P11. Min Yoongi thiên tài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Jimin như thường ngày chiều chiều lại chạy qua nhà Yoongi rồi cố lôi thằng bạn lười chảy thây ra ngoài chơi. Yoongi sau một hồi quyết sống chết cũng không ra khỏi chiếc giường yêu quý, cuối cùng cũng không chịu nổi mấy lời càm ràm lảm nhảm của Jimin, đành lết thêm ra công viên chơi bóng rổ với nó.

Hai thằng lùn, không chọn chơi gì lại đi chọn bóng rổ, trò vốn dĩ chỉ dành cho mấy đứa cẳng dài.

Cơ mà, hình như cũng chả liên quan đến chiều cao cho lắm, bằng chứng là hai cậu nhóc siêu lùn như lại chơi siêu giỏi. Jimin nhìn cú ném bóng của Yoongi, xuýt xoa:

"Chả thấy mày tập luyện lúc nào cả mà sao chơi hay quá vậy, đi thi vô đội tuyển quốc gia đi, tao ủng hộ."

"Bởi vì tao là thiên tài, thế mà cũng thắc mắc. Nhưng mà vào đội tuyển thì lấy ai ngủ cho tao."

"Ngủ, ngủ, mày lúc nào cũng ngủ như chết.Đồ con heo." Jimin bĩu môi rồi ném mạnh quả bóng vào mặt Yoongi. Ai dè cậu bạn còn đang bận nhe răng cười, không kịp tránh, thế là ăn luôn một cú đập vào mặt.

"Aaa, Jimin mày định ám sát thiên tài à."

Jimin thấy Yoongi ngồi thụp xuống ôm mặt la lớn, vội vội vàng vàng chạy lại hỏi han.

"Có sao không, xin lỗi mày nha."

Yoongi bắt đầu vai diễn sướt mướt, cậu ôm mặt rên rỉ, thỉnh thoảng thút thít vài cái để cho thằng bạn mủi lòng. Còn Jimin tội nghiệp thì luống cuống chẳng biết làm gì cả, chỉ biết luôn mồm xin lỗi, nhiều đến lúc Yoongi phát khùng.

"Thôi, xin lỗi mãi không mỏi miệng à, ít ra cũng phải làm gì để chuộc lỗi đi chứ."

"Thế tao phải làm gì giờ, xoa dầu nhé, hay ra bác sĩ khám nhé."

"Hả, có ai bị có mỗi quả bóng đập vô mặt mà phải đi bác sĩ không, cho mày đi khám bệnh khùng luôn bây giờ."

"Đúng là đồ đanh đá, thế giờ muốn sao?" Jimin chịu nhịn, đàng nào cũng là cậu đập bóng vô người ta, trong lòng cũng có chút hối hận

"Vậy hôm nay tao muốn mày làm gì thì mày phải làm cho tao một việc, được không?" Yoongi nhếch mép cười.

"Hả" Jimin bối rối gãi đầu.

"Ôi cái khuôn mặt quý giá của tôi, đêm về sẽ sưng vù cho coi. Làm người ta bị thế này mà đến một việc nhỏ nhỏ cũng không chịu làm."Yoongi lại dở chiêu ôm mặt rên rỉ.

"Thôi, thôi được rồi. Thế làm gì?"

"Từ đã, chưa nghĩ ra, giờ đi đây với tao." Yoongi nghe Jimin xuôi lòng, đạt được mục đích thì hớn hở bật dậy lôi tay thằng bạn đi, chẳng thèm giả vờ đau đớn nữa. Jimin nhăn nhó vì bị lôi đi xềnh xệch, lòng thầm nghĩ: "Tốt nhất từ nay đừng cẩn thận tránh đụng vào cái con người này nữa, suốt ngày bị nó đè đầu cưỡi cổ."

Còn khóe miệng Yoongi nãy giờ vẫn cong lên, lòng không ngừng tấm tắc khen bản thân đúng là thiên tài mà, ngay cả đóng kịch cũng giỏi,lừa được cả con mèo nhỏ ngốc nghếch này.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net