Trầm Luân!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở về nhà, lòng tôi lạnh băng vô cảm, tôi chẳng màn hiểu thêm cái gì nữa. Giữa em và gia đình kia, vốn dĩ đã chấm dứt từ rất lâu đi. Tại sao bây giờ lại dây dưa qua lại? Tiền với chúng ta không thiếu, nhưng cách em văng nó thì thật giống kẻ ngu đi đào mỏ.

Tôi cảm thấy mình sắp điên chết nếu không tự kiềm chế bản thân, đành dặn lòng phải trở nên lãnh cảm đi. YoonA, YoonA, có bao nhiêu bí mật về em vậy?

Ngồi mông lung nghĩ nửa ngày, vẫn không nhận thấy thời gian trôi về đêm. Bỗng nhiên nhớ bố mẹ đi công tác một hai ngày gì đấy, cảm thấy cũng có chút yên tâm. Phải giải quyết nhanh cái tình cảm dây dưa không đúng chỗ, lại phải tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra với YoonA. Khiến bộ não tôi trầm luân trong mớ hỗn độn.

YoonA bước vào nhà một cách mệt mỏi, rõ là không thấy chính tôi đây chăng? Hay là đang cố tình phớt lờ tôi.

- YoonA!

.......

- Chị~!

Nụ cười bỗng được vén lên xinh đẹp, đến giờ tôi chẳng còn phân biệt được là em cười thật tâm hay diễn trò nữa. Mắt tôi quét nhanh qua người em, thấy một vết bầm tím ngay trên má. Nếu là tôi của ngày trước sẽ cuốn cuồn lên, còn tôi của bây giờ chỉ lãnh cảm dò xét.

- Em đi đâu?

- ...

- Em thật sự muốn li khai với mọi người sao? Bằng cách quay về với bọn họ?

- Là ý gì?

- Tôi đã thấy em gặp họ...

Tôi rống giận buộc tội, mặt em trở nên cứng nhắc và trắng bệch. Đôi mắt nai xoáy sâu vào mắt tôi, em đang tức giận cái gì? Là bị tôi nói trúng sao? Em bảo em yêu tôi rồi từng bước rời xa mọi người để được yêu tôi sao? Là tôi không cần, tôi không cần tình yêu chết tiệt đó. Tôi chỉ cần em luôn ở bên cạnh tôi mà thôi, tình yêu đó tôi không cần!

- Em lấy tiền của nhà chúng ta đưa cho bọn họ, Yoong~...em đã hứa cái gì hả?

- ...

- Nói~!

Em lại một lần nữa im lặng, khốn nạn, YoonA, con mẹ nó em tưởng im lặng là xong sao? Tôi điên tiết lên, từng bước đối diện với em, em lại nhìn tôi cực kì đau lòng.

- Em có đưa...

- Haha...

Đôi mắt tôi nhắm lại chua xót, tôi đang nghĩ gì, nghĩ gì đây. Em thực sự muốn theo đuổi tình yêu chết tiệt kia sao? Em nhất định xa tôi đúng không? Bởi vì không phải là một Jung, em có thể đường đường chính chính phải không?

- Em yêu chị đến vậy sao?

- Phải!

- Có thể từ bỏ là một Jung sao?

- Phải!

Tôi quay mặt đi khóc rống lên, em ngây thơ hay giả vờ ngu ngốc đây? Bố mẹ chúng ta sẽ cho điều đó xảy ra sao? Dòng tộc chúng ta sẽ chấp nhập điều viễn vong này sao? Em làm vậy, chính là tôi vĩnh viễn mất em!

- Em hứa rằng sẽ không can hệ gì với gia đình cũ. Xem ra tôi tin nhằm người rồi.

- Đừng như vậy~, chị...

- ...

Giọng em run rẫy và nài nỉ, YoonA, YoonA...em cũng đừng như vậy được không?

- Họ là cố tình đến gặp...

- Vậy đừng gặp!

- Được...

Tôi mạnh mẽ quay người lại, đối mặt em. Chợt thấy em nhỏ bé vô cùng, tim tôi đau rất nhiều, nhìn thấy em đang tự cứu sống tình yêu này khiến tôi thấy hổ thẹn. Tôi biết em yêu tôi rất lâu rồi, tôi cũng biết trái tim mình bị em chinh phục cũng rất lâu rồi. Nhưng giữa chúng ta là ràng buộc nhiều thứ, tôi chưa đủ mạnh mẽ để bảo vệ nó, cho nên cứ để nó chết đi.

Nhẹ nhàng đưa tay choàng qua người YoonA, Jessica tôi bỗng cảm thấy được ấm áp tạm thời, ôm em luôn thoải mái như thế này. Nếu chúng ta vẫn là chị em thì tôi vẫn có thể ôm em, vẫn có thể đặt em bên cạnh. Tha thứ cho Jessica này nhé, YoonA!

- Chị không yêu em~

Buông lời cay đắng, tôi rời khỏi cái ôm, ấm áp đi rồi, chỉ còn lại sự lạnh lẽo của tâm hồn. Tôi mỉm cười nhẹ, bước thẳng lên phòng.

---

Nhiều năm trôi qua, chúng tôi cùng tốt nghiệp đại học, tiếp nhận tập đoàn của bố mẹ. Àh không, chỉ có tôi thôi, YoonA cầm hồ sơ nộp vào công ty khác làm việc. Có một sự thất vọng to chà bá...

Em lớn, tôi lớn. Nhưng mà...tại sao YoonA cao hơn tôi hẳn một cái đầu? Tại sao??? Uy lực của tôi giờ đứng trước con bé giảm đi hẳn một nửa. Chỉ vì chiều cao chết tiệt.

- YoonA, em ăn gì?

YoonA ngồi đó, nhướng mày nhìn tôi, tôi liếc xéo.

- YoonA, nói đi. Chị không phải thông dịch viên của em, mà em có bị câm đâu chứ?

5p trôi qua~

10p trôi tiếp~

Ahhh~...chết tiệt. Đồ nai cứng đầu, đến lời nói còn keo kiệt. Chỉ có việc gọi món thôi đã muốn cãi nhau. Bồi bàn kế bên cũng không có chút kiên nhẫn nào. Tôi lật menu nói liền một hơi, mỗi món 2 suất. Cho tôi và cái người kia.

Giờ nghỉ trưa hiếm hoi, em hẹn tôi ăn trưa, thật vinh hạnh ah (tôi mỉa mai đến tột cùngggg)

- Sao dạo này không về nhà?

- Em bận!

- ...

Vẫn đáng ghét như ngày nào!

- Khi nào hết bận?

- Không biết nữa...

- ...

Đậu xanh rau má, Jung tổng tài đây vừa mở miệng kêu gọi em gái nhỏ về nhà. Vậy mà nó hờ hững, thờ ơ, bỏ mặc lời nói của tôi như gió thoáng qua bay mất.

- YoonA, nói chuyện.

Nói chuyện, nói chuyện đi ahhhh~.

- Ăn thôi~

Bà mẹ nó, tôi cáu tiết. Đứa nhỏ to xác này, em vẫn còn giận dỗi sao. Chẳng phải bây giờ tôi đã nhường em đến bảy tám phần rồi sao? Không để tôi chút mặt mũi nào?

- Về nhà, chị nhớ em!

Thôi dẹp mẹ cái mặt mũi đi, mặt mũi kia có làm YoonA ôm tôi đi ngủ đâu chứ. Thèm hơi rồi~.

- ...

Nhìn tôi lấp lánh~

Ăn tiếp!
-_-!!!

Giờ phút này, tự nhiên thấy hối hận là ngày xưa đâm em một nhát vào tim. Để giờ đứa nhỏ này lạnh lùng đến đáng sợ đi.

Không thèm tiếp nhận Jessica này luôn! Huhu...

Tôi thở dài, cứ thế rơi vào trầm luân của chính mình tạo ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net