19 - lạc nhau.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yoongi định hỏi thêm vài thứ nhưng cuộc gọi đã bị cắt ngang bất ngờ, tưởng mình nhấm nhầm nên gã liên tục gọi lại nhưng đáp trả chỉ là một chuỗi tiếng tút dài. Chưa bao giờ sự khiếp đảm trong Yoongi lại tăng cao và rung động mạnh đến thế, giống như một cái chuông báo cháy giữa đêm khuya vậy. Gã cắn răng, hít vào một hơi cố giữ cho bản thân mình thanh tỉnh. Yoongi nghĩ tới em, nghĩ tới gương mặt ngoan ngoãn, nụ cười trong sáng đáng yêu, ánh mắt tràn ngập sự tin tưởng dành cho gã. Bây giờ chỉ còn là một cậu bé lầm lì, không nói chuyện với một ai.

Gã tựa người vào tường, bàn tay đã thu lại thành nắm đấm siết chặt đến nỗi từng khớp xương kêu lên răng rắc. Yoongi ước rằng mình có thể bên cạnh em ngay lúc này, chứ không phải chật vật tìm cách chạy trốn khỏi căn nhà. Dòng suy nghĩ miên man bị cắt đứt, khi Yoongk nhận ra mình đã quá chậm chạp và lo xa, gã vỗ mình tin rằng em vẫn an toàn dưới sự bảo hộ của Tay In...chắc chắn là như thế.

Cửa sổ từ phòng tắm khẽ khàng mở xuống đặt nhẹ nhàng trên giường tránh gây tiếng động. Dây thừng giấu sâu trong tủ thuốc đằng sau gương cũng được gã lấy ra, từ từ thả xuống qua cửa sổ đến khi đầu dây kia chạm mặt cỏ ướt. Thật may, ngày xưa khi bị ba mẹ nhốt lại bắt học, Yoongi đã làm như thế này để Tay In có thể trèo lên. Giờ đây, Yoongi đã lớn hơn và đây là lần đầu tiên gã phải leo xuống từ cửa sổ tầng ba của phòng tắm. Độ cao giữa màn đêm sâu hun hút không làm gã sợ, bởi Yoongi chỉ có một mục tiêu duy nhất mà thôi - đó là hướng đến Hoseok.

Nhưng cuộc đào tẩu của chàng Romeo chẳng thuận lợi đến thế, bởi dây thừng sau nhiều năm đã trở nên cũ mòn, không thể chịu sức nặng của gã được quá lâu. Yoongi cảm thấy rõ ràng những chùm dây nhỏ bị căng ra đang bị đứt dần, khiến cho cậu đầu gấu dù không di chuyển cũng liên tục bị rơi xuống những khoảng nhỏ. Khi còn một chút nữa thì tiếp đất an toàn, một chân gã vừa chạm vào mái ngói ở dưới thì nó chính thức đứt bựt, gã ngã ra mà không kịp lấy điểm tựa, lăn lông lốc từ mái xuống rồi tiếp đất bằng cả cơ thể, gây ra chuỗi âm thanh vang và to giống như đá rơi. Góc sắc của ngói vỡ cắt vào da gã kéo ra một đoạn hở dài trên tay trái, máu tươi liền chảy ra ướt đẫm áo. Yoongi rít răng chịu cơn đau buốt, gã không còn thời gian nhìn xem vết thương xem nó nghiêm trọng đến đâu, chỉ lấy hết sức đẩy người lên phía trước rồi bắt đầu chạy.

|

Ở đầu dây bên kia, Tay In méo xệch cả mặt nhìn vào màn hình điện thoại đen nhòm. Cô chửi thề trong cổ họng - chết tiệt, tại sao lại hết pin lúc này chứ? Bỗng dưng bên ngoài phát ra vài tiếng gõ nhè nhẹ, nhưng chỉ vài phút sau họ dần mất kiên nhẫn, tiếng gõ cửa ngày càng dồn dập. Hoseok nhỏ bé ngồi trong góc nhà, hai tay ôm lấy đầu nhìn về phía phát ra âm thanh với đôi mắt sợ sệt, hoảng hốt cùng cực. Cô nàng biết không thể chần chừ nữa đành miễn cưỡng từ từ tiến về phía cửa.

"Cảnh sát đây."

Một cậu thanh niên mặc quân phục giơ ra tấm thẻ nghiệp vụ trước mặt Tay In. Cô bình tĩnh nhìn ngắm một lúc vừa để thăm dò, vừa để câu giờ chờ Yoongi tới. Nhưng vừa thấy hai bộ mặt đỏ rực vì giận và mệt của ba mẹ Hoseok ở đằng sau, cô lại chẳng giấu nổi biểu cảm khinh ghét của mình dành cho bọn họ. Tóc đỏ mang sự tập trung của mình trở lại bằng cách ném ánh nhìn sang gương mặt hai người cảnh sát, sau đó mới bắt đầu nói chuyện.

"Không biết đêm hôm cảnh sát tìm đến đây có việc gì?"

"Chúng tôi được báo rằng cô đã bắt cóc con trai của hai vị đây - Jung Hoseok."

Tay In chút nữa đã cười ra tiếng vì mưu mẹo của hai con người gian trá này. Cô nhẩm thầm trong đầu - Bắt cóc? Thật là một màn kịch đầy trào phúng. Chứ không phải hai ông bà kia đã làm gì đó khiến Hoseok phải chạy trốn như một con thỏ trước mũi súng thợ săn, tới nỗi bây giờ vẫn hoảng loạn không nói chuyện được bình thường hay sao? Nhưng biểu cảm này của cô chỉ liếc mắt đã biến mất. Tay In cảm thấy nguy hiểm, cô nhất quyết không thể giao Hoseok vào tay họ được, nhưng hiện tại cô không có bằng chứng gì nên Tay In đành sẽ nhân nhượng để không gây ra ấn tượng xấu với cảnh sát vì có thể nó sẽ gây bất lợi cho sau này.

Gương mặt sắc sảo đang trầm tư lập tức thay đổi, cô điều chỉnh cho đôi mắt mình nhìn thật ngây ngô và đáng thương hướng về phía người cảnh sát.

"Ôi, hai anh hiểu nhầm rồi. Hoseok là bạn học của em, sao em lại bắt cóc bạn ấy được chứ? Hoseok tội nghiệp, bạn ấy nói với em là bị cha mẹ ở nhà bạo hành đánh đập, nói tối nay mà không mang được tiền về sẽ bán mình đi. Nên em bảo bạn ấy ở lại nhà em. Không tin, hai anh có thể xem vết bầm tím trên tay bạn ấy..."

"Mày nói láo!"

Cô vừa kể vừa run rẩy sợ sệt chấm nước mắt. Người phụ nữ bất chợt hét toáng lên lao về phía Tay In, dù biết bà có thể gây cho mình vết thương cô vẫn đứng lại đó sẵn sàng để bà ta cào, nhưng một anh cảnh sát đã nhanh tay tóm lấy hai tay bà và giữ ra đằng sau.

Tay In có thể nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt bà ta, liền chắc mẩm mình đã đoán đúng phần nào rồi. Cô nép sang phía cửa lóng ngóng nhìn ra phía sân nhưng mãi không thấy Yoongi tới. Hiện tại, Tay In cần Hoseok phải bình tĩnh lại để nói ra sự thật, vì lời nói lúc tinh thần đang khủng hoảng không có ích cho họ. Thế nhưng tình hình của em càng lúc càng tệ hơn, khi mà nãy giờ sóc nhỏ đã sợ đến nổi khóc nấc không ngừng, em cố nép người dưới sofa mà thở từng hơi yếu ớt.

"Là mày đã đánh nó, là mày tra tấn nó!"

Người đàn ông nãy giờ chỉ im lặng bỗng sửng sộ lên chỉ thẳng vào mặt cô. Giống như bất chợt mà hiểu ý nhau, người phụ nữ cũng bắt đầu lăn ra khóc lóc cùng tên đàn ông mặt đỏ ngầu giận dữ.

"Anh cảnh sát, nó cùng bọn bạn cùng lớp nó bắt nạt con trai tôi, khiến thằng bé sợ không dám đến lớp nữa. Bây giờ nó giấu con trai tôi ở đây, các cậu hãy cứu lấy con tôi!"

"Hoseok ở trong nhà tôi, tuyệt đối an toàn. Bà không có bằng chứng đừng nói bừa rồi vu khống tôi. Anh cảnh sát, Hoseok là bạn tốt của em và em chỉ mới nhập học gần đây, em sao có thể làm gì bạn ấy được? Không tin anh có thể vào trường xem danh sách ở lớp vì em chỉ vừa được thêm vào tuần trước."

"Thôi được rồi, cô không cần nói nữa. Cho chúng tôi gặp Hoseok, sau đó tất cả lên đồn."

Người cảnh sát đưa tay lên ra hiệu cho Tay In yên lặng, cô đành chỉ có thể bất lực tuân theo. Cô dẫn đường trước, bốn người lần lượt theo sát phía sau. Vào tới phòng khách vẫn thấy Hoseok ngồi bó gối trong góc khóc thút thít không dám ngẩng đầu lên. Bà mẹ liền lao tới ôm ấp em nói những câu quan tâm giả tạo, thành công khiến Hoseok vừa bình tĩnh lại một chút liền thêm hoảng loạn. Em cố vùng vẫy ra khỏi vòng tay người đàn bà, lếch từng chút ra xa. Hai người cảnh sát nhíu mày tiến tới tách họ ra, khi ấy tiếng gào thét tới xé lòng của Hoseok mới dừng lại. Thay vào đó là âm thanh nức nở sợ sệt đáng thương như cún con bị đánh đập một thời gian dài. Tay In thấy tình hình xấu đi, cô liền tiến lên trên tay cầm một chiếc mũ len tai sóc đưa về phía em, khuôn miệng xinh xắn nhẹ nhàng trấn an.

"Hoseok à, Yoongi đang trên đường đến. Bây giờ, em đội mũ đẹp lên rồi đi cùng chị nhé. Đừng sợ, không ai có thể làm hại em được đâu."

|

Mặt trời hửng sáng phía đằng đông, Yoongi rã rời lê bước trên con phố vắng vẻ. Gã đã lục tung cả khu ổ chuột và gần như cả thành phố này trong một đêm mà không thấy người. Trước đó, khi tới căn hộ của Tay In vắng tanh không bóng người, gã đã gần như phát điên. Điện thoại của Tay In thì tối đen ném vào góc giường. Mắt Yoongi hoa đi vì mất máu quá nhiều, có vài lần gã gục hẳn bên vệ đường. Sau đó giật mình thức giấc và lần nữa đối diện với hiện thực rằng vẫn chưa tìm được Hoseok.

Định đi thêm một lúc nhưng tiếng chuông điện thoại lại vang lên, bắt buộc gã phải nhấc nghe. Tiếng mẹ gã gào lên bên trong đó với những câu đe doạ làm Yoongi mệt mỏi tưởng chừng muốn chết đi.

"Về đi con, con không về thì mẹ chết...mẹ cắt tay, mẹ chết cho con vừa lòng."

____

90 vote yé, ngày 23 là sinh nhật Tây á, nên tui sẽ cố gắng ra pỏn cho mn nhé.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net