Chapter 10 To move on

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay tôi dậy sớm hơn bình thường. Tôi nhận ra chiếc bàn đầu giường đã được trang trí thêm bằng 

một lọ hoa, những bông hoa hôm qua tôi hái. Tôi ngạc nhiên vì tôi nhớ là hôm qua tôi không hề mang 

chúng về. Vậy nghĩa là ngài đã cắm chúng cho tôi? Ngài đã mang những bông hoa đó về?

Tôi mỉm cười và hơi đỏ mặt khi nghĩ về việc ngài cắm những bông hoa vào bình và đặt trong phòng tôi. 

Tôi bước xuống giường và ra khỏi phòng. Hôm nay tôi mặc một chiếc áo phông màu hồng và một chiếc 

quần màu trắng nhạt. Tôi xuống bếp. Tôi muốn tự tay làm bữa sáng.

Tôi bước chậm chạp xuống bếp. Lúc đi ngang qua sảnh, tôi thấy người giám hộ đứng ngoài cửa.

- Chào. Chúc một buổi sáng tốt lành

Anh ta chỉ gật đầu

- Chủ nhân, ông ấy có trong đó chứ?

- Ngài đang bận

- Ông ấy ăn sáng chưa?

Người giám hộ lắc đầu. Tôi mỉm cười và tiếp tục đi xuống bếp, tôi sẽ làm cho ngài một bữa sáng tuyệt 

vời

Tôi bước vào bếp và nhìn lên giá thức ăn. Có trứng, thịt lợn xông khói, xúc xích, dầu ăn và vài thứ khác

Tôi đeo cái tạp dề màu hồng treo gần cửa vào và bắt đầu với món ốp-lết

Khi tôi sắp sửa nấu xong thì có tiếng của ngài phía sau

- Cậu làm gì ở đây vào sáng sớm thế này?

- Chào buổi sáng - Tôi quay lại và mỉm cười

- Chào buổi sáng - ngài đáp lại

- Tôi muốn nấu bữa sáng cho ngài, để thay lời cảm ơn. - tôi nói với ngài bằng khuôn mặt dễ thương của 

mình

- Cảm ơn? - ngài cười - Vì cái gì?

- Căn phòng, chỗ quần áo, về chuyến đi…

- Cậu biết nấu ăn à?

- Bếp trưởng của lâu đài dạy tôi cách nấu mà không dùng đến phép thuật

Ngài gật đầu và ngồi xuống

- Ok, ăn đi nào.

Tôi mỉm cười mang đĩa thức ăn ra và ngồi xuống cạnh ngài. Ngài nhìn vào đĩa của mình, cười mỉm rồi bắt 

đầu ăn

- Nó thật tuyệt

- Cảm ơn ngài

- Hôm nay chúng ta đi bơi nhé?

Tôi gật đầu. 

- Hãy chuẩn bị đi, nửa tiếng nữa chúng ta sẽ đi - ngài nói khi bước ra khỏi phòng

-----------------End JunSu’s POV--------------

-----------------YooChun’s POV----------------

Tôi hôn nhẹ lên môi cậu rồi lùi lại. Mặt cậu đang đỏ bừng lên và cậu chạy vội về phía lâu đài. Tôi cười 

thầm trước sự dễ thương của cậu. Nhìn sang chỗ cậu ngồi ban nãy, tôi thấy hai bó hoa, một bó sặc sỡ 

với đủ các loại hoa và một bó hoa lyly trắng. Tôi nhớ là cậu đã nghĩ sẽ tặng tôi bó hoa lyly. Thế nên tôi 

cầm hai bó hoa thật cẩn thận, trở về lâu đài, trong khi đó tìm cách đọc suy nghĩ của cậu

Tim cậu đang đập dồn dập và cậu thấy ngượng trước tôi, tôi muốn biết nhiều hơn thế… Cậu muốn tôi 

tiếp tục hôn nhưng cậu thấy lúng túng với cảm xúc của bản thân. Và cậu nhớ đến những gì hyung của 

cậu nói về tình yêu. Và cậu ấy nghĩ, cậu ấy yêu tôi

Tôi mỉm cười trước suy nghĩ cậu ấy yêu mình. Cậu ấy thật đáng yêu và dễ thương, và tôi sẽ chẳng ngần 

ngại dành cả cuộc đời mình để ở bên cậu. CHỜ CHÚT!? Tôi vừa nói gì thế nhỉ?

Tôi đang yêu cậu phải không? Liệu tôi có thể yêu cậu không? Tôi đã từng yêu và đã vô cùng đau khổ? 

Liệu tôi có nên thử yêu thêm một lần nữa?

- Hiện hình đi! - tôi nhìn sang bên cạnh mình

- Ta đã nói trước với ngươi, rằng ngươi hãy yêu cậu ấy!

- Nhưng tôi…

- Hãy cho cậu bé tội nghiệp đó một cơ hội

- Được rồi, tôi sẽ cho cậu ấy cơ hội

- Hãy nghe ta nói. Mai là ngày mà cả hai mặt trăng đều tròn, là một đêm hoàn hảo để ngươi đánh dấu 

cậu ấy. Hãy chắc chắn rằng cậu ấy sẽ thổ lộ với ngươi, sau đó đánh dấu cậu ấy…

- …và đưa cậu ấy đi. Tôi biết

- Phải, tốt lắm

- Được rồi mà - tôi thở dài

Người đó mỉm cười rồi biến mất. Tôi bay về lâu đài và tới phòng cậu

Tôi bước vào phòng và nhìn ngắm xung quanh. Căn phòng thật đẹp và sáng sủa, giống như chủ nhân 

của nó, trong sáng và thánh thiện. Tôi mỉm cười và ngắm nhìn khuôn mặt cậu lúc ngủ. Rồi tôi đến bên 

chiếc bàn kê đầu giường, phẩy tay và một cái lọ hoa nhỏ bằng thuỷ tinh xuất hiện. Tôi cắm những bông 

hoa vào đó, bằng tay. Tôi muốn tự tay mình làm cho cậu

Tôi hôn nhẹ lên má cậu để không làm cậu tỉnh giấc rồi ra khỏi phòng. Cảm giác với cậu bây giờ thật khác 

lạ, thật ngọt ngào, tự nhiên và đúng đắn…Tôi thấy khá hơn trước rất nhiều. Vậy nên, tôi nghĩ mình nên 

cho cậu một cơ hội. Tôi trở về phòng mình, cắm những bông lyly vào cái lọ gần giường tôi và đi ngủ

Tôi dậy thật sớm và tới sảnh lớn của lâu đài. Tôi muốn chắc chắc rằng mọi người đều đã biết đến lời 

cảnh cáo của tôi, không tấn công vương quốc ánh sáng hoặc sẽ bị trừng phạt

Tôi bước vào sảnh và thấy 6 vị vua của các vương quốc đều đã tụ hội ở đây. 

- Ta nghĩ tất cả các ngươi đều đã biết. Ta sẽ là người bảo vệ cho vương quốc ánh sáng. Vậy nên tấn 

công vương quốc, và chịu hình phạt của ta. Hiểu cả rồi chứ?

- Tại sao lại là vương quốc đó? - tất cả mọi người đều nhìn tôi

- Không phải việc của các ngươi

Một người đứng lên:

- Chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ tấn công chúng tôi

- Họ sẽ không làm thế, trừ phi các ngươi tấn công họ

5 vị vua gật đầu - Chúng tôi hiểu rồi - sau đó họ biến mất

Người cuối cùng còn ở lại phản đối

- Chúng tôi là vương quốc bóng tôi! Ngài nên bảo vệ chúng tôi, chứ không phải họ!

- Ta không tạo ra vương quốc của các ngươi, nên ta không nhất thiết phải bảo vệ nó

- Ngài cũng không tạo ra vương quốc ánh sáng!

- Phải! Nhưng ngươi thấy đấy, cậu bé của ta là người của vương quốc đó!

- Cậu bé của ngài - Ông ta nhìn tôi bằng đôi mắt ngạc nhiên

- Người ta yêu

- Cái gì?!

- Hoàng tử trẻ của vương quốc, cậu ấy là người yêu của ta

- Tôi cũng có thể để con trai tôi làm người yêu ngài

- Không, cảm ơn - tôi cười khẩy

Đức vua muốn nói điều gì đó. Tôi phẩy tay và người giám hộ xuất hiện

- Chỉ cho ông ấy lối ra

Tôi xuống bếp và đứng nhìn cậu. Cậu thật dễ thương trong cái tạp dề màu hồng. Cậu bận bịu với công 

việc nấu nướng mà không hề để ý rằng tôi đã ở đây. Tôi không muốn cậu dừng công việc lại vì tôi, cậu 

thật ngọt ngào và tôi muốn lao vào cậu ngay bây giờ. Nhưng KHÔNG!!! Tôi phải kiềm chế bản thân mình 

nếu không ham muốn của tôi sẽ lại khiến tôi cưỡng bức cậu ấy lần nữa.

Tôi nhắm mắt và trấn tĩnh mình, rồi tiếp tục ngắm nhìn cậu tiếp tục công việc cho tới khi cậu nấu xong.

- Cậu làm gì ở đây vào sáng sớm thế?

- Chào buổi sáng - Cậu quay lại và mỉm cười với tôi

- Chào buổi sáng - tôi cười

Cậu nhìn tôi với vẻ mặt vô cùng dễ thương

- Tôi muốn làm bữa sáng cho ngài thay lời cảm ơn

- Cảm ơn - tôi cười - Vì cái gì?

- Căn phòng, quần áo, về chuyến đi…

Tôi cười thầm - Cậu biết nấu ăn à?

- Bếp trưởng trong lâu đài đã chỉ cho tôi cách nấu ăn mà không dùng đến phép thuật

- Ok, ăn thôi

Tôi không thể chờ để ăn bữa sáng đặc biệt mà cậu làm cho tôi. Cậu mỉm cười, đặt đĩa xuống bàn và ngồi 

cạnh tôi. Tôi nhìn đĩa thức ăn của mình, khẽ mỉm cười và bắt đầu ăn nó

- Nó thật tuyệt - Tôi mỉm cười. Tôi muốn được ăn những món cậu nấu hàng ngày

- Cảm ơn

Tôi nhớ tới lời bạn của mình nói với tôi hôm qua. Tôi cần khiến cậu thổ lộ với tôi trong đêm nay và đánh 

dấu cậu là của tôi. Nhưng làm sao đây

- Hôm nay chúng ta đi bơi đi?

Nhìn cậu có vẻ hứng thú với điều đó và gật đầu

- Chuẩn bị đi, nửa tiếng nữa ta sẽ đi

Cậu gật đầu và tôi bước ra khỏi phòng. Tôi cố nghĩ xem làm cách nào để cậu thổ lộ tình cảm với tôi 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net