Chương 13: Rất gần chân tướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi đang mơ ư?" Hoseok thì thầm, trong khi ánh mắt vẫn đóng chặt vào Chuột Sóc trong bình. Có vẻ như nó không có ý định chui ra. Chuột Sóc cất giọng khàn khàn đặc trưng khi mới thức dậy sau giấc ngủ dài mà đối đáp, "Bây giờ cậu mới nhận ra à? Tất cả chúng tôi đều là ảo giác được tạo ra từ cậu."

"Ảo giác mà tôi tự tạo ra đang nói chuyện với tôi ư? Sao kì lạ thế?" Hoseok hỏi Chuột Sóc, song cũng như đang tự vấn chính mình.

"Mong muốn trốn thoát khỏi Wonderland của cậu đưa chúng tôi tới thế giới này." Chuột Sóc tốt bụng cho biết.

"Wonderland?"

"Một tên gọi khác của Cricket. Tôi nghĩ là cậu đã đoán ra rồi chứ."

Hoseok loáng thoáng nghe thấy tiếng nước reo. Có lẽ ấm nước của Absolem đã sôi. Hai tay cậu nắm chặt và để trên đùi, lòng bàn tay bắt đầu trở nên đẫm mồ hôi.

"Mũ Điên là ai?"

"Cậu phải tìm ra chứ, phải tự tìm ra mới được."

"Ảo giác của tôi thì phải lắng nghe yêu cầu của tôi chứ." Hoseok lí luận. Thế nhưng Chuột Sóc chỉ ngáp và ngáp - dấu hiệu cho một giấc ngủ mới sắp tới.

"Chúng tôi được tạo ra để lưu giữ kí ức của cậu mà thôi, Hoseok."

"Hoseok, cháu không thích uống trà, nên ta pha sữa." Absolem trở lại với một cái khay đựng hai cái tách - một trà một sữa. Hoseok hơi giật mình khi nghe thấy giọng nói của Absolem. Và cậu khẽ chớp mắt. Chuột Sóc đã biến mất. Cậu chỉ còn nhìn thấy một vật mẫu được ngâm trong dung dịch, với phần xương sọ to đến đáng ngờ.

"Vâng ạ, cảm ơn bác Absolem." Hoseok lễ pháp đáp. Lòng bàn tay cậu dính đầy mồ hôi.

Absolem ngồi xuống chiếc ghế đối diện Hoseok. Ông ta đan hai tay vào nhau - nhìn rất chuyên nghiệp, Hoseok nghĩ. Và Absolem bắt đầu quá trình khơi gợi kí ức cho Hoseok.

"Để xem, cháu đã nhớ được lí do vì sao mình lại ở đây chưa?"

"Arthur nói cháu cần chữa bệnh ạ."

"Ừ thì... đúng thế." Absolem bắt đầu cảm thấy vô vọng khi Hoseok cứ mãi ngây ngô như vậy. Và ông ta quyết phải làm cho Hoseok khỏi bệnh - dù có phải đào tới những góc sâu đen tối nhất trong kí ức của cậu.

"Hoseok, đây sẽ là bí mật nhỏ giữa hai ta thôi nhé." Absolem thì thầm, sau đó lấy từ dưới gầm bàn lên một tập tài liệu photo. Ngoài bìa ghi rõ hai chữ "Bệnh án".

Absolem đứng dậy và khóa cửa. Dù đã hạ quyết tâm, nhưng ông vẫn sợ hãi nếu như Arthur biết mình đã lẻn vào phòng chứa hồ sơ mật và đánh cắp tập tài liệu này. Arthur luôn có phản ứng rất cực đoan với bất cứ thứ gì liên quan tới Jung Hoseok.

Absolem không chắc tập tài liệu này có nằm trong số đó hay không. Dù sao, cẩn trọng vẫn hơn.

"Hoseok, cháu bị mất trí nhớ."

Hoseok tỏ vẻ ngờ vực. Dù trong lòng cậu đã biết, bản thân đã đánh rơi khoảng kí ức nào đó rất quan trọng, thế nhưng Frankenstein lẫn Absolem chưa bao giờ đề cập tới nó một cách thẳng thắn và trực tiếp trước đây. Tất cả những gì họ làm là trò chuyện và xoa dịu cậu, giống như thay phiên trấn an một đứa trẻ chưa rõ sự đời.

Có vẻ Absolem đang gấp rút muốn Hoseok khỏi bệnh.

"Ta hi vọng cháu có thể bình tĩnh trong khi nghe ta thuật lại những gì có trong bệnh án này."

Hoseok đung đưa hai chân, cố biến mình thành một đứa trẻ ngây thơ, nhưng thật ra trái tim cậu đã đập mạnh đến nỗi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Vâng ạ, bác Absolem."

"Tháng Mười năm 1980, cháu được đưa tới Cricket. Lúc đó ta là một trong những bác sĩ theo dõi các buổi trị liệu của cháu. Khi được đưa vào Cricket, tinh thần cháu... không được ổn định lắm." Trong mắt Absolem thoáng qua vẻ thương xót. "Trên người có dấu vết bị lạm dụng."

"Bị lạm dụng?" Đầu óc Hoseok chợt trở nên mơ hồ khi nghe thấy ba chữ này.

"Tất cả đều nhất trí rằng chính vì bị lạm dụng, nên sự sợ hãi và áp lực quá độ của cháu đã đưa phần kí ức kia vào vùng lãng quên." Rồi như lo rằng Hoseok nghe không hiểu, Absolem thử đổi một cách diễn giải khác dễ hiểu hơn: "Đại khái, chúng ta đều tin rằng, chỉ cần tìm ra người đã lạm dụng cháu năm đó, cháu sẽ nhớ lại mọi thứ. Nhưng tất cả những cuộc điều tra đều rơi vào bế tắc."

"Hoseok, bây giờ, cháu hãy nghĩ thật kĩ. Liệu trong những đêm tối không đèn đó, khi chỉ ở một mình trong phòng, cháu có đặc biệt nhớ tới ai, hay có cảm giác gì không?"

Cả người Hoseok cứng ngắc.


...


Arthur Min và Frankenstein đang mắc kẹt trong một ván cờ.

Frankenstein vuốt cằm, phân vân giữa việc cho quân mã tiến lên hay quân tịnh lùi xuống. Arthur thì thảnh thơi hơn. Gã tốt bụng nhắc nhở: "Frank, tôi sắp chiếu tướng cậu."

"Tôi biết, tôi biết." Frankenstein ảo não nói. "Đây không phải một việc dễ dàng gì, Arthur. Khi mà vừa nghe lão già kia ba hoa với chim hoàng yến bé nhỏ của cậu dưới tầng hầm, vừa cùng cậu chơi nốt ván cờ này."

Arthur cười rộ lên.

Cái ống sắt nối từ văn phòng của Absolem lên văn phòng của Frankenstein rung lên bần bật. Gã cầm một cái nút và bịt nó lại.

"Absolem có vẻ rất tâm huyết trong việc muốn Hoseok nhớ lại nhỉ?" Cuối cùng Frankenstein đã quyết định sẽ đi quân mã. Và Arthur Min đáp lời anh, "Absolem luôn nghĩ rằng ông ta hiểu và biết tôi muốn gì."

"Thói đời tự phụ của những tên bác sĩ già." Frankenstein không bỏ qua cơ hội để mỉa mai Absolem.

"Khi tôi nói chữa khỏi bệnh cho Hoseok, Absolem chỉ hiểu chữa khỏi bệnh với đúng nghĩa đen. Điều này khiến tôi khá không vừa ý." Arthur nói.

"Absolem đang đi đúng hướng đấy chứ. Ông ta đang kích thích Hoseok để tìm ra quân hậu."

"Dù có tìm ra quân hậu, ông ta cũng sẽ không thắng được đâu." Arthur Min nói. "Khi quân hậu xuất hiện, các hiệp sĩ sẽ tiêu diệt nó. Đế chế ban đầu của Wonderland sụp đổ. Và tôi sẽ là người đưa Hoseok đi, một lần nữa."


...


"Cháu từng bị lạm dụng."

Hoseok nhớ lại lời nói của Absolem. Cậu đứng trước chiếc gương trong phòng tắm, nhìn vào những dấu vết thâm tím trên cơ thể mình. Thái dương cậu đau nhói.

Nếu như cậu bị sang chấn tâm lí vì bị lạm dụng, vì sao Arthur còn tiếp tục làm những điều này?

Ai đã lạm dụng cậu trong thời gian trước khi cậu bị bắt tới Cricket?

Đó có phải là Mũ Điên không?

Hoseok nhắm mắt. Tờ giấy nhàu nhĩ với cái bảng được chia làm hai "Wonderland" và "Cricket" vẫn nằm yên trong tay.

Cậu cảm thấy mình đang đến rất gần với chân tướng.

Hoseok trải tờ giấy ra một lần nữa. Cậu nhớ tới Frankenstein khi kích hoạt cái mũ điện, nhớ tới Absolem khi đưa cho mình hồ sơ bệnh án, và Arthur luôn muốn được vuốt ve mình.

Có người muốn cậu thật sự khỏi bệnh.

Nhưng có người lại không.

Cậu tin rằng, Mũ Điên nằm ở vế thứ nhất.

Hoseok tìm bút, nối một đường từ "Mũ Điên" bên "Wonderland" sang "Frankenstein" bên "Cricket".

Có lẽ cậu sắp chiếu tướng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net