Hai cái vé.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau cú "va chạm" hồi nãy thì hai người đương ngồi trong quán nước của Kỳ Trà. Hiệu Tích cứ ríu rít xin lỗi mặc dầu Kỳ đã bỏ qua. Tích sợ làm buồn, làm bực người khác lắm. Tự dưng cậu nhỏ hơn như nhớ ra điều gì mà đi lục lọi trong cái túi đeo chéo mầu nâu của mình.

"Anh Kỳ anh có thích đi coi triển lãm không?" Doãn Kỳ ngồi đối diện ngơ ngẩn một chập rồi gập đầu. Tích giơ ra trước mặt anh hai cái vé xem triển lãm ở bảo tàng của cha Thanh Uyển. Cặp vé này Tích được cô nàng tặng nhân ngày bảo tàng chính thức mở cửa.

*****

Thanh Uyển sau khi hoàn thành việc tìm kiếm ảnh mẫu cho môn học của mình thì vươn vai một cái. Hiệu Tích và cô nàng đứng dậy dọn dẹp đặng ra về thì nàng tiểu thư gọi cậu lại, đưa cho cậu hai tờ vé lạ.

"Tôi có nói với ông về vụ triển lãm nhà tôi đúng không? Đây. Vé vào cửa đặc biệt của ông được tiểu thư nhà Lê Thanh đưa tận tay đấy nhé" Uyển hí hửng cười, nhìn cậu bạn trước mặt đứng nghệch cả người ra. "À tôi quên mất. Vé này là của cậu nè, còn vé kia thì gửi cho anh nào đó đó nhaaa". Trời đất ơi cái cô này kì quá trời quá đất đi. Nói thẳng ra là cậu Tích này mến anh Kỳ từ lúc dọn vào kí túc ở. Mà hay là khu kí túc cách quán Nhớ có một khúc quẹo với mấy căn nhà nên thành thử ngày nào đi học Tích cũng được gặp anh hết. Cậu trai kia ngại ngùng nhận lấy cặp vé rồi đi ra cửa trước đặng Uyển trả lại sách sẽ theo sau.

*****

Doãn Kì nói là anh cũng thích xem triển lãm lắm nhưng vì cuối tuần quán anh có một đoàn hát đến biểu diễn nên không thể đi được. Hiệu Tích đương mong chờ lung lắm nhưng cuộc đời trái ngang không cho cậu được thõa mong ước. Cậu trai này cúi mặt xuống dòm trông thất vọng lắm. Đặng, một nhóm anh em bạn của cậu đi vào quán, Hiệu Tích theo đó nhìn họ. Doãn Kì nghĩ ra một ý và nói: 

"Hay em đi với họ đi. Đi một mình buồn lắm" anh chủ quán nọ chỉ vào nhóm người vừa đến quán kia. Hiệu Tích trố mắt nhìn anh không nói được gì. Kỳ Trà là đang giả bộ hay sao mà hông hiểu ý của người ta vậy?  Cậu tức lắm ấy chứ. Cậu đeo cái túi của mình lên lẹ làng rồi đi về. Không chào, không hỏi. Đi Về! 

"Ê ê ê  Tích!" nhóm anh em bạn kia gọi em lại nhưng chỉ nhận được cái liếc nhìn đáng sợ lạnh buốt sống lưng. Trong nhóm này có cả anh Thạc Trân-hoa khôi của ngành thiết kế nội thất và là người Kim Nam Tuấn yêu thầm suốt 5 năm.

Kim Thạc Trân đây cũng là một khách sộp của quán Nhớ. Thạc Trân lớn hơn anh chủ Kỳ Trà một tuổi. Không phải tự nhiên mà Doãn Kì lại ung dung ngồi trong quán chè của mình trong khi Thạc Trân đương đèn sách miệt mài đâu. Kể ra thì dài dòng lắm đó đa. Vắn tắt thì là do cậu cả nhà ông Tuấn Thanh đi du học năm mười bảy tuổi. Khi vừa học được một năm tại ngôi trường nổi tiếng về y học tại Pháp như cha mong muốn, Doãn Kỳ đã bí mật chuyển sang học kiến trúc. Nhờ thông minh, sáng dạ nên chỉ mất ba năm để nhận được bằng cử nhân và tốt nghiệp thay vì sấp sỉ năm năm.  Sau bốn năm ròng rã bên giảng đường đại học, về nước sớm, đương lúc rỗi rãi chưa muốn về quê nên tranh thủ quất luôn quán chè. Vậy cái là thành luôn ông chủ trẻ! Thạc Trân luôn nhìn vào Doãn Kỳ mà ngưỡng mộ, thầm mong ước được học vượt lớp để sau này ra trường làm ông chủ tiệm đồ nội thất.

Vì tuổi tác hai người không cách nhau bao nhiêu nên mấy thú vui cũng có tương đồng. Có những dịp rảnh lại thấy  hai anh bạn rủ nhau ngồi nhậu trong quán của Doãn Kỳ. Mỗi dịp như vầy là quán đóng của sớm hơn hoặc có khi từ chiều, hoặc có khi trưa đã kéo cái cửa cuốn xuống rồi.

Chàng hoa khôi kia lắc đầu ngán ngẩm, đứng dậy đi về phía Doãn Kì. Anh vỗ vai em bạn mình vài hồi rồi kéo ghế lại quầy tiếp tân để tâm sự với cậu.

"Lần này chú mày là làm cái gì vậy đa?" anh hỏi. Doãn Kì kể lại sự việc vừa nãy xảy ra, giọng điệu hoang mang lắm. Anh chàng sinh viên nội thất kia nghe xong thì gục đầu nhịn cười. Thiếu điều Doãn Kì nói thêm một câu nữa là "được" thấy Thạc Trân cười vào mặt rồi. Thiệt ra không cần thêm gì thì anh kia cũng tự miệng mình cười ha hả, tay vỗ đùi bôm bốp rồi. Một hồi sau anh ôm bụng đau mà giải thích cho người em trai chưa trải qua chút hương vị tình đầu kia:

"Anh nói chú mày nghe. Người như chú mày mà có người thương là may lắm rồi. Huống hồ con người ta dễ thương, chân thành như vậy. Thằng bé nó có hai cái vé. Nó hỏi chú mày. Thì nghĩa là thằng bé nó muốn chú mày đi với nó đó"

"Nhưng ẻm có hỏi em muốn đi không đâu mà"

"Cái đồ khờ nó hỏi ẩn ý mà thiệt tình! Haaa!" Thạc Trân vừa dứt câu đã hất ra một hơi như bất mãn lắm. Anh hiểu là em mình nó chưa quên chuyện cũ nhưng như vầy thì quá là thụ động và bỏ lở cơ hội quá đi. Anh chủ quán trà tóc chẻ 7:3 một nửa vuốt ngược kia sau khi giác ngộ chân lý liền hỏi anh cách làm lành. Chàng hoa khôi tuy đã quá mệt mỏi vẫn cố gắng chỉ dạy thằng em đẹp trai, nhà giàu, mà không biết cưa trai kia một tràng các triết lý, lý lẽ mà mình biết. Đến khi anh chủ trẻ hiểu thì mặt trời cũng đã trở mình mà lăn đi nới khác để nhường chỗ cho mặt trăng. Thạc Trân cùng nhóm anh em bạn tạm biệt Doãn Kì để trở về khu kí túc. Trên đường về, Thạc Trân cứ nhìn mãi bầu trời, đến nỗi bị anh em bạn nhắc nhở đặng nhìn đường coi chừng bị ngã.

"Nghĩ lại thì hai đứa nó cứ như mặt trăng với mặt trời. Người thì thụ động còn người thì chủ động. Chỉ đến khi Nguyệt thực, Nhật thực mới gặp nhau. Liệu hai đứa này khi nào mới nên duyên đây?"

Bốn giờ sáng, gà gáy, tiếng chuông của các xe bán bánh rong bắt đầu vang lên và Mẫn Doãn Kì vừa thức dậy.

Bình thường thì  ngày Chúa nhật năm giờ anh chủ trẻ mới dậy để chuẩn bị đi nhà thờ đi lễ. Hôm nay thì ngoại lệ dậy theo giờ gà gáy để chuẩn bị cho một việc vô cùng hệ trọng đối Doãn Kì: đi làm lành với Hiệu Tích. Đi lễ chiều cũng được.

Bắt đầu một ngày mới với việc dọn dẹp giường chiếu, chăn ga gối nệm. Phòng của Kì nằm trên cái gác nhỏ của quán, đối diện cái cầu thang leo ẩn trên tường. Đi ra khỏi phòng, quẹo trái (góc cuối cùng của căn gác) là nhà vệ sinh. Trên gác thì ngoài cái phòng ngủ ( không phải có cửa mà chỉ có cái rèm hạt như phòng bếp), nhà vệ sịnh ra thì chỉ còn có mỗi cái gian đọc sách nhỏ được ngăn cách bằng tấm bình phong thôi. 

Doãn Kì đánh răng rửa mặt thay đồ vuốt tóc các kiểu xong thì bước thẳng ra ban công để tưới nước cho mấy chậu sen đá với cây hoa quỳnh. Ai chăm hoa quỳnh chỉ có nước thức khuya để chờ hoa nở, bởi nó có thích buổi sáng đâu. Cũng may là Mẫn doãn Kì thức khuya dậy sớm nên mấy cái vụ này hổng làm gì được anh hết. Lạ là hôm nay mấy bông quỳnh nó nở lệch múi giờ sang buổi sáng cũng vừa dịp Doãn Kì cần hóa nên anh cắt mấy bông rồi gói lại thành một bó. Cũng là ở ban công, anh chủ trẻ vươn vai tập vài cái động tác thể dục học nhớ được từ hồi tiểu học để khởi động cơ bắp. Xong xuôi thì leo cầu thang xuống bếp, anh nghía cái nồi chè đậu đỏ ninh từ tối hôm trước rồi mới chiên một quả ốp la kẹp với hai lát bánh mì lúa mạch, uống một ly cà phê đen đá đậm đặc. Đổ chè vào cà mèn ôm bó hoa trên tay rồi xem đồng hồ.

"Đã sáu giờ rồi. Phải đi."

"D-dạ...? Anh kiếm Tích hả? Nó dậy rồi đợi em xí em kiêu nó ra nha" cậu sinh viên dáng người hơi thấp, má phúng phính đang tập thể dục ở sân chạy lại Doãn Kì khi được anh gọi. Có lẽ cậu này quen biết Tích nên dáng đi khi đi lên phòng cậu cũng lẹ làng lắm. Trịnh Hiệu Tích đương thay đồ thì nghe có tiếng gọi của một người anh em bạn. Ló đầu ra thì thấy em Phác Trí Mân năm nhất gọi mình. Nghe giọng coi bộ gấp gáp lắm nên Hiệu Tích cũng kệ bộ dạng hơi lượm thượm mà xỏ lẹ đôi dép đặng chạy theo Mân. Xuống đến cổng, cậu chỉ có nước nhảy xuống hố để bớt xấu hổi thôi vì trước mặt lại là anh chủ Kỳ Trà bảnh bảo tươm tất mà lại!

"Em có muốn đi xem triển lãm cùng anh nữa không?" Anh này đưa bó hoa đến trước mặt Hiệu Tích như thay cho lời xin lỗi.

"Dạ, hả?"

Cậu đứng hình rồi.

***

Xin chào, 

Red de Umber đây,

Tuần vừa rồi của mọi người thế nào? Kết quả kiểm tra đã được thông báo chưa? Dù như thế nào cũng đừng buồn nhé. Vì chương này chính là một món quà tinh thần mà mình tặng cho mọi người đó. Cố lên nào!

Chúc mọi người sẽ có một ngày cuối tuần thật vui vẻ!

Good night/morning.

From Red de Umber with love 💗

11:29|23/4/22







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net