t w o

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùi hương từ hạt cà phê rang bỗng xộc vào mũi Jimin một cách không hề báo trước. Cậu nhóc hơi hé mắt nhìn và nhận thấy một bóng lưng với chiếc tạp dề nâu, cùng mái tóc bạc hà quen thuộc đang đứng sừng sững trước mặt cậu thay vì bàn tay của gã thô lỗ kia.

Anh chàng nhân viên mà cậu gọi là cục đá lạnh lùng đang đỡ lấy bàn tay to lớn ấy, cứu khuôn mặt của cậu khỏi nguy cơ bị đổ máu.

"Xin lỗi quý khách, chỗ chúng tôi không cho phép sử dụng bạo lực." Giọng nói của anh ta vang lên, hết sức bình tĩnh và nhẹ nhàng, ngữ điệu trầm thấp như ai đó đang chơi một bản nhạc bằng cello.

"Ha, sao cái chỗ chết tiệt này lại xuất hiện lắm thằng phiền phức thế nhỉ?" Tên khách thô lỗ lại bắt đầu quát nạt.

"Nếu anh không muốn gặp mấy thứ phiền phức nữa thì vui lòng ra chỗ khác, những nơi người ta cho phép cãi cọ hoặc đánh nhau ấy. Còn chỗ chúng tôi, xin nhắc lại là anh không được phép."

"Mày nói cái gì..."

"Ồ không muốn tự đi sao? Thế thì tôi sẽ gọi cảnh sát đến hộ tống anh vậy." Yoongi vừa nói vừa làm bộ rút điện thoại ra gọi điện thật. Hành động ấy khiến gã đàn ông trước mặt hơi rụt tay lại, và gã cũng quyết định bỏ đi sau khi chỉ thẳng vào mặt anh mà lầm bầm mấy câu.

Jimin nhìn theo bóng dáng của vị khách cộc cằn kia khi anh ta đẩy cửa bước ra khỏi tiệm. Cậu nhóc thở phào nhẹ nhõm vì hắn ta vẫn còn biết sợ luật pháp mà không làm gì quá trớn. Nhưng rất nhanh chóng tâm trí cậu lại quay về anh chàng nhân viên pha chế vừa xuất hiện cứu nguy cho cậu, và giờ đang trấn an vị khách nữ. Jimin đứng như trời trồng mà quan sát anh ta một hồi lâu. Anh chàng này cũng chẳng to lớn hơn cậu là bao, nếu đứng thẳng dậy thì chiều cao của hai người cũng sêm sêm nhau đấy. Vậy mà lúc gã cục mịch kia định đánh cậu thì anh ta không chần chừ mà đứng chắn trước mặt, dáng vẻ giống như không đỡ kịp thì anh ta sẵn sàng ăn đòn thay cho cậu vậy.

"Cậu không sao chứ?" Lần thứ hai, giọng nói của anh kéo Jimin ra khỏi những suy nghĩ hỗn độn.

"À vâng, tôi không sao... Cảm ơn anh." Cậu nhóc giật mình nhưng cũng nhanh chóng đáp lại anh, câu cảm ơn ở cuối được cậu lí nhí trong cổ họng.

"Cafe của cậu..." Anh nói lấp lửng khi đưa mắt nhìn về chỗ ngồi của Jimin.

"Ôi trời đất ơi!" Jimin bằng tốc độ tên lửa chạy nhanh về bàn mình và cứu lấy ly cafe bị đổ khi cậu đột ngột đứng dậy ban nãy. Chất lỏng màu nâu tràn ra lênh láng ở bàn và sàn nhà, nhưng may mắn là số sách vở của cậu thì không sao.

Jimin luống cuống định lấy khăn giấy từ balo ra lau thì có một bàn tay thon dài chìa ra, nhẹ nhàng dùng giẻ giúp cậu lau sạch chỗ cafe vừa đổ ra bàn.

"Chúng tôi sẽ phục vụ cho cậu một ly khác. Cậu có thể sang bàn bên cạnh ngồi trong lúc chúng tôi dọn dẹp."

"Không cần phải như thế đâu, là do tôi cả mà. Chuyện lúc nãy... chắc là do tôi hơi nóng. Xin lỗi vì đã gây ra rắc rối cho các anh nhé." Jimin nói với giọng điệu cực kỳ hối lỗi.

Thế nhưng những gì người nọ đáp lại Jimin chỉ là mấy câu ngắn gọn và thành công khiến đại não của Jimin như chững lại vài giây:

"Nếu những hành động "rắc rối" đó có thể giúp được một người thì cậu không cần phải xin lỗi. Chẳng một ai ở đây có thể trách cậu cả, an tâm đi."

Yoongi dùng bộ dạng không mặn không nhạt mà trả lời cậu, và Jimin phải công nhận cậu khó có thể phản bác bởi giọng nói trầm nhẹ, đầy từ tính của anh, cả mùi hương dịu dàng từ hạt cafe khi anh đứng bên cạnh cậu khiến cho Jimin cảm thấy bình tĩnh và an tâm đến kỳ lạ. Sao Jimin không nhận ra điều này sớm hơn mà cứ khăng khăng anh ấy là một người khó gần nhỉ?

Jimin nhanh chóng ổn định mọi thứ khi cậu chuyển sang chiếc bàn kế bên và tiếp tục công việc của mình - là cái công việc vừa đọc sách vừa len lén quan sát Yoongi đang bận rộn ở quầy. Jimin bắt đầu đánh giá bề ngoài của vị cứu tinh. Mái tóc bạc hà đã phai màu, môi mỏng, mũi cao cùng nước da trắng đến khó tin. Vài sợi tóc mái rủ xuống che phủ đôi mắt khi anh cúi đầu để pha cafe vào tách, khiến Jimin liên tưởng đến mấy nhân vật nam chính trong cuốn băng thanh xuân vườn trường mà Taehyung luôn cưỡng ép cậu xem cùng.

Đối với một thằng nhóc theo chủ nghĩa đơn giản như Jimin mà nói, một người sẵn lòng giúp đỡ cậu lúc khó khăn mà chính xác hơn là giúp cậu thoát khỏi viễn cảnh bị huỷ dung, thì người đó chắc chắn là người tốt. Jimin gật đầu cái rụp với phát hiện mới mẻ này và không còn cảm thấy anh ta đáng ghét như lúc đầu nữa.

Cậu nhóc nghĩ mình sẽ nán lại lâu hơn chút nữa nếu như không có tin nhắn từ cô bạn cùng lớp thông báo về đồ án cuối kỳ. Jimin nhanh chóng thu dọn sách vở và rời khỏi quán. Lúc đi ngang qua quầy pha chế, Jimin hơi chần chừ một chút, nhưng cậu nhóc vẫn dừng lại, đứng đối mặt với Yoongi, nói bằng điệu bộ nửa đùa nửa thật:

"Cảm ơn anh đã giúp em lúc nãy. Anh mà không xuất hiện kịp lúc thì chắc mặt em đã biến dạng lâu rồi."

"Với cả, cafe của anh ngon lắm đó. Buổi sáng tốt lành, Yoongi-hyung ~" Jimin nói và tặng cho người đối diện một nụ cười rạng rỡ, nụ cười mà theo lời Taehyung miêu tả là giống như đánh cắp hết mọi năng lượng của mặt trời trút vào đó vậy.

Cậu nhóc đẩy cửa và thực sự bước ra khỏi quán. Có lẽ tốc độ đi của Jimin luôn nhanh nhẹn như thế nên cậu nhóc đã bỏ lỡ tiếng chuông gió đang kêu leng keng tạm biệt, và cả tiếng nhịp tim ai đó đập mạnh hơn bình thường khi những câu chữ cuối cùng thoát ra từ đầu lưỡi cậu nhóc, hệt như có bàn tay đang rẽ những đám mây trên bầu trời tháng mười âm u để nắng có thể len lỏi vào từng ngóc ngách bé nhỏ của thành phố.
                                     *****

Thời tiết vào những ngày giao mùa cứ như một quý cô đỏng đảnh, buổi sáng vừa nắng ấm nhưng đến chiều thì lại đổ mấy hạt mưa lất phất kèm vài cơn gió lạnh, khiến Jimin phải chạy nhanh hơn bình thường để trở về vì lo bị ướt. Và như mọi khi, bông hồng xinh đẹp đã được ai đó đặt sẵn trước cửa như đang chào mừng cậu về nhà.

Đã vài ngày trôi qua kể từ cái hôm cậu suýt xô xát với người ta ở tiệm cafe. Mọi chuyện vẫn không có gì thay đổi, cậu nhóc vẫn đến trường đều đặn như thường ngày, và những món quà giấu tên vẫn được ai đó đều đặn đặt trong hộp thư của cậu mỗi buổi chiều. Đến nỗi mỗi khi bước về căn hộ nhỏ, Jimin chỉ cần dùng một giây để liếc nhìn qua vật thể màu hồng kia rồi cực kỳ thành thạo lấy nó ra khỏi hộp thư, mở khoá nhà, cắm vào chiếc lọ cạnh cửa.

Nhưng hôm nay khi Jimin vừa rút bông hoa để mang vào trong thì một cái hộp nhỏ bỗng rơi ra và đáp thẳng xuống đất. Jimin hơi ngạc nhiên vì bình thường ngoài hoa và giấy nhắn thì người lạ chẳng kèm theo cái gì cho cậu cả.

Cậu nhóc nhặt cái hộp và mở ra xem. Chỉ là một cái hộp hình vuông đơn giản tựa như hộp quà giáng sinh, nhưng không được thắt nơ hay trang trí gì bên ngoài cả. Và ở trong là mấy gói trà túi lọc nho nhỏ mà Jimin đoán là trà vị gừng khi cậu nhóc đưa lên mũi ngửi.

"Mấy thứ này là sao?" Jimin băn khoăn trong ghi gỡ mẩu giấy nhắn được đặt trong hộp quà.

"Trời lạnh dần rồi. Giữ ấm cơ thể và đừng để bị ốm nhé."

Jimin tròn xoe mắt vì mấy lời nhắn nhủ mang giọng điệu săn sóc từ cái kẻ cậu còn chẳng biết tên kia. Mọi khi chỉ biết khen cậu bằng mấy từ ngữ sến sẩm thôi nhưng hôm nay lại lo lắng cho sức khoẻ của cậu mà gửi trà đến cơ đấy. Cậu nhóc lắc đầu cười cười rồi mang cả trà, hoa và giấy nhắn vào trong nhà.

"Xem nào~ ôi mùi vị không tệ đấy chứ." Jimin cảm thán lúc cậu nhấp thử cốc trà còn nghi ngút khói khi vừa chén xong bữa tối. Hương thơm từ chiếc cốc nhỏ thoang thoảng trong gian bếp và khiến cho cô mèo nghịch ngợm liên tục cào vào chân cậu đòi uống thử.

"Tao rất tiếc nhưng đây không phải thứ dành cho mày đâu, lăn ra chỗ khác nào~" Jimin đáp phũ phàng.

Người tặng cho cậu mấy thứ này có khẩu vị cũng tốt thật. Jimin không hay uống trà nhưng mùi vị nhè nhẹ từ những sợi gừng thành công khiến cho đầu lưỡi Jimin khoan khoái và cổ họng cũng ấm áp lạ thường.

"Ngon thế này thì không bị cảm chắc cũng uống được nhỉ?" Jimin tự thắc mắc rồi lại tự bật cười.

Nhưng nụ cười của cậu chợt tắt và hai mắt cậu nhóc bỗng sáng rỡ lên. Jimin ngốc nghếch lại vừa nghĩ ra một ý tưởng mà bản thân cậu cho là hết sức tuyệt vời. Sẽ thật xấu bụng nếu chỉ uống trà một mình đúng không? Ừ thì đâu chỉ mình Jimin có thể bị cảm lạnh chứ, bệnh tật không chừa một ai mà. Thế thì cậu nên chia sẻ món quà này cho ai nữa đây nhỉ? Cả Taehyung và Jin đều không có ở Seoul, dù cậu yêu hai người đấy chết đi được nhưng trà sẽ hỏng nếu vận chuyển đường dài mất.
Vậy thì chỉ còn một người phù hợp để nhận trà của cậu thôi, là cái anh pha chế kiệm lời đang làm việc hết sức chăm chỉ ở tiệm cafe nào đó.

Jimin chỉ nghĩ như thế và cậu rút ra từ chiếc hộp mấy túi trà nhỏ rồi bỏ vào một hộp giấy khác, chạy một mạch xuống cửa tiệm đối diện, vừa đi vừa ngân nga một bản nhạc mới học lỏm được từ chiếc radio nhà hàng xóm.

Yoongi ắt xì một cái rõ kêu khi anh vừa tiễn một vị khách quen ra khỏi cửa tiệm. Hơi lạ vì anh luôn mặc đủ ấm khi trời đông về và còn chẳng buồn ra ngoài nhiều. Yoongi kéo cao cổ áo len hơn trong khi giương cánh tay định khép cửa, nhưng hành động đó của anh chợt dừng lại khi trông thấy một mái đầu nâu đang vội vã băng qua đường, và chủ nhân của nó đang nở một nụ cười tươi roi rói.

"Chào anh Yoongi, vẫn đang trong giờ làm việc sao?" Jimin mở màn bằng giọng điệu hết sức thân thiện và có phần hớn hở.

Kể từ sau hôm đó, Jimin bắt đầu có thiện cảm  hơn với người nhân viên pha chế mặt lạnh băng này. Dù anh vẫn dùng cái bộ dạng xa cách đó đối đãi với cậu, nhưng Jimin thay vì lờ đi thì lại bắt đầu mỉm cười chào anh, chúc anh buổi sáng vui vẻ, khen hương vị từ tách cafe của anh, thậm chí nếu hôm đó khách đông thì cậu còn sẵn sàng chạy đến quầy tự bê cafe của mình ra giúp anh. Dù sao thì người ta vẫn là người tốt, chỉ là không thể hiện ra bên ngoài thôi - nhóc luôn tự nhủ với mình như thế.

"Woa có vẻ như em tới đúng lúc, quán đang vắng khách nè." Jimin nói khi cậu nhóc lách mình vào trong không gian ấm áp của tiệm cafe. Mùi hương từ mái tóc nâu của Jimin sượt nhẹ qua mũi Yoongi khi cậu nhóc suýt chút nữa thì va phải vai anh. Có một loại xúc cảm nào đó vụt qua trong mắt Yoongi nhưng rồi lại biến mất gần như ngay lập tức khi anh cất giọng:

"Nếu cậu tìm Jin hyung thì anh ấy không-"

"Ồ không, em không có tìm Jin hyung. Hôm nay em tới để gặp anh mà." Jimin cắt ngang lời anh bằng nụ cười híp mắt đặc trưng.

"Tìm tôi?" Yoongi ngạc nhiên, "Để làm gì?"

Jimin chỉ đợi anh hỏi như thế và chìa ra cái túi nhỏ trước mặt người con trai tóc bạc hà, giọng nói hết sức tự nhiên:

"Em được người ta cho mấy gói trà gừng rất ngon. Em nghĩ là anh và mấy nhân viên ở đây sẽ thích nên mang sang cho mọi người. Đảm bảo rất thích hợp để mở tiệc trà vào mùa lạnh đó."

Yoongi nhìn chăm chăm vào túi quà và bàn tay nho nhỏ trước mặt. Anh hơi mở to mắt ngạc nhiên, dù Jimin dạo này đối xử đã có phần thân thiện hơn với anh nhưng anh vẫn không nghĩ là đột nhiên được cậu nhóc tặng quà như thế này.

"Tôi sẽ chuyển nó cho mọi người. Cậu còn việc gì nữa không?" Yoongi hỏi khi đưa tay đón lấy mấy gói trà.

Jimin liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, hơi tiếc nuối mà đáp lại anh:

"Em vốn muốn pha trà và uống cùng mọi người cơ, nhưng giờ thì em có một lớp học online đang đợi ở nhà. Tạm biệt anh, uống trà và ngủ ngon nhé."

Jimin chỉ đáp gọn lẹ như thế rồi toan quay lưng bỏ đi. Nhưng cậu nhóc bỗng đứng lại khi nghe thấy tiếng gọi "Jimin ah" từ anh chàng đối diện.

"Dạ?"

"Ừm... cảm ơn cậu nhé, tôi nhất định sẽ thử nó." Yoongi nói với âm lượng nhỏ hơn thường ngày.

"Không có gì đâu hyung, dù sao em cũng nợ anh mà." Jimin nháy mắt như muốn ám chỉ cho Yoongi nhớ lại chuyện anh cứu cậu hôm nọ, rồi đẩy cửa trở về nhà.

Lượng khách ít ỏi trong quán cũng dần dần thưa đi khi Jimin trở về. Để lại Yoongi đang băn khoăn không biết sự ấm áp mà anh cảm nhận được nãy giở vốn là do tác dụng của máy sưởi hay cậu nhóc tóc nâu vừa nán lại đây vỏn vẹn ít phút trước...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net