P17: Lần 1: Jungkook thắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Jiminie, anh Jimin xinh đẹp đáng yêu dễ thương ới ời."

"Thôi đi ông tướng, sáng sớm ra đã muốn gì rồi." Jimin nhìn bé con Jungkook mới sáng ra đã vội chạy vào phòng anh, lại còn giở cái giọng nũng nịu đáng yêu ấy ra, biết ngay sẽ sắp vòi cái gì đây mà. Cơ mà, đáng yêu chết đi được, Jimin chỉ có nước mềm lòng trước khuôn mặt cún con ấy.

"Anh Jimin đưa em đi công viên chơi đi."

"Thôi được rồi, hôm nay là chủ nhật, anh cũng rảnh. Đợi tí ăn sáng xong chúng ta đi."

"Anh Jimin là nhất, đẹp trai nhất, tốt bụng nhất." Jungkook hài lòng nhảy tưng tưng khắp nhà. Tổ tông nhà nó, mới tí tuổi đầu đã biết nịnh trai rồi.

"À, để tí anh rủ Yoongi đi nữa nha."

Jungkook nghe thấy từ "Yoongi" thì thôi cười, ngay lập tức trưng khuôn mặt lạnh tanh cùng ánh mắt giận hờn nhìn Jimin.

"Sao cứ phải rủ anh ấy."

"Thì hôm nay cậu ấy cũng được nghỉ mà, với lại, càng đông càng vui chứ."

"Ứ biết đâu, em không thích, em muốn anh với em đi thôi." Jungkook bắt đầu ngồi xuống tính đến chuyện ăn vạ. Nhưng Jimin biết tỏng chiêu của thằng bé, cười gian:

"Vậy thôi, ở nhà nhé."

Jungkook bật dậy ngay tức thì, vội cười thỏa hiệp.

"Đi chứ, đi mà, cả anh Yoongi đi nữa cũng được."

"Có thế chứ, Kookie ngoan." Jimin cười tươi rồi xoa đầu thằng nhỏ., sau đó mặc quần áo rồi vác mông qua nhà Yoongi rủ thằng bạn đi chơi.

Ra đến công viên, Jungkook buông vội tay Jimin rồi bay thẳng đến đám đông đang bu kín một góc, mặc kệ Jimin la lên đừng chạy kẻo lạc mất. Yoongi chặc lưỡi:

"Kệ nó đi, cho nó chơi. Mày với tao đi ăn kem đi."

"Cho là cho thế nào được. Đợi tí tao lại kiếm nó rồi đi ăn sau." Jimin nhăn mặt trả lời trong khi mắt vẫn không ngừng tìm kiếm cái bóng nhỏ xíu giữa biển người.

"Này." Yoongi lại chặc lưỡi, không phải vì muốn đi cùng Jimin, cậu cũng chẳng thèm rời cái giường êm ấm mà đến cái chỗ nhốn nháo này đâu.

"Yoongi, lại đây." Tiếng Jimin gọi đằng xa, Yoongi nhìn với theo một cậu nhóc lùn lùn đang ra sức níu tay một thằng bé tí ti cứ một mực đòi chạy đi chơi, thầm thương cho Jimin vì lỡ dính vào thằng nhóc nghịch ngợm ấy.

Sau khi xử lý một lô một lốc kem, cả ba đang suy tính nên chơi cái gì.

"Anh, đi chơi ngựa với em, chơi đạp vịt nữa, đi mà." Jungkook bắt đầu nhõng nhẽo, chiêu này chưa bao giờ thất bại với Jimin mà.

"Không, nam nhi ai đi chơi mấy trò đó." Yoongi sầm mặt liếc Jungkook, rồi quay sang giở giọng ngọt ngào rủ Jimin. "Đi chơi tàu lượn, tàu siêu tốc đi, Jimin."

"Không, đi đạp vịt."

"Cấm ồn ào, đi tàu siêu tốc."

"Không, vịt cơ."

"Anh đã nói là siêu tốc."

Hai người một lớn một bé cứ thế cãi nhau ỏm tỏi muốn nổ cả một góc công viên. Jimin nhìn ngang nhìn dọc rồi thấy xấu hổ thay, vội vàng lớn tiếng.

"Im hết coi."

Cả hai im thật. Mắt háo hức nhìn Jimin ra quyết định chơi cái gì. Jimin nuốt nước bọt, nhìn hai đôi mắt long lanh đang nhìn chằm chằm vào mình, ấp úng mở miệng.

"Thôi, chơi đạp vịt đi."

Jungkook nhảy lên vui sướng, còn Yoongi thì tối sầm lại, nhăn nhó. Jimin vội vàng cười cười hòa giải:

"Thôi, nhường thằng bé đi mà."

"Hai người, ai lại đi chơi mấy cái trò con nít ấy."

"Ủa, nhưng Jungkook là con nít mà." Jimin trưng cái mặt đần thối nhìn Yoongi, như thể ngó xem bạn mình ăn phải cái gì mà nói câu đại ngốc như vậy.

Cuối cùng, Jimin và Jungkook đi đạp vịt, còn Yoongi trong một phút nóng giận đã tuyên bố không thèm chơi mấy trò vớ vẩn ấy, nam nhi là phải đi tàu lượn. Kết quả, lúc bước xuống, Yoongi được một phen lảo đảo, tiện thể tống thẳng mọi thứ ăn được buổi sáng ra ngoài, mặt mày xanh lét nhìn Jimin đang ôm Jungkook, hai người cười cười nói nói đạp vịt quanh hồ.

Được, coi như lần này Yoongi thua, thằng nhóc Jungkook ấy thắng.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net