Millions

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả lấy cảm hứng từ bài hát MILLIONS của WINNER
____________________________

Khi con người ta yêu, thỉnh thoảng sẽ bất chợt nảy sinh những câu hỏi khó có thể trả lời như: Tại sao anh lại thích em? Anh thích em đến nhường nào? Đối với loại câu hỏi vô thưởng vô phạt ấy, Trịnh Hiệu Tích luôn chẳng thèm ngó ngàng tới. Nhưng người tính không bằng trời tính, gần đây cậu lại lâm vào tình trạng này.

Nguyên nhân sự tình xuất phát từ mấy tuần trước, bởi vì Trịnh Hiệu Tích xuống cầu thang không cẩn thận bị trẹo chân phải nhờ Phác Trí Mân dìu mình xuống, lúc đó cậu nhóc đã càu nhàu một câu: "Anh đúng là ngốc hết thuốc chữa, xuống cầu thang mà cũng bị trẹo chân cho được, chẳng biết Mẫn ca thích anh ở điểm nào luôn ấy!"

Mặc dù chỉ là một lời nói đùa nhưng đã ảnh hưởng không nhỏ đến Trịnh Hiệu Tích, cộng thêm việc nằm lì ở nhà dưỡng thương khiến cậu suy nghĩ về câu nói ấy ròng rã suốt mấy ngày liền.

Mùa đông ở Seoul vừa rét vừa khô hanh, gió lạnh buốt thổi qua từng đợt. Cho dù đã quấn mình trong chiếc áo khoác bông thật dày nhưng lúc mở cửa công ti đi ra vẫn bị lạnh đến thấu xương.

Trang phục của những người đi đường đều bị nhiệt độ dưới 0°C chi phối, nhưng vẫn có vài ba cô nàng thích chưng diện là trường hợp ngoại lệ. Trịnh Hiệu Tích nhìn những cặp chân trần lả lướt ấy mà càng thấy lạnh hơn, hà hơi xoa xoa lòng bàn tay rồi vẫy taxi ngồi vào.

Sự chênh lệch nhiệt độ trong và ngoài xe khiến Trịnh Hiệu Tích rùng mình một cái, cậu báo địa chỉ cho tài xế rồi thu người vào góc ghế phía sau cạnh cửa sổ xe đóng kín. Vào mùa đông trời tối sớm hơn bình thường, còn chưa tới giờ cơm chiều mà cột đèn bên vệ đường đã tỏ ánh vàng ấm áp, như phủ một lớp chăn bông lên nền đêm đông lạnh giá.

Sau khi vượt qua mấy cái đèn đỏ, qua mấy cái ngã tư, Trịnh Hiệu Tích xuống xe. Mùi thơm mê người tỏa ra từ các quán ăn lề đường khiến bụng Trịnh Hiệu Tích sôi lên ùng ục, cậu hít nhẹ một hơi, mùi thức ăn quyện với hơi lạnh xộc vào khoang mũi kích thích đầu lưỡi tiết ra một tràng nước bọt.

Trong đầu Trịnh Hiệu Tích không ngừng nhớ lại mùi đồ ăn khi nãy, chân vẫn bước đều dọc theo con đường về nhà. Ngày thường Mẫn Doãn Kì luôn là người xuất hiện ở nhà trước tiên, nhưng hôm nay anh lại về muộn.

Bật đèn chùm cho phòng khách sáng lên, đập ngay vào mắt là nửa quả táo vẫn chưa bị oxi hóa dưới lớp màng bọc bảo vệ đang lẻ loi trơ trọi trên bàn trà. Trịnh Hiệu Tích bỏ balo trên vai xuống, đặt mông ngồi lên ghế sa lông, cầm nửa quả táo kia cho vào mồm gặm. Nước táo chua chua lành lạnh chảy vào dạ dày rỗng tuếch khiến bụng quặn lên.

Vứt bỏ lõi táo, Trịnh Hiệu Tích lấy di động ra gọi cho Mẫn Doãn Kì, điện thoại tút tút hai tiếng rồi kết nối, thanh âm trầm thấp lười biếng vang lên bên tai cậu: "Alo, Hiệu Tích à?"

"Giờ anh vẫn đang ở studio sao? Muộn lắm rồi đấy"

"Ừ, anh còn một cái beat chưa ổn lắm,
Nam Tuấn hôm nay có việc không đến nên anh phải làm cả phần của cậu ấy nữa"

Trịnh Hiệu tích đổi tư thế ngồi: "Dự báo thời tiết nói sẽ có tuyết rơi đấy, anh đừng về muộn quá"

"Chắc không muộn lắm đâu, nhưng thôi em không phải chờ anh, dạ dày không tốt đừng để bị đói, mì ý hôm qua anh mua vẫn còn trong tủ lạnh, lấy ra hâm nóng lại ăn lót dạ đi. Anh về sớm được thì anh nấu món khác cho ăn"

Trịnh Hiệu Tích ấn ấn cái bụng đang đau nhói của mình, chột dạ nói: "Vâng, nếu trời có tuyết thì anh nhớ phải che dù nhé, không là ốm đấy"

Mẫn Doãn Kì cười nói "Anh biết rồi" liền cúp máy.

Trịnh Hiệu Tích cởi bỏ chiếc áo khoác nặng trịch, phát hiện trên người đã toát một tầng mồ hôi, cậu đành gạt ý định ăn mì ý sang một bên rồi vào phòng ngủ lấy quần áo chuẩn bị đi tắm. Mùa đông tắm nước nóng thì không còn gì thư thái bằng. Trịnh Hiệu Tích cởi hết quần áo ngâm mình vào bồn tắm lớn, xương cốt toàn thân đều thả lỏng, tâm chí lại bắt đầu quay trở về vấn đề phiền lòng mấy ngày trước.

Trịnh Hiệu Tích vừa hưởng thụ cảm giác ấm áp khi được dòng nước nóng bao bọc, vừa nhớ lại từng lời của Mẫn Doãn Kì ở cuộc gọi khi nãy, trong lòng giống như cũng được ủ ấm. Sự dịu dàng, quan tâm chu đáo của Mẫn Doãn Kì là lý do khiến cậu thích anh, và chính điều này lại làm cậu thắc mắc: Tại sao một người vừa tốt vừa đẹp trai như Mẫn Doãn Kì lại đi thích mình? Rõ ràng mình cũng không phải mẫu người yêu lý tưởng của anh ấy.

Đoạn tình cảm từ trước tới giờ của hai người cũng được tính là ngọt ngào, không đến mức khắc cốt ghi tâm, cũng không có tê tâm liệt phế, không có màn tỏ tình lung linh cảm động, không có sự bất ngờ khi bạn bè nghe tin bọn họ yêu nhau, mọi thứ đều diễn ra rất tự nhiên như lẽ thường tình. Thời gian tám năm, tất cả các tế bào trong cơ thể cũng được thay mới, huống chi là một cuộc tình nhẹ nhàng giản đơn. Có lẽ nằm trong bồn tắm quá mức thoải mái, Trịnh Hiệu Tích từ từ ngủ thiếp đi.

Mẫn Doãn Kì thở phào một hơi sau khi nhấn phím tắt nguồn máy tính, đứng dậy vặn mình cho đỡ mỏi. Thu dọn xong đồ đạc chuẩn bị trở về nhà thì chợt nhớ đến lời dặn vừa nãy của Trịnh Hiệu Tích, anh tiện tay lấy một chiếc ô gấp cất vào cặp.

Bên ngoài tuyết đã rơi như Trịnh Hiệu Tích nói, may sao studio cách nhà bọn họ không xa, đi bộ mười mấy phút là về đến nhà. Mẫn Doãn Kì bật ô lên, kéo cao cổ áo len rồi bước xuống đường.

Tuyết rơi dày khiến chiếc ô trở nên nặng trịch, anh chợt nhớ đến ngày đầu tiên hai người gặp nhau. Hôm đó là đêm giáng sinh, tuyết cũng rơi, vì ở kí túc xá nên anh chỉ mặc độc mỗi chiếc quần lót ra mở cửa cho Trịnh Hiệu Tích. Nhìn cái mũi cậu đỏ ửng đi vì lạnh, đôi mắt nai tràn đầy lo lắng, vẻ ngượng ngùng không khó phát hiện vẫn in sâu trong tâm trí anh.

Nếu có ai đó hỏi Mẫn Doãn Kì yêu Trịnh Hiệu Tích từ khi nào, anh chắc chắn sẽ trả lời rằng đó là một đêm tuyết rơi, nhưng tuyệt đối không được tính là lãng mạn, chỉ có bối rối và bối rối khi đối mặt với một Trịnh Hiệu Tích đang vất vả với đống hành lí lỉnh kỉnh. Tình yêu ấy gọi sến súa thì là vừa gặp đã yêu, hoặc yêu em từ cái nhìn đầu tiên.

Không biết là vì muốn nhanh chóng được nhìn thấy Trịnh Hiệu Tích hay vì sợ Trịnh Hiệu Tích bỏ bữa mà bước chân của anh càng lúc càng nhanh, nhanh hơn mùi hương bay ra từ cửa hàng ăn bên đường, nhanh hơn tốc độ rơi của những bông pha lê tuyết trên bầu trời, cứ thế chẳng mấy đã về tới cửa nhà. Mẫn Doãn Kì nhìn lên cửa sổ phòng ngủ, người mà anh đang nghĩ đến lại không đứng ở đó như mọi khi, trong lòng không khỏi có chút thất vọng.

Mẫn Doãn Kì mở cửa, ánh đèn vàng ấm áp trong phòng khách chói mắt một cách lạ thường, chờ cho mắt thích ứng xong cũng không thấy Trịnh Hiệu Tích ở ghế sô pha, chỉ có tiếng nước chảy vang lên rõ ràng trong phòng tắm. Mẫn Doãn Kì gọi hai tiếng nhưng không có ai đáp lại, trong đầu đột nhiên nhớ tới những tin tức về vụ anh X chị Y bị ngộ độc khí carbon monoxide khi đang tắm.

Anh cuống quít xông vào phòng tắm thì thấy Trịnh Hiệu Tích đang nhắm mắt nằm trong bồn đầy nước, mặt còn đỏ bừng, dọa anh hoảng sợ vội tiến lên kiểm tra. Mẫn Doãn Kì vỗ nhẹ lên mặt cậu, gọi to: "Hiệu Tích, Hiệu Tích!".

Trịnh Hiệu Tích mơ màng đáp lại "Hả?". Thấy vậy, Mẫn Doãn Kì thở phào nhẹ nhõm rồi bật cười, rõ ràng là đang ngủ gật chứ trúng độc cái gì.

Mẫn Doãn Kì bế người ra khỏi nước, lấy khăn tắm quấn quanh người cậu, thủ thỉ: "Hiệu Tích, nước lạnh rồi, buồn ngủ thì lên giường nằm nhé." Dường như Trịnh Hiệu Tích biết đó là Mẫn Doãn Kì nên ngoan ngoãn nằm trong lòng anh.

Nhẹ nhàng đặt người lên giường, bỏ khăn tắm ra rồi kéo chăn bông đắp vào, sau đó quay lưng muốn đi liền bị Trịnh Hiệu Tích bắt lấy cổ tay.

Trịnh Hiệu Tích chỉ để lộ một đôi mắt, giọng nói phát ra từ trong chăn như bị bóp nghẹt: "Anh ơi..."

Mẫn Doãn Kì lui về nắm chặt bàn tay hơi lạnh của cậu, hỏi: "Sao thế?"

"Anh muốn đi đâu?"

Anh vuốt vuốt những sợi tóc ướt trên trán cậu, trả lời: "Anh đi lấy máy sấy, mùa đông mà em định để tóc ướt đi ngủ à?"

Bị Mẫn Doãn Kì ôm tới ôm lui, cơn buồn ngủ cũng dần dần tiêu tán, suy nghĩ lại bắt đầu quay trở về vấn đề rối rắm ban nãy. Trịnh Hiệu Tích muốn trực tiếp hỏi thẳng nhưng lại sợ anh chê cười, trong lòng xoắn xuýt trăm ngàn lần, cuối cùng bị một cái hắt xì dập tắt.

Cậu đột nhiên cảm thấy ủ rũ không lí do, vị đắng lan tràn trong miệng: "Em không muốn sấy tóc, em muốn đi ngủ"

Mẫn Doãn Kì đổi sang vẻ mặt nghiêm túc: "Không được, sấy xong thì ngủ."

Trịnh Hiệu Tích xoa xoa cái mũi ngứa ngáy: "Vậy anh nhất định phải quay lại trong vòng 30 giây, không thì em không sấy nữa, em bắt đầu tính giờ đây"

Mẫn Doãn Kì bất đắc dĩ cười nói: "Được, chờ anh"

"Ba mươi, hai mươi chín, hai mươi tám, hai mươi bảy, hai mươi lăm, hai mươi ba, anh vẫn chưa tìm thấy sao, em buồn ngủ quá anh ơi..."

Mẫn Doãn Kì vừa nghe Trịnh Hiệu Tích chơi xấu vừa lục đồ trên ngăn tủ, nói: "Em đếm từ từ thôi"

"Hai mươi hai, hai mươi, mười tám, mười bảy, mười lăm, anh chậm quá, anh ơi em ngủ say luôn bây giờ nhé..."

"Chờ chút nữa đi."

"Mười, chín, tám, bảy, sáu,...ba..."

Mẫn Doãn Kì nhanh chóng lôi máy sấy ra: "Rồi rồi, anh tới đây"

Trịnh Hiệu Tích gian lận thất bại đành phải từ trong chăn chui ra, mắt lom lom nhìn Mẫn Doãn Kì đang cầm khăn mặt và máy sấy.

Mẫn Doãn Kì để đồ trong tay xuống tủ đầu giường, cúi người lấy áo ngủ trên ngăn dưới tủ quần áo đưa cho Trịnh Hiệu Tích: "Mặc vào trước đi, đang đông mà trần truồng cho cảm lạnh à?"

Một Trịnh Hiệu Tích đầu tóc bù xù lúc này mới nhớ ra lúc được Mẫn Doãn Kì bế lên từ trong bồn tắm mình còn chưa kịp mặc quần áo. Cậu lập tức ngượng chín cả mặt, với lấy quần áo luống cuống mặc vào.

Mẫn Doãn Kì phì cười, giơ tay giúp cậu kéo cổ áo cho đầu dễ chui qua.

"Có gì đâu mà ngại? Trên người em còn chỗ nào anh chưa được nhìn thấy à?"

Trịnh Hiệu Tích u oán nhìn Mẫn Doãn Kì: "Trời lạnh nên má em mới ửng lên chứ ngại đâu mà ngại. Em không hề ngại!!"

Nhìn cậu phồng mang trợn mắt rất giống một con cá vàng đang thở ra bong bóng, Mẫn Doãn Kì không nhịn được phì cười.

"Được rồi, được rồi, mặc xong đi để anh sấy tóc cho"

Ban đầu Trịnh Hiệu Tích vốn là có chút kháng cự, giờ còn bị cười nhạo không lí do khiến lòng cậu càng không thoải mái.

Trịnh Hiệu Tích vùi đầu vào trong chăn: "Không sấy nữa, em muốn đi ngủ!"

Mẫn Doãn Kì bối rối. Anh cảm thấy hôm nay Trịnh Hiệu Tích có gì đó không đúng lắm, bắt đầu từ lúc ngủ gật trong phòng tắm đến việc không đồng ý sấy tóc, giờ lại giận dỗi với mình. Nhưng thôi, bảo bối nhà mình mà, ngoài việc dỗ dành thì còn làm gì được đây.

Mẫn Doãn Kì cúi người lặng lẽ xốc chăn để hở một cái khe nhỏ, lộ ra một bên má phúng phính của người bên trong, anh duỗi ngón trỏ chọt chọt lên cái bánh bao ấy, nhẹ giọng nói: "Tích Tích xấu lắm, đừng giận anh nữa có được không?"

Trịnh Hiệu Tích kéo chăn lại trùm lên đầu, rầu rĩ nói: "Anh không làm gì sai cả, em không giận anh đâu"

Mẫn Doãn Kì lập tức tự nhủ trong lòng: cho dù Hiệu Tích nói không phải là lỗi của mình thì cũng phải dỗ dành bảo bối nhà mình vui lên mới được!

"Hiệu Tích đói bụng không, anh đi nấu cơm nhé? Lần trước anh với Trân ca mới học được món mới, để anh nấu cho em ăn"

Người trong chăn không hề cử động, giả vờ mắt điếc tai ngơ.

"Không đói bụng à? Thế cho em nghe bài hát mới anh viết nhé" Mẫn Doãn Kì bật điện thoại, một giai điệu ngọt ngào lập tức vang lên bên tai Trịnh Hiệu Tích.

Mặc dù giai điệu nghe qua rất đơn giản, lại như có như không gõ nhẹ vào trái tim cậu, cũng giống như mối quan hệ tế thủy trường lưu* của hai người.

*Tế thủy trường lưu: Nghĩa là dòng suối nhỏ nhưng chảy dài. Ý nói một tình yêu dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút âm thầm mà sâu sắc.

Là người đàn ông có công việc ổn định, chăm chỉ, tính tình dịu dàng, biết chiều chuộng người yêu. Một Mẫn Doãn Kì hoàn mỹ như vậy tại sao lại đi thích mình?

Từ đầu đến cuối Mẫn Doãn Kì vẫn đắm chìm vào bài hát của mình, nghe xong anh mới để ý đến người trong chăn đang run lên nhè nhẹ. Anh thở dài, quyết định phải giải quyết dứt điểm vấn đề làm cho người yêu anh phiền muộn, cứ tiếp tục để yên thì chỉ có hỏng.

"Hiệu Tích, rốt cuộc em bị làm sao vậy? Nói cho anh nghe có được không?" Mẫn Doãn Kì cưỡng ép xốc chăn lên, nhìn người trong chăn đang co thành một cục quay lưng về phía mình. Anh kéo người cậu xoay lại, khuôn mặt cậu đỏ bừng, nước mắt lưng tròng trông vô cùng đáng thương, chân tay anh liền trở nên luống cuống.

"Bảo bối em làm sao thế? Nghe nhạc của anh cảm động quá nên khóc à?"

Tự luyến thế anh giai? Trịnh Hiệu Tích nghĩ thầm trong bụng.

"Tích Tích đừng buồn nữa, để anh lấy giấy cho em" Mẫn Doãn Kì định đứng dậy lại bị cậu kéo trở về.

"Mẫn ca."

"A!... Hả?" Trịnh Hiệu Tích hiếm khi gọi anh như vậy, bây giờ đột nhiên gọi khiến anh không kịp chuẩn bị.

Trịnh Hiệu Tích hít mũi một cái, nghiêm mặt nói: "Em muốn hỏi anh một vấn đề, anh nhất định phải trả lời thật lòng nhé"

Mẫn Doãn Kì cũng thu lại nụ cười, "Được".

"Tại sao anh lại thích em?"

Mẫn Doãn Kì nắm lấy tay Trịnh Hiệu Tích: "Anh thích em vì anh yêu em, chẳng cần lí do gì cả"

"Không phải, kiểu như em thích anh vì anh là một người người tốt, thích anh vì anh có thể sáng tác ra những ca khúc hay, đại loại thế"

Mẫn Doãn Kì giả vờ thẹn thùng, vỗ vào tay cậu một cái: "Đáng ghét, sao tự nhiên lại khen người ta"

Trịnh Hiệu Tích đỡ trán, thắc mắc không biết ngoài mình ra còn ai biết đến bộ mặt này của anh ấy hay không, bất lực rút tay về, "Thôi quên đi"

Mẫn Doãn Kì vội vàng giữ tay cậu, "Em thật sự muốn nghe?"

"Đương nhiên rồi."

"Chuẩn bị xong chưa?"

Cậu gật đầu, ánh mắt chờ mong.

Mẫn Doãn Kì ngồi thẳng dậy, nhìn thật sâu vào mắt Trịnh Hiệu Tích: "Một, anh thích em, yêu em, trái tim anh khao khát có được em. Hai, đôi lúc giận dỗi vô cớ nhưng vẫn đáng yêu. Ba, dù ghét phim kinh dị vẫn nguyện ý đi xem cùng anh. Bốn, đường cong thân thể tuyệt đẹp và khả năng vũ đạo thần sầu. Năm, luôn nỗ lực 130% hiệu suất khi làm việc. Sáu, ...thôi anh không nói nữa đâu."

Trịnh Hiệu Tích liền vội hỏi: "Tại sao?"

Người kia giả vờ sâu sắc nói: "Hỏi anh tại sao lại thích em? Cho anh hai ngày cũng nói không hết lí do, giống như đếm sao trên trời vậy, cho nên..." Mẫn Doãn Kì vươn tay gạt đi nước mắt đọng trên lông mi cậu, "Nếu em muốn, hãy ở bên anh cả đời, anh sẽ từ từ nói cho em nghe."

"Thế nhưng em là một người nhạy cảm lại hay tự ti, anh vẫn thích em sao?"

Mẫn Doãn Kì vén tóc ra sau tai cho cậu, "Vậy anh cũng không còn cách nào, ai bảo anh yêu em nhiều như thế"

"Mẫn ca, em..." Không phải Trịnh Hiệu Tích chưa bao giờ nghe những lời ngọt ngào, duy chỉ có từ miệng người trước mặt nói ra mới khiến bản thân vô cùng hạnh phúc.

"Sau này anh tuyệt đối không được buông tay em.”

Mẫn Doãn Kì kéo người đang trực khóc nhè vào lòng, nhẹ nhàng hôn một cái: "Tuân lệnh!"

Có hàng triệu lý do để tôi yêu người.

Nếu người muốn, tôi sẵn sàng nói ra tất cả.

Cho nên người yêu hỡi, hãy luôn ở bên cạnh tôi nhé.

Millions.

The reason I love you.

_Hết_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC