trái tim thiếu niên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

có những cảm xúc làm mình sợ hãi tới mức trốn tránh để không phải cảm nhận nó, vì nó khiến mình cảm thấy thật yếu đuối. và mỏng manh. thấy như những cố gắng để mạnh mẽ suốt những năm tháng quá dài kia đều trở thành vô ích. cũng đúng thôi. mình vẫn là con người và vẫn có tình cảm. mình sợ những nỗi nhớ nhung về mùa hè của tuổi trẻ, sợ những sự chia xa, lãng quên, lạnh nhạt, sợ thời gian đều sẽ khiến chúng ta trở nên bạc bẽo và vô tâm. sợ xã hội mài mòn cảm xúc, mài mòn đi lòng tốt tự nhiên của ta, khiến cho ta bịa ra những cái cớ để che đậy cho sự vô cảm hời hợt sau nhiều năm mệt mỏi.

nhiều lần mình thấy trái tim run lên khi nghĩ về những năm đã trôi qua. khi nghĩ về kí ức, về tập thể, về một khoảng sân đặc biệt, những con người đặc biệt, một khoảng thời gian đặc biệt. nó khiến mình thấy rung động, bồi hồi, và nuối tiếc. mà mình sợ nhất là cảm thấy hối hận vì một điều gì đó. có lẽ mình là một kẻ cầu toàn mà chính bản thân còn không nhận ra, nhưng mình luôn cảm thấy mình phải hài lòng với mọi thứ. nếu quay lại, mình không muốn sửa gì hết, vì sai thì mới phải sửa chứ, đúng không? chỉ là khi xem những hình ảnh ấy, suy nghĩ rằng mình đã bỏ lỡ điều gì đó, ai đó, cơ hội để cảm thấy những cảm xúc đó làm mình thấy khó chịu. mình khó chịu vì nó khiến mình hối hận. vì nó khiến mình nhung nhớ, khiến mình quyến luyến. mình chỉ chấp nhận bản thân nhìn lại và mỉm cười mãn nguyện, vì nó đã xảy ra tốt đẹp như vậy mới có mình tốt đẹp như vậy, nhưng lại không thể ngăn trái tim cứ mãi run lên.

mình sợ nhiều thứ, ở tuổi này thì cũng bình thường nhỉ. lớn chưa lớn mà bé không bé. mình sợ những trách nhiệm lắm. sợ những áp lực và gánh nặng. sợ sự so sánh. sao tuổi này rồi mà em không được như người ta? sao lớn vậy rồi mà em chẳng có ai cả? có những người cũng đi lên từ nhiều niềm đau nhưng họ tỏa sáng rực rỡ, mình nhìn họ và tự nhủ mình phải dũng cảm hơn, vì họ làm được cớ gì mình không? mình mâu thuẫn nhiều điều, vì đâu? một phần trong mình đã đủ mệt để chỉ mong cầu một điều ổn định và nhẹ nhàng như một dòng suối, miệt mài chảy trôi từ ngày này qua tháng khác, mài mòn đá tảng, sống cuộc sống của mình; nhưng phần khác của mình có cái tôi quá lớn để an phận chấp nhận cuộc đời chậm rãi. mình muốn nó bùng cháy lên, phát điên lên, gào thét lên. mình muốn tỏa sáng rực rỡ nhất ở đỉnh cao nhất, muốn mọi người phải ngước nhìn, phải tôn sùng. mình khát cầu kiến thức, muốn nhai nó ngấu nghiến như một miếng bánh yêu thích dù có chết nghẹn. khả năng con người là vô hạn. nhưng thời gian thì không. làm sao, làm sao, phải làm sao? mình trăn trở mỗi đêm. con người khác con vật ở chỗ họ có cảm xúc và biết điều khiển nó, nhưng có phải cũng chính nó là điểm yếu chí mạng, là gót chân achilles? quá nhiều điều khiến trái tim thiếu niên run rẩy, nhưng chính vì là thiếu niên nên hơi thở tràn ngập mùi vị ngây thơ. mình mới sống bao nhiêu? 18 năm. nhưng có đúng là 18 năm không? có những người 18 tuổi nhưng thực chất tâm hồn chỉ 16. có những người đã 70 nhưng trái tim đã chôn cất ở những năm 20. sống thế nào mới là sống? yêu thế nào mới là yêu? con người tự đặt ra quá nhiều luật lệ và cũng chẳng đặt ra cho bản thân luật lệ nào cả. giá thế giới vận hành theo quy luật mà con người ta dễ dàng đọc vị như giải một bài toán cộng trừ nhân chia thì nhân loại đã không sống dở chết dở tới mức tự diệt vong bản thân. mà liệu họ có nhận ra điều đấy không? mình phát điên khi đi tìm câu trả lời cho những câu hỏi ấy.

và mình cũng muốn yêu. muốn được yêu nữa. ai trên thế giới này là không? như trẻ con ăn được một miếng bánh ngọt sẽ đòi hoài, con người đã nếm được chút ngọt ngào thì không thể dứt ra được. có phải chưa từng có sẽ bớt đau đớn hơn là đã mất đi? mình muốn được ai đó ngắm nhìn thật lâu và tự nhủ wow this person is a gift. to be treasured, to be held by the waist, to have a long warm hug after a tired day, to cuddle in bed all night watching our favourite movie of all time; is this too much to ask? quả nhiên như ai nói, những điều đơn giản nhất lại là những điều khó chạm tới nhất.

it feels weird to expose my own self here but still, trái tim thiếu niên quá nhỏ để ôm hết những giấc mộng này nên nó phải tự tràn ra, tự nhiên như cơm thừa nóng mà ăn. mình nghe ai đó nói là, nếu giấc mơ của bạn không khiến bạn sợ hãi thì chính là do nó chưa đủ lớn, nên cũng không biết là những nỗi sợ này là món quà hay sự trừng phạt nữa...

07.09.2022


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net