Chương 6 : Thứ do Airi để lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kushida-người đã biến mất một lúc đã trở lại với công việc của mình, tiếp tục giữ khách hàng ổn định.

Tuy nhiên điều đó không thể thế lấp liếm được vấn đề thiếu hụt nhân lực. Các hầu gái dù đã được nghỉ ngơi một tiếng đồng hồ nhưng vẻ mệt mỏi vẫn còn đó, năng suất làm việc cũng chậm lại. Tất nhiên đám con trai cũng cố gắng giúp một tay nhưng sau cùng thì cũng chỉ là mấy thứ phía sau hậu trường mà thôi

Có tổng cộng tám bộ trang phục hầu gái được chuẩn bị cho sự kiện này. Hai người trong số đó về cơ bản là để đề phòng, vì vậy không quá sáu hầu gái có thể làm việc cùng một lúc.

Ngoại trừ những giờ nghỉ giải lao, Satou và Mii-chan là át chủ bài của quán, làm việc chăm chỉ mọi lúc. Horikita ban đầu vốn chỉ đảm nhận nhiệm vụ kéo khách cũng đã phải bắt đầu phục vụ khách hàng vào giữa ngày và giờ đang quần quật làm việc. Ba người còn lại là Ishikura-người đã thay thế cho Kushida, Matsushita và Inokashira chuyên phát tờ rơi.

Kushida đang làm việc ở hành lang để giữ mọi người không rời đi, vậy nên thực tế trong quán lúc này chỉ có 4 người. Thông thường, nhân viên bổ sung nên được đưa vào, nhưng mà...

Không có bất kỳ cô gái nào có thể đảm nhận việc này cả.

Không phải chỉ xinh đẹp hay giao tiếp tốt là được quan trọng ở đây là họ có chấp nhận làm không. Sonoda và những người khác tiếp cận một số cô gái, nhưng cảm giác xấu hổ khi mặc đồng phục hầu gái và sự khắc nghiệt của công việc khiến họ không tình nguyện làm công việc này.

"Ayanokouji-kun, những khách hàng đang chờ đợi có thể đã trở nên chán nản. Tôi không nghĩ việc làm hiện tại của chúng ta sẽ có tác dụng thêm nữa."

Kushida lẻn vào phòng từ hành lang và gọi tôi. Horikita-người đang phục vụ khách hàng (mặc dù chủ yếu là mang đồ ăn) trong tình huống khẩn cấp này, cũng nhìn thấy Kushida và tiếp cận cô ấy.

"Đã có chuyện gì xảy ra à?"

"Chúng ta đã nói với họ việc chờ đợi sẽ kéo dài khá lâu, một số người cũng chịu khó chấp nhận nhưng hầu hết thì lập tức rời đi."

Nếu họ thấy một hàng dài, chắc chắn họ cũng sẽ chán nản mà sinh ra tâm lý không muốn chờ đợi. Những người khách ở lại bây giờ không chỉ là khách hàng của quán tôi, họ đến đây là để trải nghiệm toàn bộ lễ hội này. Tôi hiểu rằng bản thân họ thấy mình đang lãng phí thời gian không cần thiết.

Dù Kushida có cố gắng thế nào đi nữa thì sau cùng cũng chỉ giữ tình hình ổn định thêm một lúc.

"Chúng ta vẫn còn 2 bộ đồ dự phòng mà, phải không?"

Nếu trong trường hợp khẩn cấp thì đây là phương án này không phải là không hữu dụng

"Ừ, nhưng vấn đề ở đây là không có ai để mặc chúng cả"

"Thế Karuizawa-san thì sao?"

Kushida đưa ra đề nghị đó. Tôi đoán cô ấy nghĩ rằng Kei sẽ nghe theo những gì bạn trai của mình nói. Tất nhiên tôi cũng không có gì khó khăn nếu ép bạn gái mình phải làm vậy.

Nhưng mà....

"Hình như lúc 2 giờ, cô ấy được nghỉ ngơi đúng không?"

"Ừ. Đúng là hiện tại cô ấy đang nghĩ ngơi nhưng dù vậy chúng ta có gọi cô ấy về thay quần áo lúc 3 giờ thì không có gì đảm bảo cô ấy có thể làm việc hiệu quả hay không."

Điều họ không biết là không thể để cô ấy thay đồ trong một phòng thay đồ đơn giản. Trường hợp xấu nhất, sẽ mất thêm 20 hoặc 30 phút để trở về ký túc xá và sau đó quay trở lại.

"Này, nói chuyện với nhau chút được không?"

Ike-người nhận trách nhiệm vận chuyển đồ ăn nhiều lần hôm nay đã gọi tôi đến

"Sao thế? Có vấn đề gì sao?"

"Ừ thì, nghe nói chúng ta đang ở trong tình trạng thiếu nhân lực. ....... Tao muốn để cử Satsuki được không?"

"Shinohara-san? Liệu cô ấy có thể làm được chứ."

"Chắc sẽ được thôi. Với lại cô ấy cũng đã luyện tập để làm hầu nữ, dù chỉ một chút."

Cả ba chúng tôi nhìn nhau khi nghe điều này lần đầu tiên.

Shinohara đang làm việc ở phía bếp của quầy hàng.

"Cậu đi gọi cô ấy được không?"

"Được, đi liền đây"

Bây giờ tôi chỉ mong ai đó có thể mặc đồ hầu nữ càng sớm càng tốt. Sau đó nhờ sự giới thiệu từ Shinohara, chúng tôi đã có thể cố gắng thuyết phục Azuma tham gia làm hầu gái.

"Cậu biết đó, Ayanokouji-kun. Tôi phải nghỉ ngơi lúc 3:00. Tôi sẽ cần một số nhân lực sau khi rời đi. "

"Tôi đã suy nghĩ về vấn đề này rồi, đừng lo."

Mười lăm phút sau, Shinohara được yêu cầu đi đến hội trường, và Azuma được yêu cầu cùng Kushida ra hành lang để giữ chân những khách hàng đang đợi ở đó. Nhưng mà...

Biểu hiện của Kushida trong hành lang rất buồn bã, rõ ràng cô ta không hứng thú gì với tình hình này.

"Thật khó để nói liệu Shinohara-san có phải là người phù hợp với công việc hay không, chưa nói đến nhan sắc, riêng việc phục vụ khách hàng thôi thì cô ấy đã không làm tốt."

"Mọi thứ giờ khẩn cấp lắm rồi."

"Hasebe-san vẫn chưa có mặt sao?"

"Trước khi tôi đến sáng nay thì thấy cô ấy đã đến từ trước đó rồi. Có nghĩa là cô ấy thật sự đang trải nghiệm lễ hội hoặc có khả năng là trở về ký túc xá."

"Ý cậu là đây là hành động đáp trả cho việc đuổi học Sakura-san sao? Chẳng phải cậu phải nên làm gì đó sao?"

"Tôi chỉ có thể quan sát thôi."

"Chính vì thế mà cậu mới quan tâm đến Shinohara-san, Azuma-san và những người khác đúng chứ?"

"Đây là phương án hữu dụng nhất lúc này để đáp trả lại thái độ bất hợp tác Haruka và Akito, tôi hiện tại chỉ có thể lập kế hoạch dựa trên những gì mình có thẻ sử dụng đến mà thôi."

"Ra thế. Tôi cứ tưởng rằng nếu như cậu đã sớm dự đoán được sự bất hợp tác của hai người đó rồi thì chắc sẽ có thể lên được một kế hoạch nào đó mà không cần đóng góp của họ."

"Cho dù có như vậy đi nữa thì vấn đề nhân lực vẫn còn đó. Với lại, nếu chúng ta lập kế hoạch mà loại bỏ Haruka và Akito ngay từ đầu thì họ sẽ cảm thấy mình thật sự đã bị cho ra rìa và sinh ra bất mãn. Không có gì đảm bảo bọn họ sẽ không dám có những động thái nhằm phá hoại lễ hội văn hoá."

"Đúng là việc này cũng phần nào gây khó dễ nhưng chỉ như vậy thôi thì không thể nói là trả thù được."

"Nếu không phải trường hợp đó thôi."

"Ý cậu là sao?"

"Haruka và Airi rất mong đợi lễ hội văn hóa. Họ hy vọng rằng cả hai sẽ có thể tận hưởng dịp này. Nhưng giờ mọi thứ đã kết thúc, sẽ không có lý do gì để tiếp tục ở lại ngôi trường này nữa."

"Ý cậu là họ định bỏ học sao?"

"Có lẽ, nếu hai học sinh tự ý xin nghỉ và rời khỏi trường, ngoài bất lợi đơn giản về sĩ số, thiệt hại về điểm lớp là điều không thể tránh khỏi. Lớp học sẽ bị thiệt hại nghiêm trọng."

"Nghiêm trọng thế nào?"

"Ước tính số điểm bị mất đâu đó sẽ là 600."

"600 sao?

"Không có gì bất ngờ cả. Vốn việc trục xuất của trường luôn đi kèm với một hình phạt nhất định."

Loại trừ một số trường hợp có nguy cơ bị đuổi học cao do các kỳ thi đặc biệt nghiêm ngặt, thì khả năng tự xin nghỉ này không phải là không thể.

"Nếu hai người đó thực sự bỏ học, điều đó có nghĩa là con đường vào lớp A của tôi sẽ bị ảnh hưởng."

Kushida cố gắng thể hiện rằng chỉ đang lo cho bản thân mình nhưng nó cũng đúng phần nào

"Gần như không có cách nào ngăn họ lại sao?"

"Không biết họ còn ở trong khu vực lễ hội này không nữa?"

"Tôi nghĩ ra một cách để giải quyết vụ này rồi."

Tôi nhìn xuống điện thoại của mình. Rất tiếc, tôi đã không nhận được thông báo mà bản thân mong đợi.

"Tôi đoán đã có một số rắc rối không lường trước được, hoặc có thể ta không có cơ hội dùng đến con át chủ bài của mình."

Chiến lược phá hoại lễ hội của Haruka, hay nói đúng hơn là tự nguyện nghỉ học, về cơ bản giống như một tối hậu thư không thể ngăn cản. Dù có nghĩ ra bao nhiêu biện pháp đối phó, vẫn không có cách nào ngăn chặn triệt để được.

Nếu bản thân Haruka có ý định ở lại trường và liên tục phá hoại lễ hội trong tuyệt vọng, như Kushida đã làm trước đây, sử dụng quy định của kỳ thi đặc biệt để đuổi học ai đó. Không khó để tìm ra một chiến lược vượt lên trên cả những mánh khóe nhỏ nhất. Nhưng Haruka không tự nhiên vạch ra một kế hoạch đơn giản được. Cô nàng chắc chắn hiểu rằng không năng lực của bản thân không bằng tôi, vì thế cần phải vạch ra chiến lược hiệu quả nhất.

"Cậu thật sự muốn nhìn mọi thứ sụp đổ vậy sao?"

"Quyết định mọi thứ lúc này không phải tôi mà là Haruka và Akito. Không ai có thể lay chuyển họ cả, tham gia hay bất hợp tác thì chỉ có họ mới quyết định được."

"Tôi không nghĩ Ayanokouji-kun sẽ thật sự nghĩ vậy đâu."

"Cô hiểu ý tôi à?"

"Cũng không hẳn là hoàn toàn nhưng tôi không nghĩ cậu sẵn sàng bỏ rơi Hasebe-san đâu ha"

Rõ ràng, Kushida có thể nhìn thấy những gì tôi sắp làm.

"Không lẽ cậu cố tình không thuyết phục họ ngay từ đầu chỉ đơn giản là muốn thử hai người họ?"

"Tôi không biết mục tiêu của hai người đó là gì. Liệu họ có muốn phá lễ hội hay không? Nhưng đến hiện tại thì vẫn chưa có gì nghiêm trọng xảy ra và tôi vui vì mọi thứ tiến triển như vậy. Đã đến lúc nói chuyện thẳng thắn với nhau rồi."

"Vậy cậu có biết họ ở đâu không?"

"Chính vì điều đó mà tôi đang liên hệ với người có câu trả lời đây"

Tôi cho cô ấy xem màn hình điện thoại di động của mình và cho cô ấy xem tin nhắn của ai đó với vị trí hiện tại của Haruka.

"Cậu có một đồng minh đáng tin cậy. Tôi đoán là nhờ người này mà cậu đã tìm ra vị trí của tôi. "

"Ah. Họ là người hoàn hảo để tôi có thể dùng quan sát ai đó. "

Từng bước chân của Haruka giờ đang nằm trong tầm quan sát của tôi.

"Thời gian không còn nhiều nên tôi không chắc mình có thể làm được nhiều điều. Tôi không chắc liệu họ có thể bị thuyết phục và có thể đồng ý nhìn về cùng một hướng với lớp không. Dù sao thì tôi đi đây."

Tôi để mọi thứ cho Kushida và những người khác và tiến đến chỗ Haruka.

...

1.

Sau khi ghé qua lớp học và lấy những hộp các-tông mang theo sáng hôm đó, tôi đi bộ qua tòa nhà của trường đến con đường dẫn đến Keyaki. Cuối cùng tôi đến một nơi có ghế dài cho học sinh nghỉ ngơi. Không có quầy hàng nào ở phía bên này, và tất nhiên không có sinh viên hay khách nào được nhìn thấy.

Thấy tôi độ nhiên xuất hiện, họ thật sự không thể nào không ngạc nhiên

"Làm thế nào mà cậu tìm được chỗ này, Kiyopon?"

Haruka đang ngồi trên một chiếc ghế dài, và Akito đang đứng gần đó, nhìn chằm chằm vào tôi.

"Mình nghe nói cậu và Airi hay tụ tập ở đây sau giờ học."

Nguồn tin của tôi báo cáo rằng Haruka và Akito đã đi dạo khắp trường cả ngày hôm nay. Và sau tất cả những điều đó, chắc hẳn họ đã chọn nơi đây làm điểm dừng chân

"Chỉ là khi chúng ta còn là nhóm Ayanokouji thôi."

Haruka chào tôi một cách hời hợt và vô cảm.

"Rồi sao, vác xác đến đây làm giề? Tôi nhớ là mình có phá bĩnh gì lễ hội của các người đâu?"

"Mình không phủ nhận cậu không phá hoại gì lễ hội nhưng việc bất hợp tác của cậu cũng không phải là đúng."

"Thì sao?"

"Mình thật sự thất vọng về cậu. Không, thất vọng về cái lớp này."

Akito-người đã không xuất hiện suốt buổi sàng hôm hay cuối cùng cũng lên tiếng.

"Không vấn đề. Mình hiểu lý do tại sao cậu lại ở bên Haruka lúc này."

"Nói nhảm đủ rồi đó, hãy mau trả lời câu hỏi của tôi đi."

"Đến đây làm gì đúng không? Quán cà phê hầu gái hoạt động tốt hơn mình nghĩ và lớp hiện tại đang thiếu nhân lực."

"Hmmm... ừm, có lẽ mọi thứ sẽ khác một chút nếu Airi ở đó. Tôi cũng sẽ ở đó, vậy nên chí ít thì cậu sẽ có thêm 2 người để hỗ trợ. "

"Trong trường hợp đó, Kushida sẽ không ở đây, và đó sẽ là một tình huống thảm khốc hơn nhiều."

"Cậu cũng biết đối đáp quá ha."

"Mình chỉ nói sự thật thôi."

Cách nói của Haruka thật sự vô cùng khó nghe và gây cho đối phương không ít khó chịu. Rõ ràng đây là một cách để chọc tức tôi.

"Cậu có thể giúp mình trong những giờ cuối cùng của lễ hội được không?"

"Cậu thừa biết câu trả lời rồi còn gì, có thuyết phục gì cũng vô nghĩa thôi."

"Cũng đúng nhỉ. Điều kiện duy nhất để cậu có thể đồng ý góp sức là mang Airi trở lại"

Tất nhiên điều này là bất khả thi.

"Dù sao thì thì mình vẫn muốn hai cậu lắng nghe những gì mình nói. Chắc các cậu cũng thắc mắc mình đang cầm theo thứ gì."

Tôi đặt hộp các tông trong tay xuống đất.

"Mình muốn chính tay cậu mở cái hộp đó."

Haruka chỉ nhướng mày nghi ngờ.

"Cậu đang âm mưu gì đó? Xin lỗi nhưng tôi không muốn dính vào mấy thứ đáng ngờ."

Sau đó, Haruka rút trong túi ra một chiếc phong bì. Phong bì màu trắng được viết tay với dòng chữ "Thư xin nghỉ."

"Trông cậu có vẻ không mấy bất ngờ nhỉ?"

"Mình cũng phần nào đoán được cậu sẽ rời đi sau lễ hội. Và Akito, cậu cũng định đi cùng Haruka đúng chứ?"

"Ah."

Akito cũng rút ra một phong bì tương tự.

"Tuyệt vời, Kiyopon. Giờ tôi đã hiểu tại sao cậu có thể thẳng tay đuổi Airi rồi."

Haruka không nhìn về phía tôi khi đang nói. Cô ấy chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm vào khoảng không. Như thể đang nói chuyện từ một không gian khác, tách mình ra khỏi thế giới.

"Đây là lễ hội mà Airi rất mong đợi. Lẽ ra sẽ là một sân khấu lớn để cậu ấy thay đổi bản thân và có một bước tiến dài ".

Cô nàng bực bội nhắm mắt lại và đập mạnh tay vào chỗ mình ngồi.

"Tôi quyết định xem nó cho đến cùng. Tôi quyết định thay mặt cậu ấy chứng kiến toàn bộ ".

"Phải, chính mình là người trục xuất Airi. Mình cũng đã lợi dụng tình cảm khác giới mà cô ấy dành cho mình để làm điều đó. Mình cũng không có ý định phản bác cho hành động đó."

"Cô ấy cần tôi, và Kiyopon cần nhóm Ayanokouji. Cậu có lúc nào nghĩ đến cảm xúc của Airi khi bị chính người mà mình có tình cảm đuổi học không? Đã có lúc nào cậu đặt mình vào cậu ấy lúc đó không?"

"Cảm xúc của cô ấy bây giờ thế nào? Thật sự cô ấy đang nghĩ gì? Hãy nói cho mình nghe chính xác những điều đó đi. Mình không thể hiểu được."

Cảm xúc của Haruka được đẩy lên cực điểm, có lẽ khó chịu vì sự thờ ơ của tôi.

"Tất nhiên cậu ấy chỉ biết khóc và khóc thôi! Còn phải hỏi nữa sao! Cậu ấy giờ thất vọng, buồn bã và cay đắng đến mức ngồi trong góc phòng và nghĩ về những ngày tháng vui vẻ trước đây. Giờ thì đã thông chưa?"

"Đó là Airi trong mắt cậu sao?"

"Đó không phải là tôi tưởng tượng. Con người cậu ấy vốn là như vậy! Tại sao cậu vẫn chày cối không chịu hiểu chứ?!"

Cô ấy rõ ràng đang tìm người để trút bỏ cơn ức chế này

"Kiyopon cũng như vậy thôi! Cậu là một kẻ không dám đối mặt với thực tế. Cậu không muốn nghĩ về Airi-người đang đau khổ vì bị cậu đuổi ra khỏi trường!"

Haruka cho rằng tôi chỉ đang trốn tránh thực tế.

"Xin lỗi nhưng mình không tốt như những gì cậu nói. Ai ở lại, ai ra đi với mình không quan trọng và bản thân mình cũng không muốn quan tâm gì cho phí thời gian."

Tôi biết việc nói ra sự thật sẽ có hậu quả thế nào. Đương nhiên, điều này khiến Haruka vô cùng khó chịu.

"Cậu thật đốn mạt và bẩn thịu."

Haruka đứng phắt dậy hỏi ghế và buông ra những lời đó.

"Tại sao...Tại sao Airi vẫn chung thuỷ dành tình yêu cho một tên không có trái tim như cậu chứ?"

Haruka từ từ bước đến chỗ tôi. Cô ấy đến đủ gần để đưa tay ra.

"Tôi không muốn nói gì với kẻ như cậu nữa, sao chúng ta không cùng nhau đi chết đi?"

Nói rồi, cô ấy ném lá thư đuổi học về phía tôi.

Cùng nhau đi chết sao? Thật là một đề nghị bất ngờ.

Những lời nói của cô ấy cứ như là déjà vu vậy, những ký ức từ quá khứ tự nhiên ùa về trong đầu tôi.

"Kiyopon chỉ đang cố gắng thu hút sự ác cảm của mọi người vì dằn vặt về việc buộc phải đuổi học Airi đúng chứ? Trông cậu cũng không có một chút hứng thú nào trong việc lên lớp A nhỉ? Nếu đã như như vậy thì cậu ở lại đây có nghĩa lý gì nữa?"

Các mối quan hệ có thể dễ dàng đổ vỡ vì một điều duy nhất. Cho đến gần đây, không ai có thể ngờ rằng cuộc trò chuyện này lại diễn ra giữa tôi và Haruka.

"Cậu muốn mình nghỉ học là chuyện của cậu, mình chả có vấn đề gì với nó cả. Có điều mình không thể không thấy phiền khi cậu cứ áp đặt hình ảnh Airi trong tâm trí mình lên những người xung quanh."

"Cái gì? Thật ra cậu có ý gì hả?"

"Mình chỉ đơn giản nói bản thân cậu không hiểu đúng cảm xúc cảm xúc của Airi. Tất cả chỉ là cậu tự huyễn hoặc bản thân mình không hơn không kém."

"Tôi hiểu Ari hơn bất kỳ ai, chỉ có cậu đang cố gắng phủ nhận điều đó mà thôi!"

"Đừng có lúc nào cũng cho mình đúng, Haruka."

"Cậu vừa nói gì hả?"

Akito nhầm tưởng rằng cô ấy sẽ bị tấn công, bước đến trước mặt Haruka và đưa tay trái ra như để bảo vệ cô ấy.

"Mình chỉ hơi bất ngờ chút thôi. Không sao đâu, Akito."

Haruka không thể cảm nhận được sự nguy hiểm mà Akito theo bản năng cảm nhận được. Vẫn cảnh giác với tôi, Akito hạ tay trái xuống và lùi lại một chút.

"Cậu nói tôi tự huyễn hoặc mình sao? Cậu nói thử xem tôi huyễn hoặc chỗ nào đi, Kiyopon?"

"Mình chỉ muốn nói tất cả những gì cậu nó về cảm xúc của Airi đơn giản chỉ là sự suy diễn phiến diễn và đầy chủ quan của cậu mà thôi, không ai có thể đưa ra câu trả lời đúng nhất về suy nghĩ và cảm xúc của Airi ngoài chính cô ấy"

"Cậu đang thách thức sự kiên nhẫn của tôi à, Kiyopon. Cậu nghĩ cô ấy không cảm thấy suy sụp khi bị đuổi học sao?"

"Tuyệt vọng thì cùng lằm chỉ là cảm xúc nhất thời lúc đó. Làm sao cậu có thể chắc chắn được tình của Airi bây giờ khi cô ấy còn không có ở đây?"

"Không cần phải quá thông mình thì cũng có thể suy luận ra mà."

"Không, cậu không thể. Trong đầu cậu lúc này chỉ đơn giản chỉ là Airi đã phải chịu quá nhiều bất công mà thôi."

"Chứ không phải thế sao?"

"Vấn đề của cậu ở đây không phải là việc Airi bị đuổi học. Vấn đề là cậu đã mất đi một người để cậu có thể thể hiện bản thân mình. Cậu muốn Airi ở lại vì cô ấy kém cỏi hơn cậu và cậu có thể đứng ra làm người bảo vệ và che chở. Cậu chẳng qua chỉ là yêu thích cảm giác đứng trên người khác và thoả mãn điều đó bằng cách bảo vệ ai đó yếu hơn mình mà thôi."

"Không bao giờ có chuyện đó! Cậu nghĩ giữa chúng tôi chỉ là một quan hệ hời hợt như thế sao?"

Dù cô ấy nhanh chóng phủ nhận một cách dữ dội nhưng tôi có thể nhìn thấy sự dao động trong mắt Haruka.

"Mình cũng có thể hiểu một chút về những gì cô ấy cảm thấy lúc này... Mình-!"

"Cậu có thật sự nghĩ đến Airi không?"

"Mình đã nghĩ rất nhiều về cô ấy!"

Haruka vẫn luôn giữ thái độ dữ dội khiến cho cuộc nói chuyện của chúng tôi như hai đường thẳng song song

"Tôi không biết những lời cậu nói đâu mới là thật nữa."

"Không phải cậu đã nói không có cách nào có thể chắc chắn vì cô ấy không còn ở đây nữa sao?"

"Mình thừa nhận là chúng ta không thể nào khẳng định được điều đó. Nhưng vẫn có manh mối cho điều đó. Trong hộp các tông này chính là câu trả lời mà cậu cần đó."

"Cái gì? Tôi không hiểu, đó không phải là thứ tôi cần."

"Ngay cả khi đây là thứ cuối cùng Airi để lại cho cậu?"

"Cái gì?"

Haruka, người vẫn luôn lạc quan cho đến bây giờ, mở to mắt kinh ngạc với Akito đứng đằng sau cô ấy.

"Không đâu. Đây chẳng qua là bẫy của cậu đúng không, Kiyopon?"

"Vào ngày Airi nhận được quyết định nghỉ học, cô ấy đã thực hiện các bước để chuyển một thứ cho mình. Mình nghĩ đó là vì cô ấy đã nhận ra bản thân phải làm gì trong khoảng thời gian hạn hẹp đó."

Ánh mắt của Haruka rơi xuống chiếc hộp các tông dưới chân mình.

"Nếu nhìn vào người gửi, cậu có thể biết rằng người chuẩn bị thứ này không phải là mình"

Haruka cúi xuống và nhìn vào cái hộp.

Trên đó có tên của tôi với tư cách là người nhận và tên của cửa hàng trực tuyến với tư cách là người gửi. Bản thân tôi cũng không biết về điều này cho đến khi tôi nhận được và điều tra về nó.

Tôi nhận thấy rằng Haruka đang vươn tay ra và cố gắng dùng đầu ngón tay cuộn lại các mép của cuộn băng keo. Sau nhiều lần thử, cuối cùng cô cũng lột được nó thành công. Sau đó, hộp các tông đã được mở ra.

Bên trong là một bộ đồ hầu gái.

"Đây là..."

Haruka chắc chắn biết nó có nghĩa là gì.

"Tôi đã từng mặc nó ... Tôi muốn mặc nó và sánh bước cùng Airi ... Tại sao ...?"

"Cô ấy nhận ra rằng có khả năng cậu sẽ vì phẫn uất trước sự ra đi của mình mà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net