Chap #1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hi, chào mọi người!
Mọi người biết tớ là ai không? Tớ là Hứa My - Phan Lê Hứa My . Tớ là con gái út của mẹ Ý và ba Đạt. Mẹ tớ trẻ lắm nhá, mẹ tớ năm nay 35 tuổi thua ba tớ 5 tuổi tức là ba tớ 40 tuổi rồi đó. Tớ thì mới 12 tuổi thôi. Nhỏ xíu à, nói vậy chứ lớp 6 rồi nhá. Cấp 2 rồi nhá hí hí. Tớ có thêm 1 người anh nữa. Anh hai tớ đấy. Anh ấy tên Hạo Nhiên hơn tớ cả 11 tuổi. Anh tớ năm nay 23 tuổi. Anh là sinh viên của trường đại học gì gì đó ở Mỹ ấy tớ không nhớ tên nữa. Anh ấy theo ngành phi công nha, giỏi thật. Ngoài học giỏi ra anh tớ chuẩn con trai nhà người ta luôn đấy! Tớ khoe là anh tớ cao 1m85 luôn, thân hình vạm vỡ. Khuôn mặt góc cạnh. Ngon zai và rất thương yêu tớ. Có điều hay bảo tớ ngốc như bò đội nón thôi.

Trái ngược hoàn toàn với anh tớ, tớ mũm mĩm hơn nhiều. Kiểu như bánh mochi ấy, anh tớ nhìn đâu cũng thấy múi. Mọi người cứ tự nhiên gọi anh tớ là Nhiên cơ bắp nhé hí hí. Tớ không giỏi bằng anh Nhiên. Nhưng trong trường trong lớp tớ cũng xếp hạng nhất nhì ba đấy. Khoe thêm xíu nữa là mai tớ được bay về Việt Nam. Tại sao bay về Việt Nam đúng không? Tớ không phải ở Trung đâu. Tên tớ và anh tớ giống Trung thật do mẹ mình thích xem phim Hoa Ngữ gì gì đấy, đặt tên luôn cho anh em tớ lai tàu khứa vậy đó. Tớ và anh được sinh ra ở Mỹ. Tớ nói tiếng anh hơi bị đỉnh nhé. Mỗi tội nói tiếng việt thì cứ bặp bẹ. Anh tớ thì quên luôn tiếng việt. Bị ba tớ mắng mãi, do anh tớ được học tiếng việt bởi 1 người gia sư người Việt. Nhưng anh ấy nói tiếng Việt tệ hơn mình nhiều hí hí. Thế đấy cũng có cái tớ hơn anh tớ chứ bộ. Xem nào, mai là tớ được về Việt Nam rồi.... háo hức quá. Tớ chưa được về Việt Nam bao giờ cả, đây là lần đầu tiên luôn. Tớ nghe ba mẹ bảo rằng tớ được nhập học ở Việt luôn. Thích quá!!! Anh hai tớ kể tớ ở quê Việt cũng có bò đội nói giống tớ, tớ quyết phải xem được mặt con bò đó như thế nào mà anh hai lại bảo tớ giống như hai giọt nước.

Thôi nhé. Tớ dừng đây. Tớ nói hơi nhiều do tớ vui quá các cậu ạ. Giờ tớ đi ngủ mai dậy sớm thu xếp hành lí nữa. Các cậu ngủ ngon nhé. Hẹn gặp lại.

——————
Sáng hôm sau
- Mine ơi con, dậy thôi nào. Dậy còn chuẩn bị nữa chứ con. Con heo lười này. Dậy ngay cho mẹ
Mine là tên ở nhà của tớ. Đọc là mờ in min chứ không phải là mai đâu nhé hí hí. Mà tớ buồn ngủ lắm. Không muốn dậy chút nào đâu. Huhu
- Mẹ cho con 3p để vệ sinh cá nhân. Mau rồi xuống nhà ăn sáng

Úi sao sáng nay mẹ tớ đẹp thế các cậu. Mẹ mới nhuộm tóc à? Màu đỏ nâu luôn cơ. Make up hơi lồng lộn nữa, xinh thật. Con ngủ thêm tí nhé. Lát dậy rồi ngắm mẹ tiếp
- 1 2 3 .."
- đây con dậy ngay đây. Mẹ khó tính thế
Tớ trườn từ trên giường xuống dưới đất. Bò từ sàn này qua sàn kia. Thế mới lê chân vào nhà vệ sinh được. Khổ thân thật. Không hiểu sao sáng nay tớ lười thế không biết. Mọi ngày là tớ đánh thức mọi người mà. Không được kiểu này nhất quyết là không được rồi. Đánh răng rửa mặt xong tớ thay cho mình một chiếc quần bò rách gối phối cả áo thun form rộng cả giày thể thao năng động rồi bước xuống nhà ăn sáng cùng gia đình
- Mine con, sáng nay con gái ba ũ rũ thế kia?
Ba tớ hỏi tớ đấy
- chắc con ngủ không đủ giấc thôi ba. À nếu ba về Việt Nam thì ba nghỉ làm ở đây luôn hay sao ạ? Thế ba có thất nghiệp không ạ ?
Tớ tròn xoe mắt hỏi ba một cách ngây thơ. Ba tớ cười, mẹ tớ cười, anh hai tớ cuo.. lườm tớ
- đúng là bò đội nón, không khác gì bò đội nón
Anh hai tớ nói thế đấy, tớ cũng không quan tâm vì tớ quen rồi. Chấp làm gì hả anh Nhiên cơ bắp?
- không phải thế đâu con gái, công ty ba có nhiều cơ sở mà. Con gái ba ở Việt Nam ba liền xây một cơ sở ở đấy để tiện quản lí các con. Chứ không phải ba đây thất nghiệp đâu con gái nhỏ à
Thế sao, tớ ngốc thật. Tớ vui lắm. Vui vì cả gia đình tớ đều bên cạnh tớ. Anh tớ cũng về với tớ luôn đấy. Bảo tớ ngốc không ai bằng mà cứ nghe tớ đi đâu hơi xa anh ấy tí là cuống cuồng cả lên. Nào là con bò này biết gì đâu sao lại xa anh ấy được, nhỡ có khi lạc rồi con bò này không biết được tìm về thì sao. Cứ vậy, rồi đi theo tớ về tận Việt Nam. Anh hai thối!

Đến giờ ra sân bay rồi, mọi thủ tục đều đã xong cả hết. Tớ bồi hồi đến lạ. Không biết các bạn ở Việt Nam có nói tiếng anh không ta. Ơ tớ lại ngốc rồi, người việt phải nói tiếng việt chứ. Rãnh rỗi sinh nông nổi là thế đó các cậu ạ

Trên máy bay

Tớ đang trên máy bay đây này, lâu quá lâu quá. Bay mãi bay mãi sao không đến nhỉ. Tớ buồn ngủ nên tớ ngủ thiếp đi luôn. Khòo khòoooo.....khò

- Bò đội nón, dậy thôi em. Đến nơi rồi
Tớ mơ màng tỉnh dậy, ùi ui đây là Việt Nam á? Xinh đẹp thế. Tớ đáp máy bay ở thành phố Hồ Chí Minh. Không tệ! Tớ bước vào nơi hành chính để lấy hành lí cần thiết. Đang đi không để ý gì thì tớ va phải vào 1 bạn nam. Chắc khoảng bằng tuổi tớ
- Hey, xin lỗi nhé.
Tớ nhầm nữa rồi, tớ đang ở Việt Nam mà sao lại nói tiếng anh chứ. Xin lỗi nói tiếng việt sao nhỉ?
- xin lỗi. Cậu có sao không ?
Tớ nói bằng tiếng việt đấy. Không phải tiếng anh đâu. Các cậu thấy ghê không. Tớ nhặt cuốn sổ tay mà khi nãy tớ va phải bạn rồi rớt xuống đất. Trả lại bạn nói lời xin lỗi mà bạn cứ lầm lì kiểu gì ấy. Không thèm nhìn không thèm cảm ơn luôn. Đáng ghét. Cứ nhìn xuống đất. Tớ va tớ xin lỗi chứ dưới đất xin lỗi được à. Kì cục. Con trai gì mà khó gần thế. Không lẽ ở đây tất cả các bạn đều như vậy sao. Chắc không đâu. Do cậu ấy xấu tính.
Tớ không thèm nghĩ nữa quay lưng rồi đi về nhà cùng gia đình. Căn nhà này không thua gì căn nhà bên Mỹ của tớ đâu. Rộng rãi thoáng mắt. Đặc biệt phòng tớ đẹp lắm luôn ấy. Ngã lưng ra chiếc giường Kingsize được đặt giữa phòng. Đúng là 1 ngày dài mệt mỏi , như vậy rồi tớ đã ngủ thiếp đi bao giờ mà không hay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net