Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeff thở dài, đến cuối cùng sau nửa tiếng đồng hồ nghe tài xế than vãn cũng lấy được can đảm bước xuống chiếc taxi, đầu nghiêng hết bên này đến bên kia để tìm sự cầu cứu của  Job, người sẽ cùng anh đảm nhiệm công việc ngày hôm nay - phỏng vấn Barcode.

Anh đánh mắt nhìn lên bảng hiệu tòa nhà, đây không phải lần đầu anh đặt chân đến đây, có vẻ như đây là vinh dự thứ hai hoặc thứ năm gì đó anh được tới đây, thực tập dăm ba lần và thực hành đúng một lần, cộng thêm hôm nay là lần thứ hai. Cứ như vậy trong vòng sáu năm anh đã làm ăn loanh quanh với cái tập đoàn này mà không hề hay biết sự có mặt của Barcode.

" Trái Đất đúng là tròn quá đi " Jeff đã nói câu này tỉ lần, than thân trách phận nghèo hèn mới phải cắm đầu cắm cổ vào công việc này, nếu không phải tiền lương được tăng gấp đôi, có xích kéo chân anh đến đây anh cũng sẽ cắn đứt xích mà bỏ chạy.

Anh nhẩm đến 100, Job vẫn chưa xuất hiện, anh đành phải bò vào trong. Vẫn là tòa nhà vài tháng trước anh đến, nhưng lúc này nó mang màu sắc lạnh tanh hơn rất nhiều. Chẳng còn mấy tiếng nói chuyện oang oang của những kẻ đồng nghiệp đang đi uống cafe, thay vào đó là cái hớt hải vội vàng với đống giấy tờ lộn xộn trên tay. Phải chăng tên giám đốc kia đã đáng sợ đến thế nào mới có thể chỉnh đốn nhân viên như vậy.

Tiếng thang máy ting lên đẩy Jeff đến tầng cao nhất của tòa nhà. Anh chỉnh lại cổ áo, để nếp dây đeo thẻ nhân viên cũng thẳng tươm, vuốt vuốt hai bên thái dương, tròn 10 phút liền gõ cửa.

" Vào đi "

Jeff nghe giọng nói trầm khàn thì mở cửa bước vào, đối diện với bóng người vẫn đang cặm cụi ghi chép gì đó ở phía đằng xa. Barcode biết anh đang nhìn mình, vẫn lẳng lặng làm việc chờ người kia có động thái tiếp theo, nhưng chờ mãi cũng chẳng thấy anh lên tiếng, cậu có chút mất kiên nhẫn, đành là người mở lời.

" Có chuyện gì sao, P’Jeff? "

Jeff ngay lập tức bị kéo lại cả linh hồn, thu lại ánh mắt nhìn cậu chăm chăm, đôi chân cũng rảo bước thêm một đoạn cho đến khi chạm mông xuống nệm sofa mới nói tiếp.

"  Barcode, phiền cậu có thể dành cho tôi một chút thời gian để phỏng vấn một chút được không? "

Barcode nhướng mày với cách đối đáp của anh. Xin lỗi đi, thời gian dành cho anh chắc chắn sẽ có, nhưng dành cho đống giấy tờ trên tay anh thì lại không.

" Ra đây, rồi chúng ta làm việc "

Jeff tiến đến như mệnh lệnh, ấy là lúc anh nhìn thấy chiếc ghế đối diện vị trí của cậu, mẩm mò rằng nó là dành cho anh.

" Chúng ta bắt đầu được chưa? "

" Anh nghĩ sao? "

Barcode nhướng mày nhìn anh, tạo cho Jeff một sự khó hiểu nhất định.

" Là sao? "

" Tôi không muốn phỏng vấn "
Từng câu từng chữ rót vào tai Jeff, không sót một chữ nào. Phải, thái độ của cậu còn khiến một người điềm tĩnh như anh phải tức điên, vì vậy thái độ phát rồ của Bas cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả. Cậu vẫn là Barcode, độc tài và độc đoán.

" Giám đốc Tinnatsit, chúng tôi đã vất vả lặn lội đến đây tận ba lần, không lý gì cậu lại có thể từ chối việc làm của chúng tôi " Jeff chất vấn, không những không thể từ chối, nữa gì chỉ là một vài câu hỏi, bỏ ra vài phút của cậu cũng chưa chắc mất được một bản hợp đồng nào.

" Hóa ra giữa chúng ta chỉ có thể gặp mặt nhau vì đống giấy tờ này thôi sao? "

Jeff im lặng, đó là điều quá hiển nhiên. Nếu không phải vì tiền và công việc, có cho anh chục căn biệt thự anh cũng không muốn nhìn thấy mặt cậu.

Barcode đứng dậy đến chỗ anh, quay người anh nhìn mình, tay giật lấy tập giấy của anh, chẳng mảy may lướt mắt qua, lập tức tạo trong không khí những tiếng xoẹt xoẹt mà đối với Jeff là thứ chói tai cực kì. Vụn giấy rơi lả tả từ trên cao xuống, vương trên vai và tóc anh vài giây rồi cũng ngoan ngoãn đáp xuống nền đất. Jeff điếng người, toàn bộ kịch bản anh soạn trong hai ngày bị người kia không nhân nhượng mà vứt bỏ, lại còn là vứt bỏ trước mặt anh.

Anh nhịn, ngồi xổm xuống nền nhà nhặt từng mảnh giấy rồi gom chúng trong lòng bàn tay, uất hận mà nắm chặt. Barcode từ trên cao nhìn xuống, không nhịn nổi cười khan một tiếng, một lực kéo tay anh đứng áp sát vào mình.

" Bỏ ra! "

" Jeff, hóa ra trước giờ anh chỉ là vì tiền " Barcode gằn giọng, ngày đó anh tìm đến cậu vì tiền, bây giờ cũng phải nhẫn nhịn vì tiền " Anh thật sự không có một chút cảm xúc nào với tôi sao? "

" Ngày tôi bỏ đi anh cũng không nói, tôi biến mất suốt những từng ấy năm anh cũng không ngó ngàng, không gọi điện, không tìm kiếm tôi.

Tại sao vậy  Jeff? " Barcode càng nói, bàn tay càng ghì chặt vai anh như muốn nhấn chìm cả cơ thể bé nhỏ xuống đất. Cậu không thay đổi số điện thoại, toàn bộ thông tin của cậu không có chút thay đổi, cậu đã chờ rất lâu, nhưng đến năm thứ 6, Barcode đã mất kiên nhẫn, và cậu đã quay về. Jeff nhìn sâu vào đôi mắt cậu, tìm lấy một tia dối trá, nhưng nhận lại lại là sự áp đảo liền cúi mặt xuống.

" NHÌN TÔI! "

Đôi vai gầy run rẩy dưới lực tay của cậu. Barcode nắm chặt cằm anh, kéo anh vào một nụ hôn sâu, điên cuồng cắn xé lớp môi mỏng, Jeff mất đà lùi lại về phía sau, thắt lưng đập vào bàn làm việc của cậu. Jeff ngửi thấy mùi tanh nồng giữa khoảng cách của hai người, anh đẩy cậu bằng sức lực yếu kém của mình, cho đến khi anh không thở nổi mới buông tha cho anh, để rồi nhận lại là một cái tát thật kêu vào bên má.

Jeff nhìn thấy vệt nước đỏ trên môi cậu, anh đưa tay áo lên chùi miệng, lập tức bị vấy bẩn bởi mùi tanh kinh khủng, mùi của Barcode.

" Đúng, tôi đến với cậu chỉ vì tiền thôi, cậu vừa lòng chưa!? "

Anh ném đống giấy vào người cậu, tức giận luồn qua bỏ đi, nhưng lại bị cậu nắm lấy tay, đẩy một lực mạnh khiến anh ngã nhào về phía trước, bụng mềm bị đập vào thành sofa khiến anh choáng váng. Tiếng loạt soạt vang lên từ đằng sau, Barcode lôi chiếc ví đắt tiền của mình ra, rút bừa một chiếc thẻ rồi để trước mặt anh.

" Tiền đây, nghỉ việc đi! Ngoan ngoãn ở nhà hầu hạ tôi! "

" T..Tôi không phải loại người như thế! "

" Anh chính là người như thế! "

" Cậu"

Jeff mắt đỏ ngầu, vung tay định cho người trước mặt thêm một cái bạt tai, nhưng lần này lại bất thành. Cậu túm chặt lấy tóc gáy anh, vui vẻ nhìn anh nhăm nhúm trong tay mình mà gằn từng tiếng.

"  Jeff, tốt nhất anh đừng cứng đầu. Tôi không có đủ kiên nhẫn với anh đâu! "

" Tôi cứ cứng đầu, cậu sẽ chẳng làm gì được tôi. Cậu làm càn, tôi lập tức biến mất cho cậu xem "

Barcode ồ một tiếng, giả vờ tỏ vẻ ngạc nhiên. Cậu thả anh ra, mặc kệ Jeff đang ôm lấy mái tóc bị vò của mình, thản nhiên đi về phía bàn làm việc rồi nhấc chiếc điện thoại lên, ấn vài ba nút rồi đưa nó cho anh. Jeff tò mò nhìn vào màn hình, đôi mắt cáo đang híp lại lập tức mở to hết cỡ.
Trong máy cậu là clip dài 3 tiếng đồng hồ, là cảnh hai người làm tình ở nhà Barcode

" BARCODE! "

Barcode phải thừa nhận nhìn anh tức giận như vậy cậu rất sảng khoái, nó chẳng phải là dấu hiệu con cá quằn quại trước khi bị lún trọn vào chiếc lưới sao?

" Nếu anh không chịu nghe lời tôi, đừng nói là  Ta, tôi sẽ cho tòa soạn của anh, à không, cả thế giới mới đúng, cho tất cả bọn họ chiêm ngưỡng cảnh nóng của chúng ta "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC