Chương 23: Xác định

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trò chuyện một hồi ở bãi biển, Tại Hưởng mặc dù rất vui vì gặp lại đứa bạn thân từ thuở còn quấn tả, nhưng trời đã cuối thu, gió biển lại rất mạnh, thổi đến mức cậu miệng thì cười nhưng hai hàm răng đã khẽ va vào nhau côm cốp. Doãn Khởi biết cậu lạnh, hắn cật lực rút ngắn khoảng cách giữa cả hai, bản tay đang đặt trên vai cậu cũng khẽ xoa xoa, mong giúp cậu ấm lên chút nào đó.

Chí Mẫn cũng nhanh nhạy nắm bắt tình hình. Y vẫn luôn giữ vững đôi mắt dịu dàng tràn ngập ý cười, vui vẻ đưa ra lời đề xuất

"Chiều tàn trời rất lạnh, cậu đến nhà tớ nghỉ một đêm đi. Mẹ tớ chắc sẽ rất vui nếu thấy cậu đến, cả bà nữa, ảnh mấy lần chúng ta đến đây chơi khi bé vẫn còn được bà trưng trong nhà đấy"

Người ngoài có thể không nghe ra được, nhưng Doãn Khởi lại nhận thức rất rõ sự 'khoe mẽ' trong từng câu chữ mà Chí Mẫn nói ra. Trong tình thế hiện tại, những kỉ niệm thời thơ ấu và mối quan hệ thân thiết giữa hai gia đình là vũ khí đắc lực nhất của y kia mà.

Sau một cuộc trò chuyện ngắn, Doãn Khởi không khó để biết được khá cặn kẽ về mối quan hệ giữa Tại Hưởng và 'tên nhóc đáng ghét dám động vào người của mình' kia. Gia đình hai bên vốn rất thân thiết, hai đứa con lại được sinh ra cùng một năm nên từ nhỏ đã để cho hai đứa dính nhau như sam, đến cả quần áo hay đồ chơi đều sẽ giống nhau, có khi còn hơn cả anh em sinh đôi. Nếu không phải vì năm cả hai học lớp 7 ông Phác muốn mở một chi nhánh quan trọng của doanh nghiệp nhà họ ở Mỹ, muốn đưa cả gia đình theo sang bên đấy, thì hiện tại người ở bên cạnh Tại Hưởng... chưa chắc đã là Doãn Khởi.

Tại Hưởng nghe lời mời của Chí Mẫn thì bắt đầu cảm thấy băn khoăn. Cậu đương nhiên muốn gặp mẹ và bà nội của y, rất muốn nữa là đằng khác, hai người họ đều thương cậu chẳng kém thương y là bao, có điều hiện tại nội vẫn còn đang ở trên bệnh viện một mình, cậu và hắn nên quay về thăm bà mới đúng. Hơn hết, tình trạng hiện tại của cậu không thật sự thích hợp để có một cuộc tương phùng hoành tráng như thế này chút nào đâu...

"Thôi nào Tại Tại, mấy tháng nay mẹ mình không liên lạc được cho cậu, bác Kim cũng không nói rõ cậu ra sao cả. Mẹ mình đã rất lo cho cậu đó. Mẹ thương cậu còn muốn hơn thương mình, cậu biết rõ còn gì. Nhé, Tại Tại, đến gặp mẹ và bà nhé, để cho họ được yên tâm, rằng cậu đang ổn và thậm chí còn béo tròn hết lên cả này"

Doãn Khởi biết rõ Chí Mẫn đang cố chặn mọi đường từ chối của cậu. Tại Hưởng luôn rất yêu quý những người lớn tưởi hơn mình, hắn vẫn nhớ rõ như in hình ảnh 4 tháng trước, khi Tại Hưởng dù là vội vã theo mình rời đi nhưng vẫn không quên ghé sang gian nhà phụ để ôm và chào tạm biệt người vú luôn chăm sóc cậu. Và từ nãy đến giờ, Chí Mẫn vẫn luôn cố phớt lờ sự tồn tại của hắn, điều càng chứng tỏ rõ hơn tình cảm y dành cho cậu không chỉ đơn thuần là tình bạn.

"Tại Tại, nếu em muốn gặp bác và bà thì hãy ở lại đi" hắn cười hiền xoa xoa mái đầu đã vươn đầy hơi mặn của biển của cậu, lời đề nghị bất ngờ đó khiến cho cậu không nhịn được mà trợn to cặp mắt một mí nhìn hắn

"Nhưng còn bà nội thì sao? Khởi à, chờ lần sau, lúc nội khoẻ hơn chúng ta có thể..."

Chớp lấy cái lý do cậu vừa đưa ra, Chí Mẫn đưa ra một lời đề nghị mới, nhằm -

"Vậy để anh ấy về chăm nội đi, có tớ ở đây với cậu rồi còn gì" - đuổi khéo 'con kỳ đà cản mũi đáng ghét đang ôm khư khư Tại Tại của mình' đi.

Doãn Khởi nhếch môi cười nhẹ, cảm thấy tên nhóc kia thấy rõ mối quan hệ giữa hắn và Tại Hưởng rồi nhưng vẫn không có ý định từ bỏ, thật không đùa được đâu. Có điều, Doãn Khởi cũng đâu phải dạng vừa.

"Đừng lo. Mấy hôm nay 'Nếp' đóng cửa còn gì, chúng ta có thể nhờ anh Thạc Trấn sang chăm bà giúp một hôm. Còn tạo điều kiện để anh ấy thoát khỏi cái đuôi kia nữa, đúng không?"

Tại Hưởng lưỡng lự mãi, cuối cùng dưới sự đồng tình của Doãn Khởi và ánh mắt nài nỉ của Chí Mẫn, cậu gật đầu cái rụp, vui vẻ đi theo sau y về nhà.

Trên đường đi, cậu vừa háo hức nhưng cũng vừa lo lắng. Chốc nữa khi gặp mẹ Phác và bà nội Phác, cậu phải nói như thế nào đây? Phải giới thiệu như thế nào về Doãn Khởi, và phải giải thích thế nào vè cái bụng tròn tròn của mình đây? Khi nhà họ Phác chuyển đi, Tại Hưởng vẫn chưa thác loạn, và nếu có, chắc họ sẽ chẳng ngờ đứa nhỏ ngoan ngoãn luôn mỉm cười ngày nào sẽ quậy phá đến độ mang thai ở tuổi 16 thế này đâu.

Đến tận khi dừng chân ở trước cửa căn nhà nhỏ xinh của bà nội Phác, Tại Hưởng vẫn chưa thể thoát khỏi mớ suy tư rối bời trong lòng. Hắn ở cạnh bên hình như đã nhận ra được sự im lặng bất thường của cậu, hắn khẽ nắm lấy bàn tay lạnh đi vì hồi hộp của cậu, đan 10 ngón tay vào nhau tựa như tạo nên một phòng tuyến vững chắc cho cả hai người vậy. Cảnh tượng đó không lọt khỏi mắt của Chí Mẫn, có điều y chẳng có lý do gì để ngăn cấm họ làm thế cả, những gì y có thể làm là nắm chặt lại đôi tay trong túi quần, cố giấu đi nụ cười cay đắng mà nhấn chuông cửa.

Rất nhanh, cánh cổng gỗ cao 2 mét được mở ra, bên trong là một người phụ nữ độ tứ tuần, khuôn mặt phúc hậu với nụ cười tươi rói trên môi, vẫn như Phác phu nhân của những năm trước. Tại Hưởng giật thót mình một cái, bàn tay cũng không tự chủ mà siết chặt hơn hơi ấm từ người bên cạnh như đanb tìm kiếm sự vỗ về. Cậu gần như nín thở khi ánh mắt của Phác phu nhân dần dời tới cậu, bà khẽ nheo mắt một chút, có lẽ do thời gian qua đi, tuổi dậy thì đã khiến cho đứa bé nhỏ xíu ngày nào trở nên phần nào lạ lẫm hơn những gì còn lại trong trí nhớ của bà.

Mất tầm 7 giây trước khi Phác phu nhân nhận ra Tại Hưởng để rồi tiến đến ôm chầm lấy cậu trong niềm vui vỡ oà. Tại Hưởng được bà ôm lấy, khoé mắt không kiềm được cũng bắt đầu buốt xót. Là do gió biển thổi đến rát cả mắt sao?

Bà Phác ôm cậu thật lâu, miệng không ngừng cảm thán đứa nhỏ ngày nào bà còn cưng nựng bây giờ đã lớn thế này, đã cao hơn bầ cả một cái đầu mất rồi. Một lúc sau, bà buông cậu ra, xoay cậu hai ba vòng liền mà nhìn từ trên xuống dưới một phen, nhìn cho thật kỹ để bù lại cho những năm tháng xa cách qua. Phác phu nhân đối với cậu không khác gì người mẹ thứ hai vậy. Thứ nhất, vì bà là bạn rất rất thân của mẹ ruột cậu. Thứ hai, khi bé mẹ rất bận rộn, Tại Hưởng có một thời gian thậm chí đã chuyển hẳn sang nhà họ Phác ở để họ chăm sóc. Sự thân thuộc đến quá bất ngờ này làm cho cậu có chút choáng ngợp, đột nhiên lại cảm thấy những điều trước không thật một chút nào.

"Đã bao nhiêu năm rồi cơ chứ, Tại Hưởng của ta lớn lên thật tốt, vừa cao lại vừa đẹp trai. Mấy tháng nay mẹ gọi cho con không được, gọi cho Tại Lâm ông ta lại bảo con giận dỗi đổi số điện thoại, con có biết mẹ lo đến thế nào không?" Phác phu nhân xoa đầu cậu, trên đôi mắt in hằn vài dấu vết thời gian nho nhỏ đã bắt đầu xuất hiện chút hơi nước.

"Con xin lỗi, thời gian đó đã có vài chuyện xảy ra, cho nên là..." cậu bỏ lửng câu nói, vì cậu thật sự cũng chẳng biết phải giải thích như thế nào cả.

Đương nhiên là cậu chẳng thể vô tư kể lại rằng cậu mãi thác loạn trong bar, vô tình vướng vào chuyện tình một đêm và rồi có thai được, chuyện đó chẳng vẻ vang gì cả. Cho dù cậu không sợ Phác phu nhân sẽ cầm roi vụt chết mình thì cũng phải nghĩ một chút cho thể diện nhà họ Kim, dù muốn dù không, trong tên cậu vẫn còn mang cái họ của nhà họ Kim kia mà.

"À mà, người đó là ai thế? Sao con không giới thiệu cho mẹ đi?"

"À à, đây là Doãn Khởi, là... là..."

Tại Hưởng lần hai trong ngày lại lúng túng khi chẳng biết giới thiệu về Doãn Khởi thế nào cho phải. Cậu cắn môi, lén nhìn sang hắn vừa để thăm dò biểu cảm của hắn, vừa như muốn cầu cứu. Doãn Khởi cười cười, từ khi Phác phu nhân tiến đến ôm cậu hắn đã chủ động lùi lại một chút để tạo không gian riêng cho họ, hiện giờ thì tự tin bước đến một bước, đứng ngang hàng với Tại Hưởng, cả quá trình từ đầu đến cuối hai đôi tay vẫn không tách nhau ra.

"Chào cô, con là chồng của Tại Hưởng. Hôm nay mới có dịp chính thức tự giới thiệu lại không có quà cáp, thật thiếu xót"

Phác phu nhân nghe hắn nói một lèo bỗng nhiên cảm thấy tai hơi ù đi. Hết nhìn hắn, nhìn cậu, rồi lại nhìn về phía con trai mình - Phác Chí Mẫn - như thể đang tìm một lời giải thích. Tại Hưởng mới 16 tuổi thôi, dù là theo tuổi quốc tế hay Hàn Quốc thì cũng đều đang ở tuổi vị thành niên, vậy thì thế hôn thế nào được để mà chồng với chả vợ? Bà đột nhiên lại thấy nghi ngờ chính vốn tiếng Hàn của mình, là do ở Mỹ quá lâu nên quên mất tiếng mẹ đẻ mà nghe nhầm sao?

Cuối cùng, cùng với sự ngỡ ngàng của Phác phu nhân và e dè của Tại Hưởng, hiện tại tất cả mọi người đang tập hợp đông đủ ở phòng khách nhà bà nội Phác. Cả bà nội Phác, cả ông bà Phác và Phác Chí Hiền - em trai Phác Chí Mẫn cũng đều có mặt đông đủ. Ông Phác ngồi ở ghế chủ toạ, khuôn mặt hiền lành bình thường lại trở nên nghiêm khắc đến lạ. Ánh mắt nghiêm nghị không khi nào không chiếu chằm chằm vào Doãn Khởi và Tại Hưởng đang ngồi ở đối diện, bỏ qua luôn cả cái xoa xoa trấn an của bà Phác đang ngồi bên cạnh.

"Vậy cuối cùng là, con có thai, bỏ nhà đi và rồi đang sống cùng cậu Mẫn đây sao, Tại Tại?"

Ông Phác bất ngờ lên tiếng khiến cho cậu giật bắn cả mình, cảm giác như một đứa con gây tội lớn và đang đối diện với ba mình vậy. Trước đó khi nói chuyện này cho Kim Tại Lâm, cậu còn chẳng dè dặt như lúc này đây.

Tại Hưởng gật đầu, đánh mắt khẽ nhìn xem biểu cảm trên mặt ông Phác và bà nội Phác đã trở nên đen đến thế nào rồi. Cậu đã kể mọi thứ cho họ nghe, một cách có.chọn.lọc, đương nhiên rồi. Có cho cậu ăn gan trời thì cậu cũng chẳng dám bảo cả hai là tình một đêm, hay thứ gì đại loại vậy. Cậu chỉ nói cả hai là bạn học, bỏ qua quá trình ở giữa rồi trực tiếp kể đến việc có em bé ngoài ý muốn luôn.

Nhà họ Phác tuy không có máu mủ với cậu, nhưng nhìn cậu lớn lên từ khi cậu vừa lọt lòng. Họ đối với cậu chỉ có từ mức độ tình cảm gia đình hoặc hơn nữa chứ chẳng kém chút nào, với tình trạng này mà đối diện với họ, cậu từ nãy đến giờ đã sớm chột dạ đến tay đổ đầy mồ hôi rồi.

"Ba và bà nội đừng doạ cậu ấy nữa, không tốt cho đứa trẻ đâu" Chí Mẫn ngồi kế bên thằng em trai cũng đang há hốc mồm vì shock của mình nãy giờ cũng lên tiếng, cứu lấy sự im lặng đáng sợ trong phòng "Ít nhất, cậu Mẫn đây cũng đã chịu trách nhiệm, phải không?"

Y khéo léo đem mũi nhọn của vấn đề đẩy về phía hắn, đồng thời vô tình lại chạm đúng vào chỗ khúc mắc của cậu. Trách nhiệm, ừ, mọi thứ chỉ là trách nhiệm thôi phải không?

Thái độ của ông Phác đối với Doãn Khởi không tốt lắm, mà ai cũng sẽ như thế thôi, làm sao có thể vui vẻ chào đón tên đã khiến đứa cháu đáng yêu của mình có em bé ở cái tuổi ăn chưa no lo chưa tới này được chứ. Cộng thêm khi kể chuyện, từ đầu chí cuối chưa từng thấy Tại Hưởng đề cập đến việc cả hai yêu nhau hay hẹn hò gì cả, nên khiến cho cái mối quan hệ mang tên trách nhiệm giữa cả hai như đập thẳng vào mắt mọi ngừoi vậy.

"Có lẽ cậu Phác đây hiểu nhầm rồi, giữa chúng tôi hoàn toàn chẳng phải vì trách nhiệm gì cả..."

Trong phòng vang lên tiếng hít khí của Phác Chí Hiền, chuyện này là quá sức shock đối với một đứa học sinh cấp 2 như nó.

Còn trong tâm Tại Hưởng lại nổi lên một cơn bão lớn

Đến trách nhiệm cũng không phải sao?

Vậy có khác chi là người dưng đâu chứ?

"Nếu không phải vì con thương Tại Hưởng, làm sao sẽ để xảy ra chuyện khiến em ấy mang thai cơ chứ?"

Không khí trong phòng khách như đóng băng lại, mọi người chẳng ai biết phải đáp lại câu nói đó như thế nào cả. Dù rằng câu nói kia nghe qua thật bình thường, nhưng sự bất thường ở đây phải nói đến chính là sự kiên định trong cả ánh mắt, thái độ và giọng nói của hắn. Là một người làm ăn trên thương trường, ông Phác rất tin tưởng vào khả năng nắm bắt tâm lý người khác của mình. Có điều dù ông có cố gắng thế nào, cũng chẳng tìm ra được một tia dối trá nào trong ánh mắt Doãn Khởi dành cho Tại Hưởng.

________________

Cuộc họp mặt nhỏ ở phòng khách kết thúc khi mà Tại Hưởng cuối cùng cũng chẳng thể kìm chế nổi sự mệt mỏi dau một nhày dài vui chơi nữa mà ngáp một cái. Bà nội Phác sau cả một buổi đêm im lặng không nói gì, cuối cùng cũng đánh tiếng bảo mọi người đi nghỉ ngơi. Phác phu nhân sắp xếp một căn phòng nhỏ cho hắn và cậu, nhưng rồi Chí Mẫn lại bảo muốn để Tại Hưởng ở cùng với mình. Y lấy lý do bạn bè lâu ngày không gặp, muốn cùng cậu đêm nay ôn chuyện xưa.

Doãn Khởi không rời tay cậu một li nào, mỉm cười nhưng trông lại lạnh lẽo thấu xương mà từ chối thẳng thừng, nói Tại Hưởng chơi cả ngày đã mệt, sáng mai sẽ để cả hai ôn chuyện sau. Nói xong không kịp để y phán bác lại mà kéo ngay cậu về phòng.

Doãn Khởi vào phòng tắm trước, trời vào thu hơi se lạnh, hắn tắm trước thì phòng tắm sẽ vươn hơi nước nónh, cậu vào sau sẽ không bị lạnh. Hắn vốn luôn như thế, ân cần chăm sóc một cách lặng thầm. Chẳng mong cậu biết, chỉ mong cậu bình an.

Lúc Tại Hưởng ra khỏi phòng tắm thì đồng hồ đã điểm 10 giờ đêm. Doãn Khởi đang ngồi trên giường với một chiếc máy sấy trên nay, dịu dàng gọi cậu đến giúp cậu sấy tóc. Từng ngón tay dài dài của hắn luồng vào mái tóc nâu của cậu đầy tỉ mỉ, đến nhiệt độ của máy và khoảng cách đến da đầu cũng được điều chỉnh cẩn thận, chỉ sợ sơ suất sẽ làm cậu khó chịu. Cậu vừa tận hưởng sự chăm sóc của hắn lại vừa tự giếu chính mình.

Bao lâu nay Doãn Khởi chưa khi nào ngừng quan tâm cậu, chỉ là cậu quá vô tư để có thể nhìn thấu được lòng hắn mà thôi. Cậu luôn để mặc cảm, sự bi quan và những thay đổi tâm sinh lý của bản thân điều khiển, đến mức sinh ra sự nghi ngờ đối với tình cảm của hắn. Hoặc cũng có lẽ, mọi việc vốn dĩ là quá khó tin, là tốt đẹp đến khó tin, thế nên mới làm cho Tại Hưởng trở nên ngốc nghếch đi mất rồi.

Cũng đúng thôi, cậu làm sao tin được tên họ Mẫn im lặng ở góc lớp lại luôn len lén nhìn theo cậu

Cậu làm sao tin được tên họ Mẫn lạnh lùng với mọi người lại âm thầm đem lòng thương cậu

Cậu cũng làm sao tin được chỉ vì một điều ngoài ý muốn nho nhỏ lại mang đến thật nhiều hạnh phúc to to, là một mái nhà ấm áp, là một bà nội hiền hậu, là một Mẫn Doãn Khởi yêu cậu thật nhiều, và còn là cả một thiên thần sắp đến bên cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net