STRANGE BOY MEET

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hút một điếu thuốc và tận hưởng vẻ đẹp bên cạnh dòng sông Yodo thơ mộng, nơi mà anh thường đến vào mỗi buổi tối. Việc hút thuốc với anh không phải là một điều tồi tệ và chưa bao giờ anh cảm thấy mệt mỏi về việc hút thuốc cả.

Có lẽ hút thuốc được anh xem là liều thuốc tinh thần hoặc một thói quen đã lâu.

Nếu người khác có thể nghĩ giống anh rằng việc hút thuốc chỉ là sở thích cá nhân và một cuộc sống không toang tính, lo nghĩ thì thế giới sẽ đáng sống biết bao nhiêu.

"Có thể cho tôi mượn cái bậc lửa được không ?"

Một cậu thanh niên trông trẻ hơn anh và thật xinh đẹp từ từ tiếp cận anh bằng một giọng nói ngọt ngào.

Anh cũng hơi khó hiểu vì trong tay cậu nhóc xinh xắn là một vài cây pháo và hộp diêm. Anh cứ tưởng cậu nhóc xin châm thuốc.

Cậu ngồi xuống cạnh anh nhưng vẫn giữ một khoảng cách lịch sự.

"Anh thích hút thuốc và tôi thích đốt pháo khi chẳng có việc gì làm, điểm chung của chúng ta có lẽ là thích đốt nó và nhìn nó cháy nhỉ. "

Anh không trả lời, cậu nhóc ngưng một lát rồi hỏi tiếp:

"Anh có muốn thử đốt pháo không ? "

Anh lắc đầu, anh không thích, liệu đốt pháo có làm anh thoải mái như hút thuốc không ?

      Đốt pháo và hút thuốc có thể khiến hai con người tưởng chừng như xa lạ này vui lên sao ?

Không khí cạnh bờ sông trầm lặng như chính 2 chàng trai đang ngồi tại đây, im lặng một lúc lâu thì cậu nhóc xinh đẹp đó lên tiếng:

"Tiền bối Kanemoto, tôi đã nghe nhiều người nói rằng anh là một kẻ kì lạ nhưng tôi lại không thấy vậy, anh chính là anh là một người bình thường." Giọng nói của cậu nhóc ấm áp, từng chữ phát ra chậm rãi rõ ràng rất dễ nghe.

" Tôi không quan tâm đến những điều người khác nói và cũng không quan tâm quan điểm của cậu. Tôi đã quá quen với những lời nói xung quanh mình." Anh thản nhiên đáp lại như thể anh đã nghe nói rất nhiều lần trước đây.

Anh rít điếu thuốc đang cháy trên tay, thở ra một hơi khá dài làng khói tỏa ra tô thêm cho vẻ ngoài ma mị.

" Anh có thể hỏi đại loại như làm thế nào tôi biết anh hay tôi là ai mà. "

" Tôi nói rồi, tôi không hứng thú với cậu. Giống như điếu thuốc tôi đang cầm bay giờ nó đang tàn và cuộc trò chuyện của chúng ta nên kết thúc tại đây. Tôi không có ý gì cả, hãy ghi nhớ, cậu nhóc !"

Cậu nhóc đứng lên đối mặt với anh, dõng dạc :

" Tiền bối Kanemoto, tôi là Asahi, sau này chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau."

Cậu nhóc nhanh chống cuối đầu rồi chạy mất.

Kanemoto Yoshinori là một người khó bắt chuyện nhưng cậu nhóc này càng khó bắt chuyện, mà còn khó nắm bắt hơn.

Ngay sau khi cậu rời đi, anh định châm một điếu thuốc mới để về nhà thì anh lại nhớ ra cậu nhóc vẫn chưa trả cho anh cái bậc lửa.

.
.

.

"Meow meow"

Tiếng bé mèo Daku kêu lên khi thấy anh mở của vào nhà. Anh chạy đến ôm Daku vào lòng, vuốt ve nhè nhẹ. Mở cửa tủ nhỏ lấy thức ăn cho vào khay rồi định ra ngoài mua một cái bật lửa mới.

" Tiền bối định mua một cái bật lửa mới hả ?"

Asahi đang đứng trước nhà anh khi anh mở cửa định ra ngoài. Cậu nhóc trong lớp áo khoát dày hơi run vì trời đêm lạnh giá, đôi má hồng hồng phập phòng rất đáng yêu.

" Đây là bật lửa của tiền bối, lần sau đừng quên nữa nha, nếu là người khác họ sẽ lấy mất không phải ai cũng tốt như tôi đâu và đừng ra ngoài vì trời đang rất lạnh."

"Ừm nó vốn dĩ là của tôi."

Trong nhà Daku nghe tiếng người lạ nên cố gắn lau ra ngoài canh chừng. Bản tính Daku có phần đanh đá nên anh đã ra lệnh cho Daku bình tĩnh trước khi làm ai đó bị thương.

" Daku, bình tĩnh nào"

" Ô là Duku sao, cái tên thật dễ thương Daku nhỉ ? "

Daku khi nhìn thấy Asahi đột nhiên bình tĩnh lại một phần là vì lời nói của Yoshi, một phần là do diện mạo của người này. Cậu có đôi mắt sáng long lanh như mắt mèo và cả người phát ra sự dễ thương. Không cần nói gì nữa Daku nhàu vào lòng của cậu. Daku thật sự rất thích Asahi.

" Có thể cho tôi nuôi Daku không"

"Không"

Asahi chỉ nói vui vui thôi nhưng không ngờ anh lại lạnh lùng như vậy.

" Vậy thì tôi phải thường xuyên đến thăm nơi này rồi...."

Thả Daku xuống, cậu lại cuối đầu chào anh rồi đi về nhà mình.

Có lẽ từ giờ Yoshi sẽ càng bận rộn hơn với những thứ sắp sửa diễn ra.



"Tiền bối ! Tiền bối aaaa ! "

Những tiếng gọi liên lục khiến anh bỏ điếu thuốc vào gạt tàn và đánh rơi cây bút trên tay. Anh vội vàng ra xem khi sao những tiếng gọi là vài tiếng ho khan.

" Tôi biết tiền bối đang ở trong nhà. Anh biết đó nếu anh không mở cửa thì tôi sẽ đứng đây la hét cả đêm cũng được."

"Cạch"

Cửa vừa được mở Asahi đã chạy vào ngay và mang theo một túi nhỏ khoai tây chiên.

"Này, tôi đã cho phép cậu vào nhà chưa hả, cậu nhóc."

"Hì hì..."

Căn nhà không yên ắn như mọi hôm, cậu đang ngồi chơi với Daku bằng mấy món đồ chơi cho mèo cậu mang theo trong balo. Cậu không hề quan tâm đến lời nói của anh lúc nãy, giới trẻ thời nay thật vô tư.

"Ồ tiền bối, đừng để ý đến tôi như thế, nếu nghĩ ra điều gì đó hãy cứ viết đi ạ."

Yoshi không hỏi cậu làm sao biết được anh ấy đang viết , hẳn cậu đã nhìn thấy đống sách vở và bút đang nằm rãi rát trên bàn.

" Vậy thì lần này anh định phát hành sách gì vậy tiền bối ?"

Yoshi không thể làm ngơ trước câu hỏi này của cậu :

"Làm sao cậu biết tôi là một nhà văn ?"

"Tôi biết bút danh của Tiền bối là Kim Yoshi. Đừng hỏi tại sao tôi lại biết. Đó không phải là phong cách của tiền bối khi đặc câu hỏi."

Đúng vậy đây không phải là phong cách của anh khi đặt câu hỏi. Nhưng thật sự, làm thế nào mà cậu nhóc này biết quá nhiều về anh, người luôn là sự bí ẩn với các đọc giả.

"?"

Một dấu chấm hỏi được đặt ra trong đầu Yoshi.

"Tiền bối, nếu sách mới ra mắt, anh có thể bán cho tôi đầu tiên được không?"

Cậu nói nhưng không nhìn anh mà đang vuốt ve Daku.

"Đầu tiên ? Tại sao ?"

" Bởi vì tôi là fan lớn của tiền bối."

" Nhưng tôi có rất nhiều fan và thật không công bằng cho họ nếu tôi bán cho cậu trước."

"Nó khác nhau mà."

"Đó là gian lận."

"Nghiêm túc mà nói, tiền bối, tôi là fan đặc biệt mà anh không thể tìm thấy ở một ai khác."

"Nhìn cậu cũng bình thường, ngoại trừ mái tóc bạch kim sáng chói đó."

"Không hẳn, nhưng nếu tôi là fan bình thường thì tại sao tôi biết tiền bối là Kim Yoshi."

Anh trầm tư một vài giây với phần lớn nghi ngờ trong đầu mình :

"Cậu có thể là một kẻ theo dỗi hoặc một phóng viên."

Câu ôm Daku trước bụng và cười lớn :

"Haha, thật không may tôi chỉ là một sinh viên bình thường."

"Nhưng tôi không nghĩ rằng nhóc có thể mua sách đầu tiên vì lí do đó."

" Ô tiền bối hãy nghe nhé ! Tiền bối đã phát hành cuốn sách đầu tiên của mình The Very First vào ngày 7 tháng 6 năm 2017, tiếp theo là Good Life vào ngày 15 tháng 9 năm 2018, sau đó anh tạm ngưng trong năm 2019 và phát hành Bloody Christmas vào cuối năm 2020. Vậy anh định phát hành cuốn sách nào trong năm 2022 này ?"

"Rốt cuộc cậu là ai?"

Yoshi cảm thấy choáng với thông tin mà Asahi vừa nêu. Nó hoàn toàn là sự thật không sai một chút nào.

"Tôi đã nói mà, tôi là một fan của tiền bối nhưng tôi là một fan đặc biệt." Mặt cậu rất tự hào khi nói ra điều này.

Yoshi không thể phủ nhận rằng cậu nhóc tên Asahi đó đang làm anh dần trở nên thích thú với cậu.


Treasure ở Manila với Bangkok cháy quá mọi người ơi. Nhất là đôi trẻ á, sốc visual quá chừng :<

Hi vọng mọi người sẽ thích fic này, nếu có sai sót hãy góp ý để mình hoàn thiện hơn nha. 😻


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net