12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vậy thì anh chiếm lấy em đi, em thích lắm. Hiệu Tích trong lòng không có tiết tháo nghĩ.

Chờ Hiệu Tích đi ra khỏi nhà vệ sinh, Doãn Kì đã rời khỏi nhà hàng, Hồ Thiên vẫy tay gọi y.

"Thế nào, người ta không cưới vợ nữa em vui lắm đúng không?"

Hiệu Tích muốn nói là vâng em vui muốn chết, nhưng nghĩ tới mình vừa làm giá với Doãn Kì nên thôi.

Ai biết hắn thích mình đâu. Sớm biết thì đã chỉ nói những lời yêu thương rồi. Ban nãy mình nói gì ấy nhỉ? Mình muốn combat với Doãn Kì đúng không? Trời đất combat trên giường thì được chứ không thì thôi bỏ đi vậy.

Để y xem hắn làm thế nào theo đuổi y.

Để chứng minh bản thân mình thật lòng với Hiệu Tích, sau khi về nước Doãn Kì định hẹn gặp Hồ Thiên nói rõ ràng một trận.

May mắn trước khi đi hắn có check mail, Hồ Thiên là người của Hàn Ngôn.

Doãn Kì: "...."

Lúc sau lại cảm thấy mừng như điên, vậy những lời của Hiệu Tích khẳng định chỉ là cứng miệng thôi.

Nhưng bản thân mình lại hiểu lầm em ấy. Có phải em ấy vì điều này nên mới khó chịu không?

Doãn Kì tan ca không về nhà mà lái xe đến nhà Hiệu Tích. May mắn là Hiệu Tích hôm nay có nhà.

Thấy Doãn Kì đứng trước cửa Hiệu Tích đã mềm lòng rồi, đã thế còn là Doãn Kì độc thân!

Hiệu Tích dịch người ra cho hắn đi vào nhưng trên mặt không làm ra biểu tình gì cả.

Doãn Kì nhìn quanh nhà của Hiệu Tích. Tự nhiên như nhà mình ngồi xuống sô pha.

Hiệu Tích nhìn hắn tỏ ra như chủ nhà liền ho khan.

"Anh uống trà hay cà phê?"

Biểu thị anh là khách của nhà tôi thôi, uống cái gì tôi mời.

Doãn Kì nhìn y hai giây liền đứng dậy kéo y ngã vào lòng mình.

"Hiệu Tích, chúng ta làm một trận xong em giận tiếp có được không?"

Doãn Kì vô sỉ nói ra một câu xanh rờn.

Trời biết tháng ngày xa nhau hắn nhớ thương Hiệu Tích nhường nào, nhớ bộ dạng mạnh mẽ xông vào lòng hắn, nhớ y hay trèo lên người hắn nằm, nhớ y ở trong chăn rúc vào lòng hắn, nhớ y ngậm côn thịt hắn, nhớ y bị hắn thao khóe mắt đỏ hồng. Vốn là người có tình dục mạnh mẽ hắn cảm thấy bản thân sắp nhẫn không chịu nỗi nữa rồi.

Lúc trước chưa quen biết mặt hàng như Hiệu Tích thì không sao, để ngũ huynh đệ an ủi là tốt rồi, từ khi khai trai thì không ổn, không có Hiệu Tích liền không ổn. Lại nói nam nhân tuổi này huyết khí phương cương, hắn làm sao mà nhẫn chứ!

Hiệu Tích không ngờ Doãn Kì lại vô sỉ như vậy. Nhưng trong lòng y cũng ngứa ngáy muốn chết. Chả nhẽ lại thuận theo ý hắn.

"Buông tôi ra."

Hiệu Tích giãy giụa. Không được thuận theo hắn, bây giờ hai người không có hợp đồng ràng buộc, cũng không có quan hệ thân thiết, y không thể mất giá đến độ chỉ cần hắn dụ liền tụt quần được.

"Hiệu Tích em không nhớ anh hả?"

Doãn Kì cứng không được thì dùng chiêu mềm, tay hắn vuốt ve vòng eo rắn rỏi của Hiệu Tích, dụ y từng bước chiều theo hắn.

Hiệu Tích vừa bị động thì đã nổi lên cảm giác. Hai người như hai cực nam châm ngược chiều, vừa lại gần là hút nhau.

Hiệu Tích miệng thì kháng cự nhưng lại không đẩy người ra.

Doãn Kì biết Hiệu Tích sớm đã chịu không nổi, chiều theo nhu cầu tình dục của Hiệu Tích thì nhẫn đến độ này cũng giống như hắn thôi.

Chỉ trong chốc lát Hiệu Tích bị đẩy xuống sô pha, lột sạch, khuếch trương, cắm vào.

"Ahhh"

Hai người đều thỏa mãn kêu một tiếng.

"Doãn Kì em..."

Hiệu Tích lâu rồi không sử dụng hậu huyệt, phía sau vừa đau vừa ngứa không biết phải giải thích thế nào.

Doãn Kì nhìn ra Hiệu Tích có chút đau, hắn hôn nhẹ lên môi y, một tay xoa nắn hai hạt đậu trên ngực y để y rời đi lực chú ý.

Một lát sau Hiệu Tích đã thích ứng, Doãn Kì thuận theo tiết tấu ra vào bên trong y. Côn thịt hắn vừa to vừa dài, mỗi lần đều đâm đến tận tao điểm của Hiệu Tích làm y rên rỉ không thôi.

"Sâu quá rồi...chậm..."

Doãn Kì lâu rồi mới được nghe lại những lời này của Hiệu Tích, trong lòng toàn là thư sướng cùng thỏa mãn. Hắn cúi xuống hôn lên môi, lên khóe mắt y.

"Anh mạnh một chút...thao em."

Hiệu Tích bị tình dục chi phối, lúc này y chỉ biết làm cho y sướng là Doãn Kì, y lại như hai tháng trước dạng chân cầu hoan.

Hiệu Tích bị Doãn Kì lật qua lật lại đến đêm, từ sô pha cho đến phòng ngủ. Côn thịt chôn trong hậu huyệt còn chưa rút ra.

Hiệu Tích thở hừ hừ, hồi chiều mới tắm giờ lại phải tắm lần nữa.

"Thích không?"

Doãn Kì thổi gió bên tai y, Hiệu Tích bị nhột liền tránh xa ra một ít.

"Rút của anh ra đi."

Hiệu Tích động động cái mông muốn Doãn Kì lui ra, y cảm thấy cái mông giờ nhầy nhụa hết chỗ nói, ngập bên trong đều là tinh dịch của Doãn Kì.

Xong việc rồi nhích ra giùm, chặn con cháu anh ở trỏng làm gì.

"Không, em để anh ôm chút, chốc nữa mang em đi tắm."

Hiệu Tích không còn mấy sức lực, bây giờ y đặt biệt muốn ngủ. Không thèm đôi co với Doãn Kì nữa.

Hai người đều chưa ăn gì cả, Doãn Kì nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc rồi bế Hiệu Tích đi vào phòng tắm.

Ngồi trong buồng tắm Hiệu Tích vẫn còn ngủ, chỉ lầm bầm vài câu rồi kệ Doãn Kì muốn làm gì thì làm.

Doãn Kì lại không để y ngủ yên, tay hắn móc vào trong hậu huyệt giúp y xử lí đám con cháu của mình, Hiệu Tích bị chọc tỉnh.

Y mở hai mắt ướt át nhìn Doãn Kì, Doãn Kì vốn dĩ không muốn dày vò Hiệu Tích thêm nữa, nhưng vừa nhìn y như vậy hắn lại cứng lên, trong phòng tắm lại vang lên tiếng rên rỉ thư sướng của Hiệu Tích.

Một tiếng sau Hiệu Tích sạch sẽ thơm tho nằm trên sô pha. Doãn Kì hì hục bằm thịt nấu mỳ trong bếp.

Đừng ngạc nhiên khi nhà Hiệu Tích có đồ để nấu ăn, Hồ Thiên thật sự là một người cuồng bếp núc, cái tủ lạnh nhà y cũng bị đàn anh lạm dụng, mục đích hành nghề mọi lúc mọi nơi.

Doãn Kì nấu mỳ xong kêu Hiệu Tích vào bàn ăn y mới chậm rì rì đi tới.

"Chốc nữa anh có về không?"

Không thể nói Doãn Kì nấu ăn rất hợp khẩu vị Hiệu Tích, làm cho y vốn dĩ muốn mở miệng đuổi người lại không nói ra được.

Doãn Kì mặt dày nói không.

Hiệu Tích: "..."

"Vậy anh ngủ phòng nào? Tôi không thu dọn phòng cho anh đâu, muốn ở tự dọn."

"Anh ngủ phòng em."

"Sao anh lại nói như chuyện đương nhiên vậy hả? Anh nói làm xong cho tôi giận tiếp mà...à không phải, nói chung là cô nam quả nam, không ngủ chung."

"Em xem lại ban nãy mông ai còn chứa con cháu của anh. Cô nam quả nam gì chứ."

Hiệu Tích á khẩu.

Doãn Kì thành công lưu lại nhà y.

Hắn biết Hiệu Tích vẫn là mềm lòng vì hắn, giờ chỉ cần dụ y nói thích hắn thôi là tuyệt vời.

"Vụ anh hiểu lầm em với Hồ Thiên, anh xin lỗi em. Tại vì anh ghen quá nên không phân rõ phải trái."

Doãn Kì đều đều nói chuyện.

"Về việc hợp đồng của chúng ta, anh vì thích em mới ký hợp đồng với em chứ chưa từng coi em là người làm ấm giường."

"Sau này anh cho phép em quản anh, quản công việc của anh, quản các mối quan hệ xã hội của anh, tham gia vào chuyện gia đình anh."

"Hơn nữa, em là người của anh, sau sau này không có ai quyền bắt nạt em cả. Hiệu Tích chúng ta ở bên nhau đi."

Hiệu Tích vừa húp hết bát mỳ thì được tỏ tình. Vốn dĩ vừa ăn no nên tâm tình cũng khá vui vẻ.

"Anh chưa làm gì tỏ thành ý cả mà đòi tôi ở bên anh? Nhưng mà không sao nể tình anh đẹp trai nên tôi đồng ý."

Doãn Kì cười cười, thu dọn bát đi rửa rồi mới đi ra sô pha ôm lấy Hiệu Tích.

"Em cũng thích anh đúng không?"

Vờ lờ tôi còn tưởng anh nhìn không ra cơ đấy, xem ra còn có chút trí khôn.

Nhưng Hiệu Tích vẫn không nói.

"Anh ưu tú thế này, em thích anh có gì mà phải dấu chứ? Anh thích em anh còn dám nói."

"Doãn Kì anh có ý gì, ngon ra khỏi nhà ông ngay."

Hiệu Tích bị trêu nổi khùng, muốn bật dậy đuổi khách lại bị Doãn Kì ôm lại.

"Ngoan nào, nói một câu thích anh thì chết hả?"

"Anh thích em lắm luôn, không nhìn thấy em là anh nhớ muốn chết. Nhìn thấy em thì chỉ muốn ôm lấy em, hai chúng ta ngốc ngốc một chút chỗ cũng được. Anh đều nguyện ý. Em thấy vậy có được không?"

Hiệu Tích làm giá chả được bao lâu, bị Doãn Kì dụ cho chít chít nói yêu hắn.

Bộ phim Hiệu Tích quay đã được khởi chiếu. Khán giả phản ứng theo chiều tích cực. Hiệu Tích định là sẽ phát triển trên con đường này, làm một thanh niên có nghề nghiệp.

Y với Doãn Kì đã ở bên nhau rồi, nhưng y vẫn muốn tử tế đi làm, muốn xứng với hắn.

Doãn Hồ đã xuất viện, thân thể cơ bản đã tốt lên nhiều.

Doãn Kì nhân lúc cả nhà ngồi lại với nhau liền comeout. Nhận được kết quả thành công ngoài dự đoán.

Ông nội Mẫn đã sống gần một đời người, có chuyện gì chưa từng thấy qua chứ. Cháu ông chỉ là vừa vặn thích một cậu thanh niên mà thôi. Nó mãi mãi là đứa cháu ngoan ngoãn giỏi giang của ông mà.

Doãn Kì mang Hiệu Tích về ra mắt, Hiệu Tích hợp với mọi người lạ thường, đặc biệt là ông nội. Y ở thư phòng bồi ông đánh cờ nửa ngày. Cảm giác thân thiết như ở chung với nội mình vậy.

Cả Mẫn gia đều đặc biệt thích y.

Gặp được Doãn Kì có lẽ là chuyện may mắn nhất cuộc đời Hiệu Tích. Y nghĩ bản thân đến lúc ngủ có lẽ vẫn cười.

Không hiện kiếp sau chỉ mong một đời này hạnh phúc viên mãn.

Doãn Kì rất yêu y, y cũng yêu Doãn Kì như vậy là đủ rồi.

Hiệu Tích nắm lấy tay Doãn Kì chụp một tấm hình. Ngón áp út hai người đều đeo nhẫn, Hiệu Tích viết lên trang cá nhân.

Chúc chúng ta hạnh phúc.

Doãn Kì giật comment đầu tiên.

Chúc chúng ta hạnh phúc.

____Hoàn Chính Văn____


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net