Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã một tuần trôi qua kể từ bữa tiệc chào đón Ryu Hyuk Jae hôm đó.

Tôi không hiểu những chuyện xui xẻo gì đã xảy ra trong tuần này, đầu tiên là ai đó đi xe không cẩn thận va phải đèn xe ở phía sau, phần xe đã bị móp đến mức phải gửi đến trung tâm ô tô để sửa chữa cộng thêm bầu không khí vẫn luôn căng thẳng giữa tôi và Gong Jicheol, tôi đã không nói một lời nào với cậu ta kể từ ngày cãi nhau to ở cầu thang thoát hiểm. Tôi giả vờ như chả có chuyện gì, thờ ơ, cố gắng không nhìn cậu ta, cố tránh mọi tình huống nếu phải ở cùng cậu ta. Đôi khi tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt âm u và giận dữ của thằng Jicheol từ phía sau nhưng tôi không quan tâm, tôi chỉ tiếp tục vào công việc của mình.

Tôi không còn gì để nói với cậu ta.

"Hả! Tên bán cơm hộp cho tao vừa mở vườn ớt đấy à ?! Sao mà lại đỏ rực thế này ? Ai ăn vào chắc bụng thủng một lỗ mất! Toàn bộ hộp cơm trông thật là, cơm hộp như vậy ai dám mua chứ ?!"

Người bên cạnh tôi to tiếng phàn nàn, hôm nay In Seon cùng tôi ở lại văn phòng ăn cơm trưa, cậu ấy đang gắp ớt ra khỏi hộp cơm rang thịt heo xào lá húng quế với vẻ mặt nhăn nhó.

Hiện tại là giờ nghỉ trưa, buổi sáng tôi đã mua cơm hộp cho bữa trưa, tôi đã rất nhiều ngày không ra quán ăn gần công ty để ăn. Đôi khi In Seon sẽ cùng tôi ăn cơm trưa ở văn phòng, có khi sẽ ra ngoài ăn cùng thằng Jicheol và Ryu Hyuk Jae, sau khi tan làm In Seon nhiều lần đã rủ tôi cùng đi ăn tối nhưng tôi đều từ chối, chỉ là tôi không muốn cản trở kế hoạch theo đuổi bạn tôi của Ryu Hyuk Jae, ý đồ theo đuổi của tên nhóc đó cực kì rõ ràng nhưng In Seon vẫn không phát hiện ra.

Tuần này tôi đã nhìn thấy nụ cười gượng gạo trên gương mặt In Seon rất nhiều lần, chứng kiến hai người bạn thân của cậu ấy chiến tranh lạnh, thật sự là một tình huống khó xử! Dù vậy, cậu ấy cũng không cố cạy miệng tôi để hỏi rõ mọi chuyện, trước đây bất kì khi nào tôi gặp vấn đề, In Seon luôn hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra với vẻ mặt lo lắng. Nếu cậu ấy phát hiện ra tôi chỉ trả lời cho có, cậu ấy sẽ không nhắc đến nữa, rồi khi tâm trạng tôi trở nên tốt hơn cậu ấy sẽ lặng lẽ ngồi xuống lắng nghe những lời kể khổ của tôi.

Có một người bạn như In Seon là điều may mắn nhất trong đời mà tôi từng gặp!

"Có cay lắm không ? Cần tao chia một phần cơm sang không ?"Nhìn cậu ấy không ngừng gắp ớt, tôi lên tiếng hỏi. In Seon liếc nhìn hộp cơm rang thịt heo có phần thanh đạm của tôi chỉ lắc đầu.

"Không cần đâu, mày ăn đi."Nói xong cậu ấy tiếp tục gẩy gẩy mấy miếng ớt trước mặt, mặc cho mỗi lần ăn một miếng cơm đều phải uống một ngụm nước đá, miệng thì không ngừng phàn nàn. Nhưng chả bao lâu, phần cơm rang thịt heo xào húng quế cũng đã được In Seon ăn hết, tôi quen In Seon bao năm nay, rất hiếm khi cậu ấy phàn nàn đồ ăn không ngon, kiểu gì cậu ấy cũng sẽ ăn hết sạch hộp cơm.

Tôi cũng không chắc chắn là do bạn tôi thực sự đói hay là không muốn lãng phí tiền đây.

"Tao đi vệ sinh, tí quay lại."Tôi nói với In Seon, người đang ăn nốt miếng cuối cùng rồi đứng dậy ném hộp cơm vào thùng rác, bước đi vào nhà vệ sinh, nhưng chưa kịp đi vào đã nhìn thấy người đàn ông đó đang đứng rửa tay.

Tôi hơi giật mình, định xoay người đứng sang một bên chờ người bên trong đi ra rồi mới đi vào nhưng tiếc rằng đúng lúc người đó ngẩng đầu lên nhìn.

"Mày muốn vào thì vào đi, tao đi ra bây giờ."Giọng điệu có vẻ bình thản của đối phương nhưng sự tức giận trong đôi mắt sắc bén của cậu ta cứ nhìn chằm chằm tôi đã cho tôi biết rằng cậu ta không hề bình tĩnh thờ ơ như vẻ bề ngoài.

Tôi bước vào và cố gắng không nhìn cậu ta, ngay khi tôi định đi ngang qua, người này bất ngờ bước ra chặn đường tôi.

"Nói đi, mày không muốn nói chuyện với tao trong bao lâu nữa!"Cậu ta bực bội hỏi tôi, tôi không kìm được mà hỏi ngược lại cậu ta.

"Có gì để nói chứ."

"Là mày nói mọi chuyện kết thúc ở đây, nếu mày thực sự muốn kết thúc mọi chuyện, tại sao phớt lờ tao cả tuần nay ?"

"Bình thường tao đã không có gì để nói với mày cả."

"Nhưng mày không phớt lờ tao như vậy! Muốn mọi chuyện kết thúc thì mày cũng nên quay trở lại con người cũ của mày chứ!"

Câu phản bác của cậu ta khiến tôi không khỏi nhăn mặt, tôi vội vàng bước ra khỏi nhà vệ sinh, tôi có thể nghe thấy tiếng chửi rủa và tiếng bước chân từ phía sau.

Quen biết cậu ta nhiều năm như vậy, theo những gì tôi biết về cậu ta, tôi biết rằng Gong Jicheol là một người nóng nảy, cậu ta chưa bao giờ nghĩ quá nhiều về việc mình ngủ với ai vì vậy cậu ta không hề thích bộ dạng hiện tại của tôi. Nhưng tôi không phải cậu ta, tôi thừa nhận tôi đã không thể quay lại như trước kia được nữa, chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt của cậu ta là tôi lại nghĩ đến chuyện đó.

Tôi đi về phía bàn làm việc của mình, nhanh chóng mở máy tính tập trung vào công việc, nghe được In Seon hỏi Gong Jicheol bữa trưa như thế nào nhưng người kia chỉ ậm ừ cho có. Không chỉ mình cậu ta cáu kỉnh mà tôi cũng đang rất tức giận, tôi vẫn chưa thể vượt qua được chuyện điên rồ này.

"Anh Dong Wook, em mua sinh tố dưa hấu cho mọi người, anh cũng uống một chút đi!"Ryu Hyuk Jae đi đến cùng với một cốc sinh tố dưa hấu lớn trên tay hối lộ tôi.

Nói lời cảm ơn xong, tôi lấy ống hút cắm vào cốc nước, không quá ngọt nhưng khiến tôi cảm thấy thật thoải mái. Uống một ngụm nước sinh tố dưa hấu khiến các dây thần kinh của tôi được thả lỏng một phần nào, vừa quay lại đã thấy Ryu Hyuk Jae bước đến trò chuyện với In Seon, tôi không khỏi giật giật khóe miệng.

Được rồi! Thấy tên nhóc đấy chăm chỉ mua nước sinh tố dưa hấu cho mọi người nên tôi sẽ cộng thêm điểm cho nhóc đó vậy!

.....

Nếu hỏi tôi điều gì là khó chịu và phiền phức nhất tôi từng gặp phải trong sự nghiệp của mình, tôi sẽ trả lời rằng tôi ghét nhất những người vô trách nghiệm với công việc của mình.

Tôi đang ngồi nhìn chằm chằm anh Kim Taesung, nhìn đàn anh đang khẩn trương thu dọn đồ đạc của mình giống như gió vậy trong khi rõ ràng là chưa đến giờ tan làm. Vừa lúc nãy, anh Kim Taesung ở trước mặt chúng tôi thông báo rằng chú cún yêu thích của anh ấy bệnh nặng đang nằm trong bệnh viện thú y, nói rằng nó sắp chết và anh ấy phải gặp nó lần cuối và rồi dồn hết công việc ngày mai mà sếp giao cho anh ấy sang cho In Seon.

" Seon thật sự là một chàng trai tốt bụng! Cảm ơn! Ngày mai anh sẽ mua cà phê mời cậu."

Anh Kim Taesung vỗ vai In Seon, cậu ấy vẫn đang không thể tin được nổi công việc đột nhiên đổ xuống đầu mình. Tôi vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm đàn anh với ánh mắt chán ghét, khi anh ấy quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt đó của tôi, anh ấy chỉ cười ngượng ngùng rồi vội vã bước ra khỏi văn phòng. Còn tôi, tôi chỉ biết dùng ánh mắt thương xót nhìn bạn mình.

Không phải chúng tôi lòng dạ hẹp hòi, tất nhiên chúng tôi sẽ cố gắng giúp đỡ nếu đồng nghiệp khác có việc gấp nhưng vấn đề là đây không phải lần đầu tiên anh Kim Taesung như thế này, luôn tìm nhiều lí do khác nhau để trốn tránh công việc, đôi khi nói rằng người nhà bị ốm, rồi lại cãi nhau với vợ hoặc là nói rằng con chó nhà mình bị bệnh sắp không qua khỏi, một năm không biết đã xảy ra bao nhiêu lần rồi nhưng tần suất xảy ra thường xuyên đến mức tôi tin rằng những đứa trẻ con học mẫu giáo nghe những lời đó đều biết anh ấy đang nói dối.

"Sao lại như vậy ? Chó con lại chết sao ? Đây là lần thứ ba trong năm rồi, không biết anh Kim Taesung có bao nhiêu con chó ở trong nhà nữa!"Thời điểm đàn anh bước ra khỏi văn phòng, mọi người phía sau bắt đầu than vãn.

In Seon xui xẻo không khỏi thở dài, bất lực đáp lại đàn em ngồi bên cạnh"Không biết nữa...anh nghi ngờ nhà anh ấy đã mở một trại chó".

"Mày nên học chế đây, để cho anh ta bị sếp mắng là được,  Seon mày luôn dung túng anh ấy."Chế Son Eun bùng cháy như đang rap vậy, biểu tình vô cùng bất mãn.

"Không được đâu chế Eun, chế cũng biết nếu như em không giúp, anh ấy sẽ đi đến và trách móc tại sao chúng em không giúp."Bạn tôi mệt mỏi mà lắc đầu, mỗi lần anh Kim Taesung có chuyện In Seon luôn là người xui xẻo, bởi vì tôi đã tỏ rõ thái độ với đàn anh để anh ấy biết tôi không thích như vậy, năng lực tiêu cực mà tôi tỏa ra khiến anh không dám làm phiền tôi, vì vậy anh ấy nhắm vào In Seon, người dễ tính hơn.

Tôi đã từng nói thẳng với anh ấy, tôi cũng đã từng từ chối anh ấy một cách khéo léo, thậm chí còn cố gắng từ phía In Seon, thuyết phục cậu ấy ngừng giúp anh Kim Taesung nhưng cuối cùng lần nào cũng thất bại, bởi vì anh Kim Taesung hoàn toàn nắm bắt được tâm lý sợ bị sếp mắng vì không có trách nghiệm với công việc của chúng tôi, vậy nên lần nào anh ấy cũng đẩy toàn bộ công việc của mình đi một cách không do dự, anh ấy cũng biết rõ rằng cuối cùng chúng tôi phải vò đầu bứt tai hoàn thành công việc của anh ấy.

"Để tao giúp mày."Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi về phía In Seon, người đang mở máy tính của anh Kim Taesung để xem tập file công việc.

"Bạn của tao là dễ thương nhất!"

"Gửi tập tài liệu qua mail cho tao."

Có lẽ điều duy nhất có thể giúp bạn mình là giúp đỡ cậu ấy trong công việc!

Khi kim đồng hồ chỉ đến năm giờ ba mươi, các đồng nghiệp trong văn phòng lần lượt tan làm, chỉ còn lại tôi, In Seon và Ryu Hyuk Jae tiếp tục hoàn thành nốt công việc của anh Kim Taesung, mà những lập trình viên ví dụ như Gong Jicheol vẫn đang ngồi trên ghế của mình và thử nghiệm chương trình. Đột nhiên điện thoại tôi để bên cạnh bỗng rung lên, nhìn tên hiện thị trên màn hình điện thoại, tôi không khỏi trợn mắt.

Tuần trước tôi đã chuyển tiền học phí của Lee Hye Jun cho mẹ rồi mà ? Sao mẹ lại gọi nữa!?

"Mẹ."Tôi miễn cưỡng bấm trả lời cuộc gọi, giọng nói ở đầu bên kia không phải giọng mẹ tôi.

"Xin chào, đây có phải người nhà của cô Go Ta An không ạ ?"

"Phải."

"Đây là cuộc gọi từ bệnh viện, cô Go Ta An bị thương ở chân trong một vụ tai nạn xe, yêu cầu người nhà bệnh nhân mau đến bệnh viện."

Nghe tin mẹ bị thương toàn thân tôi tê dại, may mà bên kia điện thoại nói tai nạn không quá nghiêm trọng, trái tim tôi cũng nhẹ nhõm phần nào nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi.

"...Được rồi, tôi sẽ đến ngay."Tôi nói xong liền cúp máy, xoay người ấn lưu bản thảo công việc trước mặt, bắt đầu thu dọn đồ đạc trên bàn bỏ vào túi.

"Có chuyện gì vậy Dong Wook ?"In Seon quay sang hỏi tôi.

"Mẹ tao bị xe đụng, giờ đang ở bệnh viện."

"Sao cơ! Có nghiêm trọng không ?"

"Không có nghiêm trọng nhưng bây giờ tao phải qua đó để thanh toán viện phí."Tôi tiếp tục thu dọn đồ đạc trên bàn với đôi tay đang run rẩy, bạn tôi cau mày hỏi.

"Vậy mày đến đó kiểu gì ? Mày không lái xe đi làm mà."

"Gọi xe qua đó."Tôi nói.

In Seon lên tiếng :"Để Hyuk Jae đưa mày đi đi, như vậy không cần lãng phí tiền."

"Không sao đâu, tao đi----"

"Giờ là thời điểm kẹt xe, gọi xe không biết tốn bao nhiêu tiền nữa, để Hyuk Jae chở đi mày! Hyuk Jae, em không có ý kiến gì đúng không ? Chở thằng Dong Wook đi đi."

Thấy In Seon gấp gáp kéo tay áo của Ryu Hyuk Jae, Ryu Hyuk Jae mặc dù rất bối rối trước hành động đó của In Seon nhưng cũng đứng dậy ngay vì phép lịch sự.

"Như nào cũng được ạ."

"Không sao----"

"Tao đưa mày đi."Giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau, giọng nói đến từ chủ nhân chiếc bàn phía sau, thằng Jicheol đang tắt máy tính cầm lấy chìa khóa xe, sau đó quay ra nhìn chằm chằm tôi, người đang đứng bất động nãy giờ.

" Jicheol, mày không phải làm việc sao ?"In Seon hết nhìn bên trái lại nhìn sang bên phải rồi nhìn sang chúng tôi đang nhìn chằm chằm vào nhau.

"Làm xong rồi."Miệng trả lời In Seon nhưng ánh mắt một phút vẫn không rời khỏi gương mặt tôi. In Seon chớp mắt nhìn, định nói lại.

"Nhưng mà---"

"Nếu mày để Hyuk Jae đưa thằng Dong Wook đi thì tí nữa mày về kiểu gì ?"

"Tàu điện."In Seon vội vàng đáp lại.

"Cứ để Hyuk Jae ở lại với mày đi, đỡ mất công thằng bé đi tới đi lui, bệnh viện chỗ mẹ thằng Dong Wook ở gần nhà tao, thuận đường đi hơn."

"Nhưng mà---"

"Việc của mày vẫn chưa xong, để Hyuk Jae ở lại giúp mày đi, tao sẽ chở thằng Dong Wook đến bệnh viện."Người đàn ông cao lớn đó ngắt lời In Seon, đi về phía tôi, hỏi tôi với giọng bình thản:"Đi với tao không ?"

Tôi ngẩng mặt lên nhìn đối phương, trong lòng đang cân nhắc xem có nên đồng ý không. Tôi thực sự không muốn ở một mình cùng với cậu ta thêm lần nữa nhưng tình hình bây giờ rất gấp...

"Ừ, làm phiền mày rồi."Tôi nhẹ nhàng đáp lại cậu ta, mặc dù lần này là cậu ta chủ động ngỏ lời muốn giúp đỡ, tôi cũng không muốn từ chối ý tốt của cậu ta một cách vô lễ, ít nhất tôi có thể tiết kiệm được tiền gọi xe, với lại những ngày tiếp theo hai chúng tôi đều phải ở công ty 'cả ngày lẫn đêm', nhân cơ hội này quay lại trở về 'Lee Dong Wook cũ' thôi!

"Không cần lo lắng."Nói xong, Gong Jicheol sải bước ra khỏi văn phòng trước.

Tôi đeo túi quay ra nói với In Seon :"Xin lỗi nhé, không thể ở lại giúp mày."

"Hây! Không sao đâu, cũng sắp làm xong rồi, mày mau đi đến chỗ mẹ mày đi!"In Seon an ủi tôi, tôi vỗ nhẹ vào vai cậu ấy, muốn tiếp thêm sức cổ vũ cho In Seon.

"Hẹn gặp lại ngày mai."

"Đi cẩn thận!"Giọng của In Seon từ phía sau truyền đến.

Tôi quẹt thẻ chấm công tan làm, sau khi đẩy cửa công ty để bước ra nhìn thấy Gong Jicheol đang đứng trước thang máy, ấn giữ nút thang máy không cho cửa đóng lại.

"Vào đi!"Cậu ta nói với tôi.

Tôi đi theo người đàn ông cao lớn đó vào trong thang máy đứng ở một góc, lúc cửa thang máy đóng lại bầu không khí giữ chúng tôi còn căng thẳng hơn so với lúc nãy.

Từ lúc vào thang máy, chúng tôi không nói một lời nào, kể cả quãng đường Gong Jicheol chở tôi đến bệnh viện. Mặc dù tôi thích sự yên tĩnh nhưng sự yên lặng lúc này chỉ khiến bầu không khí trở nên ngột ngạt hơn, giờ tan tầm lúc nào cũng tắc đường, xe cộ cứ đứng đầy hai bên đường, tôi lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, Gong Jicheol vẫn chăm chú lái xe không nói với tôi lời nào.

....

"Cảm ơn đã chở tao đến."Đã một tiếng rưỡi trôi qua, tôi là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí yên lặng này, đến khi xe dừng trước bệnh viện tôi tháo dây an toàn.

"Cần tao chờ không ?"

"Không cần đâu, tao tự về được."

Tôi mở cửa bước xuống xe không thèm nhìn cậu ta, vội vã chạy đến phòng khám của bệnh viện, chị y tá cho biết số phòng mà mẹ tôi đang nằm còn hướng dẫn tôi đến đó. Tôi cảm ơn cô ấy rồi vội vàng đi đến phòng bệnh.

"Đến chậm thế!"

Vừa bước vào phòng, câu đầu tiên mẹ tôi nói lại là câu này, tôi hơi giật mình, nhìn người đã sinh ra mình đang cáu kỉnh nằm trên giường bệnh.

"Mẹ có sao không ? Sao lại bị xe đâm ?"Tôi giả vờ không để tâm đến câu nói vừa nãy của mẹ, chỉ hỏi mẹ chuyện vừa xảy ra.

"Tao vừa tiện qua đây gặp bạn thì bị xe điện tông phải lúc đi qua đường, bác sĩ nói bị trật khớp cổ chân, phần hông cũng bị bầm tím, cái xe điện chết tiệt đấy không nhìn thấy có người đang sang đường hay sao!"Mẹ tôi bất mãn không ngừng phàn nàn.

Mắt tôi di chuyển xuống phần chân bị thương, tôi thấy cổ chân mẹ bị kẹp bởi tấm bản gỗ, mọi thứ khác vẫn bình thường khiến tim tôi đang đập thình thịch vì lo lắng từ từ giãn ra.

"Sao đến muộn thế, bây giờ cũng sắp tám rưỡi rồi, không phải y tá đã gọi điện thông báo từ lâu rồi sao ?"Mẹ tôi cáu gắt nheo mắt nhìn tôi.

"Bị kẹt xe ạ"

"Hừ! Thấy điện thoại của mày đổ chuông mãi không nghe máy, tao còn tưởng mày đợi đến khi tao chết rồi mày mới tới mất!"Nghe những lời chế giễu của mẹ, tôi hít một hơi thật sâu cố gắng nhẫn nhịn.

"Vậy mẹ gọi điện về nhà chưa ?"

"Đều gọi hết rồi, Hye Jun đang đi cắm trại ở trường, bố mày đi tham dự hội thảo, mẹ chỉ đành gọi điện cho mày."Câu nói của mẹ đã khiến tôi phải nghiến răng chịu đựng lần thứ ba trong ngày hôm nay.

Bố sao ? Người đàn ông đó không phải bố tôi!

Vậy bác sĩ có bảo mẹ ở lại bệnh viện thêm một đêm không ?"

"Hứ! Tao không ngủ ở bệnh viện! Hãy đi thanh toán viện phí đi, tao muốn về nhà. À còn nữa! Nhớ đưa tao tiền xe taxi, tao sẽ tự đi về."Sau khi đuổi tôi ra khỏi phòng bệnh, mẹ mới cầm điện thoại lên nằm chơi.

Tôi thở dài, đi ra hỏi cô y tá về tiền viện phí.

Sau khi trả xong tiền viện phí, tôi dìu mẹ lên xe lăn đẩy bà đến phía trước sảnh bệnh viện, định ở đó gọi taxi. Ở sảnh ra vào của bệnh viện có hàng ghế dành cho bệnh nhân và người nhà ngồi, ngay khi tôi đi đến đó, cả người tôi choáng váng, người đàn ông cao lớn chở tôi đang ngồi ở đó.

Cậu ta sao vẫn chưa về ?

"Ai vậy ?" Nhìn thấy thằng Jicheol đứng dậy đi về phía tôi, mẹ liền hỏi, tôi chỉ biết mím môi trả lời.

"Đồng nghiệp cùng chỗ làm, xe của con đang phải sửa, Dong Wook mới đành phải nhờ cậu ấy."

"Mày có chắc chắn là bạn không ? Hay lại là chồng mới của mày, người đấy nhiều tiền không ?"Mẹ nói rất to, to đến mức những người ở gần đó đều quay sang nhìn.

Tôi đứng im ở phía sau, hai tay nắm chặt lấy tay cầm của xe lăn.

Mẹ luôn thích nói những lời mỉa mai để chế giễu tôi, bà lúc nào cũng không hài lòng về tính hướng của tôi, cho rằng đó là sai trái, mỗi khi ở nơi đông người mẹ vẫn luôn cố ý nói to về vấn đề đó, mục đích là để tôi cảm thấy lúng túng, đây cũng là một trong những lí do tôi ghét về nhà, tôi không muốn phải nghe những lời nói tổn thương này từ chính người đã sinh ra tôi...

"Chào bác ạ."Giọng nói trầm ấm của thằng Jicheol vang lên, tôi ngước lên nhìn cậu ta, mặc dù gương mặt cậu ta không có tí cảm xúc nào nhưng tôi biết rằng cậu ta cũng nghe thấy những lời nói đó giống như những người khác.

"Chào cậu."Mẹ tôi miễn cưỡng chấp nhận lời chào của cậu ta, nhìn thằng Jicheol từ trên xuống dưới rồi hỏi :"Là bạn trai của Dong Wook hả ?"

"Con là bạn của Dong Wook ạ"Gong Jicheol vẫn giữ phép lịch sự trả lời bà.

Mẹ tôi cố nặn ra một nụ cười, biểu hiện trên gương mặt mẹ tôi rõ ràng đến mức cho tôi biết rằng mẹ không tin những gì Gong Jicheol nói. Sau đó bà di chuyển ánh mắt hướng về tôi, người đang đứng đằng sau xe lăn, mẹ ra lệnh cho tôi :"Còn không mau gọi xe!"

Vừa lúc tôi định đi ra ngoài thì Gong Jicheol bỗng lên tiếng.

"Mày cứ ở đây, tao đi gọi xe."Tôi còn chưa kịp từ chối, cậu ta đã bỏ đi.

Không lâu sau, một chiếc xe taxi màu vàng xanh dừng ở lối đi bệnh viện, Gong Jicheol từ xe bước xuống.

"Mau đưa tiền xe đây!".

Vừa dìu mẹ lên xe, tôi đã phải nghe giọng nói đanh thép thiếu kiên nhẫn đó của mẹ. Tôi lấy tiền ra, sau khi mẹ nóng nảy giật tiền tờ tay tôi liền vẫy tay đuổi tôi đi rồi đóng sầm cửa xe.

Tôi im lặng đứng nhìn chiếc xe taxi rời khỏi bệnh viện.

"Đi thôi, tao chở cậu về."Gong Jicheol nói.

Đôi bàn tay dày rắn chắc nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi đến bãi đỗ xe. Tôi ủ rũ bước theo bước chân của cậu ta, nghĩ đây là lần đầu tiên gặp mẹ trong gần nửa năm nay, tôi không khỏi thở dài, mỗi lần gặp người nhà, tôi đều không vui nổi cảm xúc trở nên tệ hơn trước.

"Tình hình của mẹ mày sao rồi ?"Giọng nói đó đang cố gắng bắt tôi nói chuyện như thể đây là lần đầu tiên kể từ khi hai chúng tôi ở một mình với nhau.

"Cổ chân có chút trật nhưng không nghiêm trọng."

"Thế thì tốt rồi."

Tôi nhìn chằm chằm ánh đèn đỏ nhấp nháy của đèn giao thông phía trước qua cửa kính xe, nhỏ giọng hỏi cậu ta.

"Mày nghe thấy rồi chứ ?"Tôi nhìn cậu ta, thằng Jicheol từ từ quay sang nhìn tôi.

"Gì cơ ?"

"Về những gì mẹ tao vừa nói."

"Ừ."

"Xin lỗi, mẹ tao luôn như vậy."Tôi đau khổ nói.

Về vấn đề gia đình của tôi, cả In Seon và Gong Jicheol chỉ biết rằng lý do tôi từ chối về nhà là vì bố nuôi của tôi. Mâu thuẫn giữa mẹ và tôi là mẹ không thích tôi yêu con trai, nhưng có lẽ họ không biết mâu thuẫn của chúng tôi đã căng thẳng đến mức bà có thể công khai làm bẽ mặt tôi trước người khác.

"Sao phải xin lỗi, mày có làm sai gì đâu."Ánh mắt sắc bén của cậu ta nhìn tôi một lúc lâu, rồi lại nói tiếp :"Phải là tao nên nói xin lỗi."

"Tại sao ?"

"Nếu như tao không đi vào với mày thì mẹ mày sẽ không nói những điều đó."

Tôi bất ngờ nghẹn họng, thật ra chẳng liên quan gì đến việc Gong Jicheol có vào theo tôi hay không, nếu như mẹ tôi muốn làm tôi nhục nhã, ngay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net