Chương 10 - Jungkook

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng tại nhà Taehyung không có gì đặc biệt. Thức dậy, vệ sinh cá nhân, nấu bữa sáng rồi cùng nhau ăn.

"Còn đau sao?" Anh vừa ăn vừa hỏi.

"Không." Cậu trả lời cụt ngủn. "Không đi học sao?" Taehyung ngước mắt nhìn anh.

"Không biết." Yoongi lắc nhẹ đầu.

"Tôi thấy anh cũng đã khỏe hơn. Anh mất tích 2 ngày như thế có thể tôi cũng bị liên lụy, tôi không chịu nổi hậu quả đâu." Cậu vừa ăn vừa lí luận.

"Chẳng phải cậu rất mạnh sao?" Nhớ lại chuyện tối qua, khóe mắt anh tràn ngập ý cười.

Bị chọc trúng vảy ngược, cậu nhất thời cứng họng, chỉ biết cuối gầm mặt, nói nhỏ: "Tôi... tôi rất mạnh."

Yoongi nhìn dáng vẻ của cậu hiện giờ bỗng thấy cậu đáng yêu lạ thường, khóe miệng không tự chủ mà nhếch thành một đường cong hoàn hảo, đôi mắt cong cong hình trăng khuyết, bàn tay to lớn không kiểm soát xoa đầu cậu. Mái đầu xám tro tỏa ra một mùi thơm nhè nhẹ, những sợi tóc mềm mại chui vào các khe tay. Trời ạ, anh thật thích cái cảm giác này.

Bất thần vì hành động lạ, cậu ngước đôi mắt long lanh như những giọt sương khó hiểu nhìn anh.

Phát hiện cậu đang nhìn, nụ cười liền tắt ngấm, vứt lại một câu: "Được rồi, tôi sẽ đi học."

"Bỏ tay xuống, tôi là con trai." Mặt than nói.

"À ờ." Ngượng ngùng bỏ tay xuống tiếp tục ăn cơm.

+++

Sau khi cả hai nhâm nhi xong bữa sáng, cậu lấy chiếc xe đạp yêu dấu đến trường.

"Nè, tôi đi bằng gì?" Anh ngu ngơ hỏi.

"Chân." Câu trả lời cộc lốc của cậu.

"Từ đây đến trường rất xa. Tôi đi bộ sẽ gãy chân mất". Anh than thở.

"Đó là chuyện của anh, tôi không quan tâm". Tiếp tục lấy xe.

"Tôi lười." Anh khó chịu nhăn mặt.

"Không quan tâm." Ngồi lên xe, định chạy đi.

"Khoan đã, tôi sẽ chở cậu đi học." Anh chắn trước đầu xe cậu, đề xuất ý kiến.

Hai đứa con trai chở nhau đi học sao? Sao thấy sến súa quá vậy? Nhưng thôi kệ, có người chở sao không đi, vả lại cậu cũng lười nữa.

Nghĩ vậy, cậu gật đầu đồng ý: "Được thôi."

Sau một hồi tranh cãi, Yoongi quyết định chở Taehyung đi học bằng xe đạp. Anh ngồi trước, cậu ngồi sau chẳng ai nói gì, dù chỉ một lời. Mùa thu sắp đến, tiết trời có phần se lạnh. Những chiếc lá xanh mơn mởn đã nhường chỗ lại cho những chiếc lá khô héo, vàng ươm. Một làn gió thoảng qua cuốn theo những chiếc lá vàng đang nhảy múa cùng những giọt nắng lấp lánh hạt bụi vàng. Trong khung cảnh nên thơ ấy, trên một chiếc xe đạp giản đơn có hai người con trai đang chở nhau. Giản dị nhưng ấm áp, đơn thuần nhưng đẹp đẽ.

---

Anh cùng cậu đến lớp trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Mọi người ngạc nhiên vì hội trưởng gương mẫu 2 ngày mất tích bỗng dưng xuất hiện. Và điều kinh ngạc hơn nữa là anh đang cùng học sinh mới về lớp?! Nhưng anh và cậu chẳng buồn quan tâm ánh mắt xoi mói của mọi người, cả hai nhanh chóng về chỗ ngồi và lặp lại hành động quen thuộc: Nghe nhạc và chơi game. Thời gian cứ thế trôi qua đến giờ nghỉ trưa...

"Này Taehyung, còn chuyện của đám kia thì sao?" Yoongi chăm chỉ kiểm tra hồ sơ tại phòng làm việc riêng của mình.

"Ai?" Taehyung nằm dài trên ghế sofa gần đó, chơi game.

"Cái bọn đánh cậu." Mắt chăm chăm vào màn hình máy tính.

"À là bọn chúng." Cậu nghiêng đầu nghĩ nghĩ một lát, tiếp tục: "Xử nhè nhẹ thôi."

"Là thế nào?"

"Chỉ cần đánh đập, hành hạ rồi hủy dung, đuổi học, bêu rếu tiếng xấu cho bọn họ không còn mặt mũi nào nhìn người đời nữa." Cậu nhẹ nhàng nói.

Anh thoáng rùng mình. Đây là xử nhẹ sao? Cậu trai này thật thâm độc.

"Đùa thôi, chỉ cần đánh một trận cho biết lễ độ là được rồi." Cậu ngáp một cái, bắt đầu buồn ngủ rồi. "Tùy anh thôi, xử sao cũng được..." Cậu nằm xuống ghế, tức khắc chìm vào giấc ngủ sâu.

Yoongi nghĩ ngợi. Nếu chỉ đánh thôi thì nhẹ quá! Anh lấy điện thoại điện cho đàn em thuật lại tất cả những điều cậu nói, còn bồi thêm vài câu: "À, phải làm cho công ti mấy ả phá sản, cả gia đình lâm vào cảnh khốn đốn cùng cực. Nhất định phải xử lí cho hết, không để thừa thứ gì. Ai làm tốt, tôi thưởng." Yoongi nói giọng lạnh băng, ánh mắt chẳng còn chút tình người.

Tên đàn em nghe boss nói mà run cầm cập đến nỗi chân đứng không vững. Boss à, thế này có ác quá không?

Cúp máy, anh tiếp tục công việc còn đang dang dở, lâu lâu lại liếc mắt nhìn bé con co lại một đoàn, ngủ say sưa. Một hồi sau, bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa:

"Anh trai, em có thể vào được không?" Giọng nói này là của Jungkook.

"Vào đi."

Jungkook mở cửa, bước vào và ngay tức thì thấy Taehyung đang say ngủ. Hắn hơi bất ngờ, hỏi nhỏ Yoongi:

"Là Taetae hyung, sao anh ấy lại ngủ ở đây?"

Taetae hyung? Yoongi hơi nhướng mày, nghe có vẻ thân mật nhỉ? Chưa quen bao lâu mà đã thân thiết thế rồi.

"Em quen cậu ta sao?"

"Chúng em thường chơi game chung với nhau. Trả lời câu hỏi của em." Jungkook cáu gắt.

"Đem hồ sơ." Yoongi đáp gọn. "Có việc?"

"Tại anh biến mất hai ngày, em lo." Hắn ngồi xuống chiếc ghế đơn đối diện Taehyung. "Anh đã đi đâu vậy?"

"Đi... công tác." Yoongi ngẫm một lát rồi trả lời.

"Có gặp chuyện gì không?"

"Không có."

"Vậy thì tốt." Hắn thở phào, mối lo lắng cũng nhẹ đi phần nào. Xong việc, hắn định về lớp thì nhớ ra một chuyện: "Tiết sau là tiết sinh hoạt chủ nhiệm, nếu vắng mặt thì bị mắng mất, anh không về lớp à?"

"Không, anh bận." Ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình máy tính không rời.

"Thế còn Taetae hyung?" Hắn hướng mắt về con người ngủ chẳng biết trời trăng mây đất kia.

Yoongi im lặng không nói. Jungkook nhẹ nhàng đến bên cạnh, khẽ lay Taehyung.

"Taetae hyung à~ dậy đi nào." Giọng nói hắn vô cùng ôn nhu, thành công đánh thức con người đáng yêu kia.

"Ừm... Jungkook hửm? Làm gì ở đây?" Taehyung chống tay, ngồi dậy, hắn liền đưa tay đỡ.

Yoongi gần đó vờ như không quan tâm nhưng trong lòng có gì đó gọi là đố kị. Tên Jungkook thì có thể gọi dễ dàng và như vậy còn tên Yoongi thì sao? Tên Yoongi khó đọc lắm sao?

"Đến đón anh." Nở nụ cười tinh nghịch. "Nào, về lớp thôi."

"Không." Đẩy tay hắn, cự tuyệt. "Anh muốn ngủ." Lập tức nằm xuống, định tiếp tục 'chuyên môn'.

Ngay cái khoảnh khắc Taehyung đẩy tay Jungkook, cự tuyệt, Yoongi cảm thấy có chút gì đó... vui mừng cùng thỏa mãn???

"Không được, cô giáo sẽ mắng mất." Jungkook lay Taehyung, không cho cậu ngủ.

"Nhưng anh thật muốn ngủ." Đôi mắt mê mang có gì đó cùng ủy khuất?

Yoongi lén nhìn qua thì bắt gặp ánh mắt ấy. Ngọn lửa sắp tàn bỗng dưng bùng lên dữ dội nhưng bên ngoài mặt vẫn không biến sắc. Đưa tay với lấy chai nước trên bàn, tu ừng ực, mong muốn dập tắt ngọn lửa kia.

Jungkook ngẫm nghĩ một hồi, bỗng dưng reo lên: "Thế này đi, vẫn còn thời gian Taetae hyung cứ ngủ, em cõng anh về lớp."

Người nào đó vừa nghe câu nói này lập tức sặc nước, ho đến đỏ cả mặt.

Taehyung suy nghĩ. Nếu để Jungkook cõng thì lời rồi. Vừa được ngủ, vừa đỡ mắc công đi lại. Nghĩ ra, cậu lập tức đồng ý.

Thỏa thuận xong, cậu liền nhắm mắt lim dim ngủ, mặc kệ mọi thứ. Hắn đỡ Taehyung ngồi dậy, xoay lưng về phía cậu, đưa tay cậu choàng qua cổ mình, chỉnh tư thế cho ngay ngắn. Jungkook từ từ đứng dậy, nhận xét một câu: "Taetae hyung gầy quá."

Taehyung cảm nhận được 'nguồn nhiệt' liền siết chặt cổ Jungkook, vùi mặt vào hõm cổ hắn, an tâm ngủ.

Yoongi nãy giờ xem cảnh 'hường phấn' kia, không rõ lý do cảm thấy ngứa mắt, trong lòng bực tức muốn tìm nơi nào trút giận. [Như hình minh họa ở đầu trang ^^]

"Chào anh, em về trước." Jungkook lễ phép nói, bước đi.

Yoongi chẳng hiểu lí do vì sao trong lòng khó chịu, không thể nào tập trung làm việc, anh với tay lấy điện thoại bấm vào các trang mạng xã hội. Vừa vào trang của trường, lập tức đập vào mắt là tấm ảnh Jungkook dịu dàng cõng Taehyung say ngủ trên đường về lớp.

Và đây là một số comment tiêu biểu của các Hủ nữ:

"Ngọt chết tôi!"

"Kiểu này Jungkook công, Taehyung thụ rồi nha!"

"Tôi chính thức ship couple này nhá."

"Thái y đâu, truyền cho bản cung lít máu."

"..."

Yoongi siết chặt điện thoại với ý định bóp nát nó. Buổi sáng trôi qua 'yên bình' với tâm trạng vui vẻ của Jungkook, thoải mái của Taehyung và... bực tức của 'ai kia'.

___

Có những bạn luôn theo dõi, ủng hộ và bình chọn cho truyện của tôi nhưng tôi không có thời gian để cảm ơn từng bạn một nên mình sẽ cảm ơn tất cả các bạn một lượt. Chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều♡ Sang năm mới, tôi chúc tất cả các độc giả thân yêu có một cái Tết vui vẻ, đằm ấm bên gia đình, ngày càng xinh trai đẹp gái, gặp nhiều may mắn và thành công trong cuộc sống >~< Riêng tôi thì sẽ tiếp tục cố gắng để cho ra đời nhiều tác phẩm hay hơn để đền đáp tình cảm của các bạn :3 Lần cuối, cảm ơn các readers nhiều lắm ạ ^^ Love You~❤

Cảm ơn các bạn đã dành một ít thời gian để đọc những điều này.

- Yêu thương ❤

- 1:22 pm - 190204

- vqt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net