2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu như hôm nay em không đứng đây. Thì đến bao giờ em mới biết được bộ mặt thật của gã ?


Có lẽ là không bao giờ.


Thật may mắn quá. Khi mà giờ đây em đã chứng kiến tất cả những gì giả dối nhất mà gã đã làm với em.


May mắn đến đau lòng.


Trước mặt em là gã và một cô gái nóng bỏng đang quấn quýt lấy nhau trên chính chiếc xe hơi mà gã đã mua khi công ty kí hợp đồng với nhà đầu tư mới. Đầu tư càng nhiều thì công ty càng phát triển, đồng nghĩa với việc doanh thu vào tay gã sẽ ngày càng nhiều hơn. Gã không ngần ngại chỉ trả một số tiền lớn để mua một con xe xịn.


Nó sẽ chở em trên mọi quãng đường sau này, ghế lái chính sẽ luôn là anh, và ghế lái phụ sẽ mãi mãi là của em.


Gã đã nói với em như vậy đấy.


Và giờ thì xem gã đang tự tay mở cửa cho ai tiến vào chiếc ghế lái phụ ?


Em biết cô gái đó, cô gái với thân hình nóng bỏng và mái tóc vàng óng ấn tượng ấy là đối tác của công ty vừa hợp tác cách đây hai tháng. Một người phụ nữ trẻ, quyền lực và thành đạt.


Gã chồm người qua thắt dây an toàn cho cô gái, và rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến.


Cô gái choàng tay qua cổ gã, họ trao cho nhau một nụ hôn mà theo em thấy thì nó còn nồng nàn và mãnh liệt hơn bất cứ nụ hôn nào gã dành cho em.


Vậy ra, sau tất cả những gì em làm cho gã. Thì gã vẫn tìm thấy một người thích hợp với gã hơn em.


Em đã từng nghe thấy rất nhiều tin đồn về việc gã đã tiếp cận em để leo lên đến vị trí của ngày hôm nay, rằng gã chẳng yêu em đâu mà chỉ quan tâm đến gia tài và quyền lực từ dòng họ danh giá của em mà thôi, rằng gã đã quá thông minh khi chọn một lối đi dẫu nguy hiểm nhưng nhanh gọn và hiệu quả như vậy.


Rằng em quá ngu ngốc khi yêu một thằng chỉ biết lợi dụng như vậy mà không nhận ra.


Tin đồn về gã giám đốc đại tài đang dần ngó lơ người thư kí tài ba để đến với cô đối tác xinh đẹp cũng được lan truyền với tốc độ chóng mặt trong công ty.


Nhưng em chẳng quan tâm đâu, vì em yêu gã mà.


Để đến ngày hôm nay em mới thấy rằng em ngu ngốc và tin người đến mức nào.


Chiếc xe càng đi xa, chân em lại càng không vững. Em tìm cho mình một điểm tựa rồi liên tục thở dốc, bàn tay xanh xao nắm đến nhàu nhĩ vải áo sơmi ở ngực trái. Đột nhiên em cảm thấy lạ lắm, em cảm giác rằng em còn chẳng thể cảm nhận được nhịp tim của mình nữa.


Em chỉ thấy ở nơi đó, thật sự, rất nhói mà thôi.


Mặn quá. Vị nước mắt của em.


Đau quá. Nhưng tay lại không thể ngừng đập vào ngực trái. Có đập như vậy mới giúp em cảm thấy tỉnh táo lúc này, đập để cái đau bên ngoài lấn át đi nỗi đau sâu thẳm bên trong.


Em đi bộ về nhà vì đã quá quá trễ để có thể bắt xe buýt. Thật ra thì, như mọi hôm sẽ có người chở em về rồi cùng ăn bữa tối ở một quán ăn nào đó, mà hôm nay gã chẳng nhớ để chở em về đâu mà, hay nói đúng hơn đã có người ngồi trên chiếc ghế lái phụ kia mất rồi. Em chẳng còn xứng đáng để ngồi ở đó nữa.


Em lững thững từng bước về căn hộ cao cấp mới toanh của cả hai vừa mua vài tháng trước. Em chưa vội vào mà đứng từ dưới nhìn lên toàn cảnh căn hộ.


Hiện ra trước mắt em là một căn trọ nhỏ chưa đến hai mươi mét vuông đơn giản và ấm cúng. Em thấy cả gã và chính em đang ngồi trên ban công đằng kia, em dựa vào vai gã nghe gã kể chuyện đời. Và chẳng mấy khi mà em nghe hết được câu chuyện đó cả, nó cứ dở dang mãi từ ngày này qua ngày khác vì em toàn ngủ quên giữa chừng trên vai gã thôi.


Em ước gì lúc đó mình đủ tỉnh táo để nghe hết câu chuyện.


Đủ tỉnh táo sớm hơn để nhận ra Yoongi đã lừa dối em nhiều biết nhường nào.





-Jimin, anh về rồi.


-Jimin ?


-Jimin ?


Giống như thường ngày gã đi làm về muộn, gã thường nhắn tin báo cho em hãy về nhà trước, em sẽ ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa phòng khách xem tin tức hay một bộ phim truyền hình dài tập nào đó chờ gã về. Chỉ cần nghe thấy tiếng gã, em lập tức sẽ chạy ra ôm gã và hôn chớp nhoáng lên đôi môi gã.


Anh về muộn quá. Em nhớ anh.


Một câu nói quen thuộc cho những ngày gã về nhà trễ.


Nhưng hôm nay, không những không được nghe giọng em, gã cũng chẳng thấy đôi giày da em thường mang đi làm được để trên kệ, cả áo khoác cũng không được treo trên móc. Tất cả đều trống trơn, ngôi nhà thiếu đi mùi hương mang tên Jimin ở đâu đó mà gã không tài nào tìm được.


Đột nhiên gã cảm thấy bất an, em chưa bao giờ về nhà trễ cả. Gã giật mình nhận ra hôm nay gã chưa nhắn tin báo rằng mình sẽ về trễ. Có khi nào em vẫn còn ở công ty chờ gã trở về ?


Em ơi, em cứ mãi ngốc nghếch như vậy, cứ chờ gã mãi như vậy. Thử hỏi làm sao gã không ngừng quan tâm em đây ? Dù cho trong tiềm thức của gã vẫn cứ bảo thủ về cái suy nghĩ gã chỉ đang lợi dụng em thôi.


Điện thoại trong túi reo lên, hai chữ Jimin hiện lên trên màn hình, gã không chần chừ mà bắt máy.


-Em đang ở đâu? Có còn ở công ty không? Hôm nay anh quên nhắn cho em. Anh xin lỗi, anh tới đón em nhé?


-Tại sao anh lại quan tâm em như vậy?


-Giọng em hôm nay lạ lắm, em sao vậy? Em đang ở đâu?


-Anh có yêu em không?


-Jimin...


-Lúc trước em hỏi anh đều trả lời rất dễ dàng. Sao bây giờ lại chần chừ như vậy?


-Anh..


-Anh ơi, công ty anh có rồi, tiền tài danh vọng anh đều có cả rồi. Cô gái đó sớm muộn gì cũng cùng anh kết đôi. Em giúp như vậy là đủ rồi phải không anh? Chúng ta đến đây là hết duyên hết mệnh, anh buông tha cho em được không?


-Jimin! Em đang ở đâu? Em đừng nói như vậy.


-Đừng lợi dụng em nữa. Anh ơi, em đau...


Tút tút tút


-Jimin ! Jimin !


Gã hốt hoảng chạy xuống lấy xe và gọi liên tục vào số em. Nhưng hồi chuông cứ reo mãi mà đầu dây bên kia chẳng có ai bắt máy. Gã sốt ruột, gã nóng nảy, gã sợ hãi. Tâm trạng gã rối bời.


Phải, có thể gã đã lợi dụng đúng người. Nhưng gã cũng làm đau sai người mất rồi.


Gã đã làm gì em thế này ?













Mỗi lúc không ngủ được thì fic này sẽ ra thêm chương. Tớ thề đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net