9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kokushibou muốn lười nhác một chút trốn lại tại biệt viện với mẫu thân và Yoriichi. Tuy căn phòng rất nhỏ nhưng ba người ôm nhau ngủ quả thực rất ấm cúng. Xong đời không bao giờ như mong ước, Rei hớt hải chạy đến gọi Kokushibou ra ngoài. Hắn sớm đã đoán được liền tạm biệt mẫu thân rồi rời đi.

" Phụ thân triệu tập? " hắn nhàn nhạt hỏi điều hắn vốn thừa biết.

" Còn không phải sao? Nếu như đã biết mọi chuyện sẽ xảy ra sao còn không biết ngăn cản. Con người các ngươi sao lại ngốc thế nhở! " Rei cáu gắt kéo tay con người đang bình thản đến lạ lùng kia đi nhanh hơn. Ai biết gia chủ Tsugikuni sẽ làm gì hắn nếu hắn để ông đợi lâu kia chứ.

" Không cần lo lắng đến thế. Phụ thân chỉ gọi ta tới nói chuyện mà thôi " đúng vậy chỉ là nói chuyện, nói chuyện về việc gia chủ tương lai liệu ngay từ đầu có thực sự nên là hắn hay không. Rằng hắn không phải là thiên tài mà chính là Yoriichi, phụ thân đã chọn sai người.

Đến trước cửa phòng gia chủ, Rei đứng ngoài còn Kokushibou không thông báo cũng không gõ cửa trực tiếp bước vào. Vị phụ thân đã ngồi chờ sẵn thấy hắn tự tiện bước vào cũng không hề nói gì, chắc hẳn việc Yoriichi hạ gục thầy dạy kiếm đạo đã truyền tới tai phụ thân, mọi việc trong nhà này lúc nào cũng luôn nhanh chóng như vậy. Nhanh chóng đến mức chóng vánh.

" Ngài gọi con tới vì chuyện của Yoriichi "

Không phải một câu hỏi mà là một lời khẳng định. Hắn không hề vòng vo mà nói thẳng trọng tâm, vào luôn vấn đề chính chắc cũng là điều mà phụ thân hắn muốn.

" Không sai, ta gọi ngươi tới là vì chuyện của Yoriichi "

" Vậy người hẳn là đã để ý tới đệ ấy. Đúng như người đã biết, Yoriichi chính là người đã hạ vị kiếm sĩ kia ngay từ lần đầu tiên cầm kiếm, điều mà suốt thời gian qua con không hề làm được. Yoriichi chính là thiên tài hiếm có của gia tộc Tsugikuni chúng ta. Nếu như có thể dạy dỗ thêm cho đệ ấy nhất định tương lai đệ ấy có thể trở thành một gia chủ tài ba. Điều này con hoàn toàn không hề có ý kiến gì. Mong người xem xét kĩ, con sẵn sàng thay Yoriichi lên chùa " Kokushibou nói với giọng cương quyết.

" Vậy ý ngươi chính là để Yoriichi được bồi dưỡng trở thành gia chủ tương lai ? " gia chủ Tsugikuni sắc mặt từ đầu đến cuối không có một chút thay đổi, ông chỉ hỏi lại hắn duy nhất một câu.

" Vâng " gương mặt nghiêm nghị, ánh mắt kiến quyết, Kokushibou chỉ đáp lại câu hỏi của ông với duy nhất một từ " Vâng " không thêm được bất kì từ nào khác.

Gia chủ Tsugikuni ra vẻ đã hiểu và cần thời gian để xem xét thêm. Ông cho phép Kokushibou lui ra ngoài. Bước ra khỏi căn phòng ấy, nét mặt Kokushibou không hề có chút nào thay đổi khiến những người nhìn thấy không khỏi lo lắng xong không ai biết bên trong hắn đang cảm thấy nhẹ nhõm đến nhường nào.

" Này ngài không đùa đấy chứ? Nếu như gia chủ thực sự thay đổi vị trí của ngài và ngài Yoriichi thì ngài thực sự sẽ lên chùa thật à? " Rei ngơ ngác đuổi theo sau Kokushibou. Lúc nãy nghe những gì hắn nói cô đã không kiềm được trí tưởng tượng của bản thân mà nghĩ đến hình ảnh Kokushibou với gương mặt nghiêm nghị cùng cái đầu trọc, điều đó khiến cô nổi hết cả da gà. Tuy nhiên điều thực sự khiến cô lo lắng là nếu Kokushibou thật sự lên chùa thì cô cũng sẽ phải đi theo. Ôi không cô không muốn dành phần thời gian còn ở lại trên nhân gian để đi tu đâu.

" Không cần nghĩ linh tinh. Ta dù cho có thực sự phải làm việc thiện cũng chưa từng nghĩ đến việc lên chùa đi tu. Ta định sau khi rời nhà sẽ chu du thiên hạ, đi khắp nơi ngắm nhìn cảnh vật thế giới. Cũng có thể là diệt quỷ cứu nhân như Yoriichi đã từng làm "

Hắn quả thực đã nghĩ tới điều này. Kiếp trước phụ thân tuy không hề nói thẳng ra việc ông đã để ý tới Yoriichi xong không ít lần đã ngầm thừa nhận. Kokushibou không ngốc đến mức không nhận ra và điều đó càng khiến hắn ghen tị với Yoriichi. Sau này khi gặp lại y một lần nữa sự ghen tị ngày càng lớn dần che mất lý trí khiến hắn bỏ qua tất cả mọi thứ xung quanh. Hiện tại quyền lực như vậy là đủ, sức mạnh như vậy là đủ nhưng tự do có lẽ là chưa đủ. Hắn muốn trải nghiệm sự tự do mà Yoriichi từng nói đến, muốn ngắm nhìn thế giới tự do mà Yoriichi yêu mến. Lần này hắn muốn thử trải nghiệm tất cả chứ không phải qua lời kể của bất kì ai.

" Ngài suy nghĩ tôi thấy cũng hay xong tạo hoá thường trêu người. Tương lai bị ngài thay đổi liệu có theo ngài mong muốn hay không thực chưa biết được. Nhưng ngài có biết rằng nếu như ngài ích kỉ một chút cũng sẽ gây tội nghiệt không ? " Rei nói một cách không đầu không đuôi khiến Kokushibou phải quay qua nhìn với ánh mắt khó hiểu. Cô lại mỉm cười một cách trầm tư.

" Ý của ngươi là gì? "

" Ngài kiếp này chính là muốn chuộc lỗi mà phải không? Xong nếu như thật sự người rời đi là ngài còn ngài Yoriichi phải ở lại thì chuyện gì sẽ xảy ra? Ngài Yoriichi sẽ sống cả một đời trong căn nhà này và không gặp được định mệnh khiến ngài ấy trở thành thợ săn quỷ. Sát quỷ đoàn vĩnh viễn sẽ không có một Nhật trụ dẫn dắt. Và ngài không ở lại đây thì tương lai vĩnh viễn sẽ không tồn tại một Tokitou Muichirou. Cuộc chiến giữa người và quỷ đến bao giờ sẽ kết thúc? Thứ tôi phải nói thật, thế giới có thể thiếu đi một Thượng Huyền Nhất Kokushibou nhưng không thể thiếu đi Nhật trụ Yoriichi " Rei nhẹ nhàng nói ra, xong từng câu từng chữ lại như nhát dao cứa vào da thịt khiến hắn tỉnh lại với thực tại. Cô nói đúng, thế giới có thể thiếu đi một Thượng Huyền Nhất nhưng không thể thiếu một Nhật trụ. Dù cho có là sống lại một kiếp vẫn có những thứ buộc không được thay đổi, huống hồ không phải hắn cần chuộc tội sao. Nếu như Yoriichi không xuất hiện trong sát quỷ đoàn sẽ càng có nhiều người chết hơn, đây chẳng phải hắn gián tiếp giết người sao. Kokushibou lâm vào suy tư.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net