khóe mắt đã sớm đỏ ửng rồi bị chèn lên cánh môi mềm mại của hắn nhằm an ủi cậu đó đa:

- Em chưa buồn ngủ. Mình tâm sự xíu đi.

- Tâm sự mỏng à?

Tiếng cười khẽ khàng bật lên trong màn đêm. Hắn ngay ngắn trèo lên dãy ghế sau vườn mà ôm lấy cậu, tay đặt vào bụng mà xoa. Dạo này Trí Mân cứ suốt mướt cái gì đó đa. Chắc do mang thai nên tâm trạng lúc nắng chiều mưa nhưng hễ là hắn dỗ dành một tí là ngoan ngay ấy mà:

- Cái hồi em từ Sài Gòn dìa, em đã đạp đổ cả hàng quýt của anh. Lần đó hỏng phải là em vô tình, mà cũng hỏng phải là em ghét anh nên mới mắng anh. Tính em kiêu ngạo lắm, có làm thế thì anh mới chú ý tới em...

- Rồi cái lần em mua cả hàng quýt nhà anh. Em nào có ăn nổi đâu đó đa. Em mua tại em thương anh mấy bữa nắng trưa mà cũng vì hờn ghen người ta để ý anh.

- Năm em tỏ tình giữa trời mưa cũng là thiệt lòng, em thương anh từ lúc nhỏ. Có hôm anh khen em hát hay nên em mới lên Sài Gòn làm ca sĩ đặng về mà cua lại anh...

Trí Mân thủ thỉ kể cho hắn nghe đủ điều chuyện xưa. Doãn Kì càng nghe càng thấy trái tim rung động kịch liệt. Đợi đến khi cậu nói xong mới dám đáp:

- Anh biết em cố tình từ lần em trở về rồi.

- Thế sao anh không kiện em hay mách với ba má em chẳng hạn?

- Vì anh cũng trót lòng thương em. Mới để em tự tung tự tác mà cua anh. Mấy hồi ghẹo em cũng vì chữ yêu mà ra. Mà sợ ba má em chê anh nghèo...

- Gớm! Nói chuyện vừa vừa phải phải thôi. Nhà anh mà nghèo thì em đẻ 1 lần 2 đứa cho anh.

Trí Mân quay lại đánh vào người hắn làm Doãn Kì cười khúc khích không thôi. Nhà hắn tuy nói là nghèo nhưng nghèo đâu không thấy mà cây cối xum xuê ăn hoài không hết.

Cách mấy ngày trước thầy đồ lại bói thêm một quẻ rồi có bảo hắn nghe nhưng Doãn Kì lần này không kể cho cậu. Trí Mân cũng không muốn hỏi hắn đâu đó đa. Cả hai chỉ cảm thấy cuộc sống nên vận hành theo cách mà nó diễn ra và rằng họ sẽ cùng nhau vượt qua mọi gian khó:

- Chuyện cũ qua rồi, giờ mình đã là chồng nhau, cũng có đứa con nhỏ sắp chào đời.

- Đáng nói là chuyện tình có một không hai này về sau tụi nhỏ không lường trước được đâu. Nói ra thì có nhiều chuyện xảy ra thì sau này mới có cái kể cho con cháu nó nghe.

- Phải rồi, tuy có thế nào nhưng em cũng phải nể nang chính mình đó đa. Sao mà cưới được người đẹp trai quá!

- Ừ! Kiếp trước chắc anh cũng nợ nần gì em nên mới hầu hạ em kiếp này. Nhưng mà nó hạnh phúc quá em ạ.

Doãn Kì từ từ đẩy ngã cậu xuống hàng ghế dài, một tay phía sau đỡ lấy đầu nhằm tránh va chạm. Kết thúc sau chuỗi ngày dài là một nụ hôn và cái âu yếm của trời đêm khi về.

...

Cái ngày mà Trí Mân sanh con. Cả nhà ai cũng nom nóp lo lắng không kém gì hồi của Chính Quốc. Trong lúc ấy chưa ai có thể thấy biểu hiện sốt sắng phát điên của Doãn Kì cứ loanh quanh cả phòng sinh. Thái Hanh vì có quen biết với bác sĩ người Pháp nên họ mới cho ông chồng vào trong tận mắt chứng kiến.

Mà càng xem là càng biết thương chồng nhỏ cỡ nào đó đa.

Khỏi nói thì với sức lực gìn giữ sau 15 năm của Doãn Kì thì Trí Mân phải chật vật lắm mới đưa cả đôi long phụng ra ngoài. Ừ, là một đôi trai gái luôn ấy.

Cậu với hắn đã vừa lóe lên trong đầu cái tên ở nhà là Chimmy và Shooky cho hai đứa nhỏ. Năm ấy Doãn Kì cũng vừa qua tuổi 40 mới được biết thế nào gọi là cảm giác được làm cha nên vui như muốn khóc.

An Minh với Hạo Thạc cũng sớm ngày có quý tử sau cùng, lấy tên là Hopi. Giờ đây cả gia môn nhà họ Phác con cháu đầy đàn, ẳm bồng cũng không xuể. Bé Kook tuy lớn nhất nhà nhưng cũng là em út sau các anh chị.

Đến năm đất nước lại đến cảnh chiến tranh xâm lược thì cũng phải chia cách nhau một khoảng thời gian nhưng sau cùng thì đến 30/4/1975, trải qua cả một đời phục vụ vì đất nước mà Doãn Kì với Trí Mân đều hạnh phúc bên nhau.

Tuy một số mất mát, một số thì vẫn trở về gia đình nhưng may mắn thay cả dòng dõi nhà họ đã bình an vô sự mà có bức ảnh gia đình đông con cháu nhất lịch sử nhà họ Phác.

Cậu cũng thương lắm những ám ảnh mà Doãn Kì đã chịu phải trong lúc hành quân nhưng đồng đội ai nấy đều chung vui mà giúp đỡ lẫn nhau. Hắn cũng đã khỏi hẳn với sự chăm sóc của chồng nhỏ thân thương.

Hiện tại thì cả hai cũng chỉ là đơn giản ngồi bên chiếc ván trước sân. Cả rổ quýt bên cạnh đã thơm ngọt chín mùi và hương hoa sơn trà thoảng qua.

Doãn Kì và Trí Mân không lấy được nhau thời trẻ nhưng cũng kề cạnh đến già. Tuy tuổi 40 năm ấy tóc chưa bạc phơ nhưng cũng là trôi qua cả nửa đời người.

Hiện tại, quá khứ hay tương lai đều không quan trọng. Chỉ biết thương nhau thì dù có làm gì cũng tìm đến bên nhau mãi mãi về sau:

- Mình nè, cuối cùng chúng ta cũng nhìn thấy cảnh hoà bình rồi. Con cháu đời sau cũng chả lo lắng những đêm khói lửa nữa đâu.

Trí Mân hóm hĩnh bóc vỏ quả quýt đưa cho Doãn Kì, hắn chỉ lấy một múi sau đó thì bỏ một miếng vào miệng cậu. Cứ mỉm cười nhìn bầu trời trong xanh:

- Ừ, thời thế sinh anh hùng mà. Anh tự hào về Việt Nam mình lắm. Anh yêu nước và cả yêu em.

- Dạ, em cũng yêu nước và yêu anh.

Chuyện tình thuở xưa nó rối ren mà màu nhiệm lắm các bác ạ. Mà ngày xưa đã yêu, đã thương thì xác định sẽ cưới và ở cạnh một đời mà chả bao giờ biết cái gì gọi là ly hôn.

Mà sao giờ vẫn cứ nhớ những tháng ngày trong chuỗi câu chuyện liên quan đến quả quýt của cậu Kì và cậu hai nhà Phác gia.

Hay cái bỡ ngỡ của Thái Hanh về vẻ đẹp từ đôi môi nhai trầu của Chính Quốc. Sự nhút nhát của An Minh và tình yêu của Hạo Thạc. Và cả cuộc cãi vã yêu thương của hai vợ chồng nhà họ Kim.

Tất thảy là chính là tình yêu mãi mãi trường tồn trong thời kháng chiến giành lại hòa bình của cả dân tộc.

Để ta thêm yêu nước và yêu con người chất phác nơi đất Việt.

Và tự hào về dòng dõi Con Rồng Cháu Tiên.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net