Chương 4: Duyên nợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa xuân chẳng mấy chốc đã cận kề, mang theo làn gió mới và thơm ngát đến khắp ngóc ngách.

Ánh nắng chiếu xuống từng giọt sương lóng lánh, soi rọi từng khóm hoa đang nảy nở trên cánh đồng bát ngát. Chúng nhẹ nhàng, chẳng gay gắt như mùa hạ mà không quá mập mờ như đông về.

Không lâu sau, cả triền cỏ rì rào in hình vạt nắng. Cỏ dại cũng sớm nhuốm một màu vàng tinh mơ, dìu dịu đến khó tả.

Khi tình cờ bắt gặp được cảnh đẹp này, có bận bịu đến mấy, người ta cũng phải ngẩn ngơ ngắm nhìn.

Chỉ có Yoriichi là không trông thấy nắng ban mai lúc ấy.

Phụ thân sắp xếp cho y một căn phòng rộng chưa đến ba tấc, cách xa biệt phủ Tsugikuni. Căn phòng này vừa hẹp, lại không có cửa sổ. Ngày qua ngày, y đối diện với bóng tối, với sự ruồng bỏ đầy nhẫn tâm từ chính người cha mình. 

Dần dà, cảm xúc trong y bị chai sạn. Y không biết cười, không biết khóc, chỉ biết dùng ánh mắt thẫn thờ nhìn vào khoảng không.

Yoriichi tưởng chừng y sẽ không bao giờ tìm được ánh dương của đời mình, cho đến khi tiếng gõ cửa quen thuộc khẽ khàng vang lên.

"Yoriichi, đệ có ở đó chứ?"

Michikatsu thì thầm, dường như không muốn cuộc gặp gỡ này bị phát hiện.

Nghe thấy tiếng sột soạt, hắn nhoẻn miệng, lạch cạch mở tấm cửa shoji cũ rích.

"...?"

Dù sắc mặt hắn có tươi tắn đến như nào nữa, Yoriichi vẫn chẳng thể bỏ sót vết trầy nằm ngay bên má trái huynh trưởng.

Tò mò vươn tay ra, y chạm lên vết trầy, ngón tay mân mê như muốn nó biến mất. Điều này làm Michikatsu giật mình lùi lại, miệng không ngừng xuýt xoa.

"Yoriichi, đừng chạm vào, vết thương sẽ lớn hơn đấy."

Hắn cười méo xẹo, nhưng vẫn với ánh mắt trong trẻo mà khiển trách Yoriichi đầy nhẹ nhàng.

Lúc này, y mới sực nhớ tới diễn biến kịch tích hồi trưa.

Do nóng giận đến mất tự chủ, phụ thân đánh Michikatsu tới bầm tím một bên má. 

Chẳng là, những hành động lén lút bấy lâu nay của hắn đã không qua được mắt phụ thân. Khi biết được tin, ông thẳng tay trừng phạt hắn một cách khắt khe, và chuyện kèm cặp thì càng chặt chẽ. 

Sau biến cố, Yoriichi sợ rằng anh trai sẽ sinh lòng chán ghét với y, rồi quay lưng bình thản bỏ đi như bao người trước đấy. Yoriichi hẳn nhiên không muốn vậy, nhưng y không nói ra, lặng lẽ chôn chân tại gian phòng chật hẹp, lặng lẽ cách xa Michikatsu như những ngày đầu tiên của hai người.

Y đâu biết rằng, Michikatsu vẫn ngoan cố trốn ra khỏi biệt phủ. Lần này, hắn còn mang theo một khúc gỗ sần sùi được gọt tỉ mỉ.

"Yoriichi, đây là cây sáo."

Michikatsu xòe tay ra. Ẩn giấu trong lòng bàn tay nhỏ nhắn là một cây sáo gỗ được đẽo bởi chính hắn.

Vì đây là lần đầu làm sáo, tay nghề của Michikatsu còn rất non nớt. Hắn chỉ biết khoét những lỗ hổng lộn xộn trên khúc gỗ tình cờ nhặt được. Sau đó, thấy bề mặt còn chút gồ ghề, hắn đành cặm cụi gọt rồi tỉa, cho ra thành phẩm là cây sáo ngộ nghĩnh.

Yoriichi rụt rè bưng lên miệng, bờ môi thổ nhẹ qua lỗ hổng trước ánh mắt phấn khích của Michikatsu.

Tuýt...

Cành lá trong không gian thanh tịnh lay chuyển, dường như đang nhăn mặt trước thanh âm lạ hoắc.

Michikatsu cũng nhăn. Hắn không nghĩ cây sáo mình cất công làm ra lại vang lên thứ tiếng ghê rợn đến vậy. Vừa ngắt quãng, lại chói tai, hắn đành nén tiếng thở dài bực bội.

Tuy vậy, Yoriichi xem chừng rất hứng thú. Bờ má bụ bẫm của y đỏ hồng và đôi mắt lóe lên niềm vui chẳng thể tả được. Y thổi thêm vài lần nữa, vẫn không ngờ được một vật vô tri vô giác lại phát lên âm thanh thích chí đến thế.

"Yoriichi, đệ thích chứ?"

Michikatsu dường như bất ngờ trước phản ứng của y, liền nhẹ nhàng hỏi.

Đáp lại hắn là cái gật đầu quả quyết.

Thôi vậy, chỉ cần đệ đệ thích là được. Michikatsu bặm môi an ủi mình, cái vui cũng vui lây sang tấm lòng thơ ngây và khờ khạo của hắn.

Ngoài trời, nắng ban mai êm ái tỏa xuống trần gian. Nhưng trước ánh mắt non nớt của Yoriichi, chỉ có nụ cười của huynh trưởng là rực rỡ nhất, là mãi in hằn trong tâm trí y. 


.


Dạo này, Yoriichi thường xuyên mơ thấy những cảnh tượng kì dị. 

Chúng không hẳn là ác mộng, chỉ khiến lòng y nhộn nhạo không thôi.

Như vừa mới đây, Yoriichi mơ thấy cảnh thân thể mình bị thu nhỏ. Trên tay y là cây sáo, một cây sáo chẳng có gì đặc biệt, thậm chí còn xấu tệ và phát ra âm lượng cao đầy nhức nhối.

Cậu bé đưa nó cho y, y không nhớ rõ mặt. Lúc ấy, ánh ban mai chiếu rọi chung quanh, che mờ mái tóc ngắn ngủn và ánh mắt đối phương. Y chỉ biết cậu bé hay cười, đặc biệt là cười rất nhiều với y.

Trước khi kịp nheo mắt để nhìn rõ hơn, Yoriichi đã vục dậy khỏi cơn mộng mị. Vô thức sờ soạng khắp mặt, y nhận thấy khóe mắt đã ướt đẫm từ lâu. 

Giấc mơ từa tựa như thế đã đeo đuổi y từ lâu rồi, nhưng không hề làm y đau mỏi, chỉ mang đến y những xúc cảm khó hiểu và sầu muộn. Chúng xa xôi và nhạt nhòa, song gần gũi và quen thuộc vô cùng.

Và cũng thật kì lạ, y nhớ mãi nụ cười trẻ thơ của cậu bé, nhưng chẳng thể biết chủ nhân của nó là ai mà lại làm lòng y thật day dứt.

Trải qua nhiều ngày liên tiếp với thể trạng lơ là và mơ màng, Yoriichi thấy hiếu kì. Y muốn tìm được nguyên do sau những giấc mộng bí ẩn, tìm được đường giải thoát cho tâm trạng đang xoay chuyển không ngừng này.

Lòng hiếu kì đã dẫn y đến với phòng khám bệnh. 

"Chà, chú chưa bao giờ gặp trường hợp như này."

Bác sĩ thứ nhất tiếc rẻ lắc đầu.

"Tôi hiện đang rất bận, không có thời gian giải quyết những chuyện nhảm nhí."

Bác sĩ thứ hai không thèm tin, thẳng thừng đuổi y.

Sau hai lần bại trận, Yoriichi nhìn xuống tờ giấy ghi địa chỉ thứ ba.

Đó là căn phòng khám nằm sâu trong ngõ hẹp; bề ngoài cũ kĩ với bức tường ngả vàng theo thời gian.

Khẽ tặc lưỡi, Yoriichi bước vào với cẳng chân mỏi nhừ. Đây là cơ hội cuối cùng của y để tìm hiểu sự việc.

"Hẳn rồi, là di chứng của tiền kiếp."

Lần này, bác sĩ là một ông cụ già nua, trông rất trải đời.

Ông lọ mò tìm qua giá sách, rút ra một tập tài liệu dày cộp rồi dùng ánh mắt lim dim nhìn qua hàng giấy.

"Trước đây, có vài người đã gặp hiện tượng như cháu. Nhiều bác sĩ tâm lý và khoa học cho rằng, đó là những mảnh kí ức còn sót lại của kiếp trước."

Yoriichi nửa ngờ nửa tin. Y không hay để tâm đến những điều siêu nhiên và phi lý, hoặc đơn giản là chẳng chút hứng thú.

"Có lẽ, cháu chưa hoàn tất một chuyện hệ trọng nào đó trong quá khứ, nên những giấc mơ mới xuất hiện như một lời thỉnh cầu"

Ông lão không để tâm tới gương mặt ngơ ngác của y, chỉ thao thao bất tuyệt. Chỉnh lại gọng kính trên sống mũi, ông trầm giọng giải thích:

"Cậu bé mà cháu nhắc đến, chắc hẳn là người rất đỗi đặc biệt với cháu đấy."

Nhìn ông lão gấp cuốn tài liệu rồi cười khà khà, Yoriichi gật đầu, miệng y lẩm nhẩm:

"Vậy sao ạ?"

Đoạn, cả hai ông cháu ngồi im trên ghế gỗ đã mục nát, một người bình thản hút điếu thuốc, người kia thì trầm ngâm nghĩ suy.

Chẳng hiểu sao, Yoriichi lại nhớ tới Michikatsu, bạn học kì quặc và luôn tìm đủ lí do để tránh né y. Hình bóng mảnh mai của hắn thấp thoáng trong đầu khiến y bất chợt ngỡ ra chuyển biến kì lạ trong lòng mình. 

Trước giờ, y giao tiếp với người ngoài thờ ơ, và thỉnh thoảng chỉ cười cho có lệ. Vậy mà, cách hành xử trước một cậu học sinh mới gặp thật chẳng giống với con người bình thường của y. Đúng là hắn lạnh nhạt, đúng là hắn luôn nhìn y với ánh mắt chán chường, nhưng thâm tâm y chưa bao giờ muốn thù địch đối phương cả. Thậm chí, y còn có thiện cảm với hắn ngay từ ánh nhìn đầu.

Thiện cảm này xuất phát từ nhận định không căn cứ của Yoriichi. Trong những lần nhíu mày đầy hằn học hay cái bặm môi như nén lấy cơn giận của Michikatsu, y luôn thầm cảm nhận được rằng, nội tâm hắn không chất chứa nhiều ác cảm đến vậy. 

Dường như, sâu trong vỏ bọc đầy khô khan và cứng nhắc ấy luôn hiện diện một cõi lòng nặng trĩu phiền muộn và trái tim bị tình thương chẳng trọn vẹn gặm nhấm. Y nhủ thầm, và rồi nhìn hắn bằng con mắt khác. 

Dĩ nhiên, nhận định ấy quá đỗi mơ hồ để y tin tưởng, song có một điều y chắc chắn, rằng Michikatsu không phải là con người tệ bạc. Nếu vấn đề không còn là thời gian, y sẽ gỡ bỏ từng lớp phòng bị đầy kiên cố, và có thể, chỉ có thể thôi, tiến gần hơn đến đối phương. 


.


Đầu óc cứ thả lên mây trời, Yoriichi không biết mình đã ở ngoài phòng khám tự khi nào.

Y ngoảnh sang nơi ông cụ đang lụ khụ bám lấy cây gậy, yên ắng quan sát. 

Vì tuổi tác đã cao, đầu ông lưa thưa những sợi tóc bạc mỏng. Nếp nhăn cũng vì vậy mà kéo dài từ trên trán xuống đôi mắt đang híp lại của ông. Ánh nhìn ấy mù lòa do tuổi tác, nhưng vẻ hiền hòa thì chẳng giấu đi đâu được. 

Vừa tiễn Yoriichi đến tận đầu ngõ, ông vừa mỉm cười, một nụ cười đẹp lão. 

"Không biết cháu đang trải qua chuyện gì, nhưng chúc cháu may mắn."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net