your, mine and his bedroom [yunjae] [full]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

MY, YOUR AND HIS BEDROOM

Chap 1:

Con trai và “Cái đó”

Lần đầu tiên tôi gặp cậu ta là lúc cậu ta đang ở trên giường với Yoochun. Cả 2 đang trong trạng thái Adam và Eva, chỉ có độc mỗi cái chăn đơn phủ trên người từ phần eo trở xuống.

Yoochun nghe tiếng tôi bước vào thì nói (rất ư là vô tư) – “Yunho tui mượn phòng nhé!” - mắt vẫn dán chặt vào gương mặt cậu ta. Ngón tay hắn chạy dọc theo má xuống cổ người đối diện. Tôi nhún vai, vớ vội chiếc gối trên giường, cố gắng không nhìn cái cảnh tượng “cấm trẻ em dưới 18t” trước mắt rồi bỏ ra ngoài trước khi những tiếng hôn ào ạt đập vào lỗ tai.

Tôi bực dọc bước vào cái phòng khách tối om lạnh ngắt. Chả buồn bật đèn lên, tôi thả người cái phịch xuống salon. Tôi đã quen với cái phòng này tới mức chả cần chút ánh sang nào cũng định vị được chính xác mọi thứ nằm ở đâu. Tôi thở dài ngán ngẩm. Tôi thuê chung nhà với Yoochun được 5 năm rồi, thế mà tuần nào hắn cũng đá tôi ra đây với cùng 1 lý do…Ờ… lý do gì thì ai cũng biết rồi đấy.

Thật ra Yoochun đã có lần nói nếu tôi muốn thì tôi cứ ngủ trong phòng cũng được. Hắn nói tỉnh queo như thể sự có mặt của tôi sẽ không có chút ảnh hưởng nào tới “công suất làm việc” của hắn vậy. Thế mà tôi cũng nghe lời hắn (!!?), ngoan ngoãn nằm trong phòng khi hắn dắt một em về nhà. Tôi với hắn tuy ở chung phòng nhưng mỗi đứa có một cái giường riêng (cho tôi bạc tỉ tôi cũng không ngủ chung giường với hắn, ai mà biết lúc tôi ngủ hắn sẽ giở trò gì >__<) Đúng là sự có mặt của tôi chả ảnh hưởng gì tới hắn, ngược lại, tôi bị mất ngủ cả đêm vì mấy tiếng rên và tiếng hôn không dứt phát ra từ giường trên. Chưa đầy 10p sau tôi phải ôm gối bỏ chạy ra với chiếc salon yêu dấu. Sau lần đó, tôi bị ám ảnh gần cả tuần và xin chừa không bao giờ bén mảng vô phòng mỗi khi có hơn 2 nguời trong ấy.

Hôm sau Yoochun gặp tôi vẫn tỉnh bơ, hắn cười toét mang tai với tôi và bảo - “Không sao, từ từ rồi thế nào cậu cũng quen thôi, cửa phòng của chúng ta luôn rộng mở đón chào cậu!!!”

“Có cho vàng cũng không có lần sau!!!” – Tôi nhăn mặt le lưỡi lắc đầu.

“Không có gì là không thể!!” - Hắn đáp với một nụ cười bí hiểm.

Tôi rung mình, không quên nổi da gà khi nhớ đến mấy “tiếng gọi nơi hoang dã” (trích lời Yoochun) mà tôi “vô tình” nghe phải đêm hôm đó.

Tuy tôi biết Yoochun quen rất nhiều em, mặc dù không có ai dính được với hắn hơn nửa tháng, thế nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn dắt con trai về nhà. Tuy nhiên chiếu theo lý thuyết “không có gì là không có thể” của hắn, tôi cũng không có gì ngạc nhiên lắm. Hắn vẫn thường tự nhận mình là một người mạo hiểm và thích thử nghiệm những điều mới. Một trong những “thí nghiệm” ấn tượng nhất của Yoochun là dắt về một em cả hơn nửa tạ. Tôi không nói quá đâu nhá, sau lần đó hắn phải thay cái giường mới vì cái giường sau 1 đêm đó đã gãy hết một chân. Còn tôi thì bị mất ngủ vì mấy tiếng như động đất phát ra từ phòng ngủ (đảm bảo nhà dưới cũng bị mất ngủ!!).

Lần này tôi không hiểu hắn ta muốn khám phá gì ở giống đực nữa (tự nhìn mình chưa đủ hay sao chứ???) Tôi không nhớ rõ cậu ta như thế nào, tôi chỉ nhớ cậu ta trắng, một cách bất bình thường cho một đứa con trai châu Á và một đôi mắt đẹp, còn chi tiết mũi ngang mày dọc thế nào thì tôi chịu. Tôi không dám nhìn, mặc dù cậu ta cùng phái với tôi, có naked tôi cũng không ngán, nhưng trong cái tư thế đó thì tôi không ham, tôi không muốn mất ngủ thêm mấy đêm nữa. Tôi nhớ đôi mắt của cậu ta chỉ đơn giản là vì khi tôi bước vào phòng, ngoài tư thế Adam (hoặc Eva) của cậu ta, thứ duy nhất mà tôi bắt gặp là đôi mắt của cậu ta lúc cậu ta ngước lên nhìn tôi – to và đen láy và…đầy cảm xúc, chả biết là vì tôi hay vì Yoochun nữa.

Mải miết chìm trong những suy nghĩ vớ vẩn về Yoochun, tôi chợt nhận ra nãy giờ mình ngồi thừ người trong bong tối. Với tay bật chiếc đèn bàn đặt kế bên salon, tôi giật mình khi ánh sang đẩy lùi bong tối ra khỏi mặt chiếc đồng hồ treo trên tường: gần 1g sang rồi. Sáng mai tôi có tiết lúc 8g, nếu tôi không ngủ bây giờ thế nào mai cũng trễ. Tôi tắt đèn, uể oải ngà người trên chiếc salo và nhắm mắt, cố ru mình vào giấc ngủ.

Đêm nay trời lạnh, tôi co người một cách tội nghiệp dưới miếng vải trùm TV mỏng dính, tự rủa mình sao không lấy thêm cái chăn lúc còn ở trong phòng ngủ. Tôi lạnh, nhưng trong bụng chẳng muốn quay lại đó chút nào.

Sau hơn 15 phút trở qua trở lại, cố gắng làm ấm người nhưng thất bại, tôi đành cắn răng bò ra khỏi salon. Tôi ngó cái đồng hồ - 3g sáng. Tự nhủ mình chắc 2 người đó đã hoàn thành “nghĩa vụ quân sự” rồi, tôi đành miễn cưỡng hướng tới căn phòng nơi toạ lạc của 2 nhân vật huyền thoại (Adam và Eva). Đến trước cửa phòng, tôi áp tai lên cửa, thở phào nhẹ nhõm khi nghe tiếng ngáy như sấm của Yoochun vọng ra. Thật nhẹ nhàng, tôi nín thở vặn tay nắm trên cửa. Tiếng cửa kọt kẹt khẽ vang trong đêm vắng. Từ trong phòng, ánh sang mờ mờ nhẹ nhàng tràn ra hành lang chỗ tôi đứng.

Chờ một lúc để chắc là cả hai đang ngủ say, tôi nhón chân bước vào. Phòng tối, nhưng đủ thấy đường nhờ ánh sáng phát ra từ chiếc đèn ngủ để kế bên giường Yoochun (thể theo lời hắn là mua để “tăng tính lãng mạn và kịch tính cho công việc”). Tôi liếc nhìn lên giường hắn, không thấy gì ngoài cái chăn kéo cao che khuất cả đầu và tiếng sấm rền vang vọng ra từ bên dưới. Tôi mừng thầm trong bụng, bước vòng qua chỗ giường tôi nằm ở góc phòng, cố gắng không gây tiếng động. Chiếc chăn yêu dấu đang nằm cuộn trên giường chờ tôi tới. Tôi hí hửng bay tới gom gọn lấy nó định lôi ra khỏi phòng càng sớm càng tốt. Bất chợt cái chăn nảy mạnh trong tay tôi làm tôi mém chút nữa là la um sùm lên rồi.

Sau 2 giây định thần lại mới thấy không phải cái chăn mà là cậu ta (Adam), đang nằm gọn trong tay tôi, không một mảnh vải che than ngoài cái chăn của tôi đang quấn hờ trên người. Tôi ngạc nhiên tới mức cứng đờ cả người. Tôi và “Adam” giữ tư thế đó mất một lúc trước khi tôi nghe tiếng cười khúc khích và tiếng thì thào nhỏ vang lên trong phòng vắng:

“Anh tính ôm tôi tới chừng nào đây???”

Tôi vội vàng bỏ tay ra và bật lùi lại một bước thiệt bự. Tiêng cười nhỏ lại vang lên. Tôi biết là máu đang dồn lên mặt tôi nhanh một cách bất bình thường và mặt tôi lúc này chắc chắn phải đỏ ngang ngửa trái cà chua (may mà phòng tối). Bên giường bên kia, tiếng ngáy của Yoochun vẫn đều đều vang lên

Tôi lấp liếm một cách vụng về - “Xi..xin lỗi…tôi…không nghĩ có người…ờ…trên giường của.. tôi…”

‘Adam’ lại cười khẽ, rất tự nhiên, làm tôi càng them bối rối – “Tôi...không có ý định… ờ… ôm cậu, chỉ là… tôi..tôi muốn lấy…” – Trong một phút tôi không nhớ nổi cái mình đang muốn lấy. Hậu quả là tôi vô thức chỉ vào cái chăn, lúc này đang nằm trên người cậu ta và kết thúc câu nói dở dang của mình bằng – “…cái đó”

Mất 1 giây để tôi định thần lại những gì mình vừa nói và tôi biết là tôi vừa nói một câu nói hết sức gây hiểu lầm. Ngay cả khi không có mấy ánh sáng tôi cũng thấy lông mày của cậu ta nhướn lên trong ngạc nhiên.

Tôi vội vàng sửa lại– “Không Không…ý là...là tôi muốn lấy cái trên người cậu thôi.” - Ôi chết tiệt thật, tôi không nhớ nổi cái tên nó là cái chăn nữa, và tiếp tục nói một chuỗi những câu nhảm nhí – “Không không.. ý tôi là…là…cái đó…không, là cái trên người cậu…” – Càng sừa tôi càng nói tào lao.

Cậu ta bật cười, tiếng cười như bị nghẹn vì cậu ta phải nén lại để khỏi làm ồn đánh thức Yoochun dậy (hơi bị thừa vì hắn ngáy to kinh khủng). Tôi mím môi im bặt, tôi biết là tôi mà nói nữa là phải tự đào cái hố ngay trong phòng để chôn mình liền.

Trong sự kinh ngạc của tôi, ‘Adam’ bước ra khỏi giường, kéo cái chăn ra khỏi người cậu ta. Tôi dở khóc dở cười, cái miệng đúng là hại cái than. Với nụ cười rộng trên môi, cậu ta bước lại chỗ tôi, tôi như chết đứng trên chân mình, cậu ta không có một mảnh vải che than, đúng nghĩa Adam...

Chap 2: Ám ảnh

Tôi bắt đầu cà lăm (tật xấu của tôi mỗi khi tôi bị bối rối) “Không…không phải…tôi…cậu…”

Vẫn cười rất tươi, cậu ta vẫn tự nhiên bước lại gần chỗ tôi. Tôi vẫn tiếp tục lảm nhảm gì đó mà tôi cũng chả biết nữa trong khi cố gắng giữ tầm mắt của mình từ phần eo của cậu ta trở lên.

Cậu ta tới trước mặt tôi và nói, giọng líu lo – “’Cái đó’ của anh đây!” - rồi phủ cái chăn lên vai tôi rồi khúc khích cười. Tôi im bặt, quê tới mức không nói nổi lên lời.Cưới chán chê, cậu ta nguớc lên nhìn tôi với đôi mắt to đen nheo lại đầy trìu mến – “Anh ngủ ở đây đi, chỉ tại anh ta ngáy to quá nên tôi mới sang nằm tạm bên này thôi!”

“Không! Cậu cứ nằm đó đi” – Tôi đáp, bắt đầu lấy lại bình tĩnh – “Tôi chỉ muốn lấy cái chăn thôi!” – Tôi chả để ý là mình đã nhớ được cái tên chết tiệt của nó, trong não tôi lúc đó chỉ vận hành được một hình ảnh duy nhất - nụ cười của cậu ta trước mắt.

“Dù sao tôi cũng phải qua bên đó thôi, nếu không có chăn tôi cũng không ngủ được!” - Cậu ta nhún vai

“Vậy cậu giữ nó đi, dù sao tôi cũng…khoẻ hơn” – Tôi muốn nói tôi là con trai, nhưng chợt nhận ra cậu ta cũng là con trai nên đành sửa thành như thế. Tôi kéo cái chăn ra khỏi vai, choàng nó qua người cậu ta. Tôi cẩn thận không để tay mình chạm vào người cậu ta – “Tôi ngủ ngoài đó cũng được!”

Cậu ta mở miệng định nói gì đó nhưng lại thôi. Cậu ta ngước lên nhìn tôi nói - “Cảm ơn anh!” - rồi đột nhiên nhón chân. Tay cậu ta tì lên ngực tội và đôi môi ướt ấn lên da cổ tôi như có điện giật. Cậu ta hôn xong rồi mà tôi vẫn đứng yên tại chỗ như thằng ngốc, không cách nào cử động được.

“Ngủ ngon!” - Nụ cười của cậu ta làm não tôi như ngừng hoạt động, tôi đáp lại – “Ngủ ngon” - mà thậm chí bản thân mình cũng không biết là mình đã nói gì.

Tôi bước ra khỏi phòng trong vô thức. Thật kỳ lạ, cả đêm hôm đó tôi mất ngủ, mặc dù không còn cảm thấy lạnh. Nụ cười, ánh mắt và nụ hôn của cậu ta tua đi tua lại trong đầu tôi như một cuốn băng….

Lúc tôi mở mắt ra là đã gần 9g sáng. Tôi vắt chân lên cổ lao ra khỏi giường, chỉ kịp khoác chiếc áo sơmi đồng phục và xỏ chân vào cái quần gần nhất mà tôi vở được. Đến cả nút áo và phecmơtuya cũng không kịp cài, vậy mà chạy ngang qua giường của Yoochun, tôi vẫn không kiềm chế được đứng lại nhìn vào một cái. Tíêng ngáy như sấm của Yoochun vẫn âm vang đều đều dưới tấm chăn dày cộm, và…hết. Không có gì hết ngoài hắn. Tôi nuốt nước bọt, cố đẩy sự thất vọng trong miệng xuống. Tôi lao ra khỏi nhà như tên bắn, hôm nay tôi có tiết của lão Lee So Man, ‘trùm’ chúa ghét đi trễ. Vừa chạy tôi vừa cài nút áo, chỉnh trang lại y phục, và…ăn sáng (tôi còn kịp chộp đựơc miếng bánh mì trong bếp trước khi đi).

Tôi tới trường sau 15 chạy hết tốc lực. Đứng trước cửa lớp tôi lưỡng lự, hay mình về quách cho rồi, giờ này mà mò vào chỉ có chuốc họa vào thân thôi. Cuối cùng nghĩ thế nào tôi lại đẩy cửa bước vào. Có vẻ như sự có mặt lúc đó của tôi rất chi là nổi trội, bằng chứng là cả lớp đang im phăng phắc đều quay sang nhìn khi tôi mở cửa bước vào.

“Đến sớm nhỉ Jung Yunho?” - tiếng lão Lee So Man vang lên đầy mỉa mai – “Lớp mới bắt đầu được có 1 tiếng thôi!”

Tôi thật thà đáp – “Dạ em xin lỗi, em ngủ quên!” – không quên trình diễn một gương mặt ngây thơ “vô số tội”

“Thế ngủ có ngon không?” – Ổng hỏi, vẫn giữ nguyên cái giọng điệu khó lọt lỗ tai.

“Dạ…ngon!” – Tôi đáp. Cả lớp bên dưới cười ầm lên. Máu nóng bắt đầu dồn lên mặt tôi. Đôi môi của lão Lee So Man cong lên một cách thoả mãn.

“Ồ vậy sao? Thế cậu mơ thấy gì mà ngon?”

“Adam ạ!” – Miệng tôi phản ứng nhanh hơn cả cái đầu. Tôi còn chưa kịp hối hận vì mấy câu ngớ ngẩn mình mới thốt ra thì cả lớp bên dưới đã cười rũ lên, thậm chí tôi thấy được cả Hankyung đang ôm bụng lăn lộn trên bàn của hắn. Mặt tôi tái còn hơn trái cà tím. Môi của lão Lee càng cong lên cao hơn. Tôi hít thở thật sâu, cố gắng kiếm chế mình (để khỏi gây ra hậu quả đáng tiếc về sau cho người đối diện). May là lúc đó chuông reo ra chơi đúng lúc. Tôi mừng thầm trong bụng, chưa bao giờ tôi mong nó hơn lúc này.

Lão Lee thở dài đầy tiếc nuối. Mọi người nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc rồi lao ra khỏi phòng, tôi cũng quay gót đi cho lẹ. Changmin gặp tôi ở cửa. Cậu ta vỗ vai tôi hỏi – “Hôm nay học sinh gương mẫu đi trễ há? Hôm nay chắc mưa to ta ơi!”

“Dẹp đi!” – Tôi gắt, bỏ đi nhanh trước khi Changmin kịp nói them gì. Thậm chí dù lưng mình đang quay về phía cậu ta, tôi cũng cảm thấy được ánh mắt ngơ ngác đầy lo lắng của cậu ta gắn trên lưng tôi.

Tôi uể oải thả người xuống salon, bốc vài viên chocolate trên bàn (còn dư hồi Christmas, bây giờ là tháng 3 rồi!) bỏ vào miệng. “Thế là hết một ngày!” – Tôi tự nhủ bản thân, ngán ngẩm thở dài.

Tôi liếc mắt nhìn quanh nhà, Yoochun vẫn không có nhà như thường ngày. Tôi không biết hắn làm gi. Hắn chẳng nói mà tôi cũng chẳng hỏi. Tôi cảm thấy không cần thiết, nếu thật sự Yoochun muốn, hắn sẽ tự nói với tôi. Con trai có những bí mật riêng mà không muốn người khác biết được… giống như tôi.Tôi muốn hỏi hắn về cậu ta, muốn đến phát điên. Nhưng tôi không đủ can đảm, tôi không muốn Yoochun bíêt được những gì xảy ra tối hôm qua. Yoochun vẫn thường nói, mặt tôi như tấm gương trong vậy, nhìn vào là biết được liền trong đầu tôi đang nghĩ gì. Vì thế, nếu tôi đem chuyện này ra nói với hắn, thế nào hắn cũng đoán được. Nhảm nhí thật! Tôi biết, tôi với cậu ta có làm gì đâu (thôi được, là có làm, nhưng mà cái đó có là gì với những gì cậu ta làm với hắn đâu) Một phần nào đó tôi muốn giữ điều đó cho riêng mình.

Tôi thở dài ngán ngẩm. Dù tôi với Yoochun cãi nhau suốt ngày như chó với mèo, nhưng không có hắn ở nhà như thế này, tôi không khỏi cảm thấy cô đơn, đặc biệt khi tôi có linh cảm, lý do Yoochun đi chơi (hoặc “làm việc”) khuya thế này là do cậu ta.

“Cậu ta là của Yoochun - hay ít nhất đang là của hắn!” - Tôi tự nhủ, đầu óc trở nên trống rỗng mất một lúc, có một cái gì đó ở ý nghĩ đó làm miệng tôi khô lại. Tôi biết lý do, chỉ là không muốn nhắc đến nó thôi. Tôi đứng dậy, tự cốc đầu mình cho mấy suy nghĩ vẩn vơ đó rớt ra khỏi đầu, rồi đứng dậy bỏ vào bếp…nấu cơm.

Tôi bắt nồi nước lên bếp, vặn lửa rồi lôi ra ba gói mì, 1 gói rưỡi cho tôi, 1 gói rưỡi cho Yoochun. Tôi nấu lẹ, ăn cũng lẹ (có gì đâu mà không lẹ >__<) rồi leo lên salon, kéo hũ kẹo chocolate để kế bên mình rồi lôi mớ Toán Thống Kê ra ngồi làm. Tôi không có hứng thú với bài tập nhà, nhưng mà mai tôi phải “trình” lên cho “Lee đại ca” rồi, nên dù không muốn cũng phải cắn răng ngồi làm.

Kíng kong, kính kong

Có gì đó vang lên trong lỗ tai tôi. “Chỉ một chút nữa thôi mà!” - Tôi lẩm nhẩm

Kính kong

“5 phút thôi cũng được”

Kính kong, kính kong, kính kong

Tôi choàng tỉnh dậy. Tôi ngủ quên, và có ai đó đang bấm chuông ngoài cửa. Tôi liếc nhanh đồng hồ - 3 giờ sang. “Ai tới giờ này trời!” – Tôi rên rỉ. Không phải Yoochun, hắn có chìa khoá nhà mà.

Kính kong

Tôi bật khỏi salon, cầm theo cái vợt tennis dởm nặng chịt Yoochun mua hồi tết (với lý do: phụ nữ thích đàn ông chơi thể thao). Tôi áp sát cửa, giơ cao cái vợt trong tư thế sẵn sàng giống như mấy lần xem trong phim hành động.

Kính kong, kính kong, kính kong, kính kong… Tiếng chuông cửa bắt đầu réo một cách mất kiên nhẫn. Tôi thận trọng mở khoá. Trước khi tôi kịp nhận ra thì một than người đổ ập lên người tôi làm tôi té ngửa ra sau. Mất mấy giay định thần, tôi mới nhận ra gương mặt quen thuộc trước mắt – Yoochun, và nồng nặc mùi cồn.

Tôi đạp cậu ta sang một bên, rủa – “Xê ra coi! Cậu thấy gớm quá đi, toàn mùi rượu không! Sao không ở đó luôn đi còn lết xác về đây chi? Làm tui đang ngủ ngon…” – Tôi chưa kịp dứt câu đã nghe tiếng cười khúc khích phát ra từ ngoài cửa. Tôi cứng người, tôi biết tiếng cười đó. Tôi biết là mình biết, nhưng không tin nổi, tôi ngước mắt lên, và tôi thấy, gương mặt ám ảnh trong giấc mơ của tôi - cậu ta…

Chap 3:

Hôn

Cậu ta thấy tôi nhìn lên thì rang nín cười – “Xin lỗi, tôi không có ý định đánh thức anh dậy, chỉ tại anh ta say quá nên…”

“Không… Cảm ơn cậu đã đưa hắn về nhà!” – Tôi đáp, nhún vai một cách gượng gạo, cố gắng không để cho cậu ta thấy sự nhạc nhiên của mình – “Mặc dù tôi nghĩ cứ bỏ hắn ngoài đuờng thỉ đỡ phiền hơn cho chúng ta!” – Tôi đạp con sâu rượu kế bên mình một cú. Yoochun trở người rên ư ử mấy tiếng rồi lại ngáy tiếp. Tôi và cậu ta cùng phì cười.

Có mùi gì đó?

“Vậy…tôi về nhé!” - Cậu ta vẫy chào tôi một cái rồi quay người đi nhưng tôi nắm lấy cổ tay cậu ta – “Khoan! Chờ đã!” - Tôi kéo cậu ta quay lại. Cậu ta nhìn tôi đầy ngạc nhiên nhưng tôi không chú ý. Mắt tôi đang bận dán chặt vào....chiếc áo thun trên người cậu ta.

“Hắn ói lên người cậu hả?” – Tôi hỏi.

Cậu ta im lặng không đáp.

“Cậu nghĩ tôi để cho vậu mặc vầy về nhà được sao?” – Tôi nạt, kéo cậu ta vào trong nhà. Cậu ta không nói gì, chỉ lẳng lặng để tôi lôi vào phòng tắm cho đến khi tôi đẩy cậu ta vào trong rồi quay lưng tính bỏ ra thì cậu ta mới cất tiếng, trong giọng nói có chút ngập ngừng - “Uhm … nhưng mà…Tôi … Tôi không có đồ thay …”

“Ờ há!” – tôi cốc đầu mình một cái – “Cậu chờ tôi chút nhé!” - rồi chạy vào phòng ngủ lục tung tủ quần áo. Chưa bao giờ tôi ghét cái tính làm biếng giặt đồ của mình như lúc này. Kiếm mãi trong cái tủ chất chứa toàn đồ dơ nhồi nhét 2 tuần nay tôi mới kiếm được một cái quần và một chiếc áo sơmi cũ (nhưng sạch) tôi mặc hồi mấy năm trước có vẻ nhò vừa với cậu ta. Sau khi check cẩn thận là nó không có mùi hương “độc đáo” nào tôi mới tha nó tới phòng tắm.

Lúc tôi đặt chân bước vào thì cậu ta đang cởi trần giặt áo. Tim tôi thắt lại một cái thật mạnh rồi bắt đầu vũ điệu lambada trong ngực. Lần trước gặp cậu ta, tôi không dám nhìn xuống nên không biết eo cậu ta nhỏ vậy. Cậu ta thấy tôi vào thì cười, tôi né ánh mắt của cậu ta, chìa bộ đồ ra – “Cậu mặc tạm đi!”

“Cảm ơn anh!”

“Không có gì!” – Tôi đáp gọn, cố gắng bỏ ra ngoài thật lẹ. Đóng cửa phòng tắm lại sau lưng, tôi đứng lại lấy hơi. Tôi không kiểm soát được hơi thở của mình khi đối diện với cậu ta.

Tôi lắc đầu thật mạnh rồi bước ra phòng khách. Tim tôi vẫn chưa trở lại vận tốc như bình thường. Tôi hướng tới cửa nhà, nơi Yoochun đang nằm chèo queo trên sàn nơi tôi đạp hắn (tội thật!). Chật vật lắm tôi mới có thể vừa bịt mũi (vì mùi cồn nồng nặc) vừa kéo hắn vào trong.

Tôi vừa đắp xong chăn cho hắn thì cậu ta cũng vừa tắm xong. Tôi và cậu ta đụng mặt nhau ở cừa phòng (vì phòng tắm và phòng ngủ đối diện nhau). Tôi hơi bị choáng váng khi nhìn thấy cậu ta với mái tóc ướt bết lại ôm vào gương mặt. Vài giọt nước còn chảy trên mặt và rỉ xuống từ những sợi tóc màu hạt dẻ. Bộ đồ của tôi hơi rộng quá so với cậu ta. Áo và quần đều bị xệ xuống trên thân người mảnh dẻ của cậu. Thậm chí tôi còn thấy được một mảng bụng trắng ngần với cạp underwear Calvin Klein màu hồng nữa (ầy, không có ý đồ gì bậy bạ nhá, tại…nổi quá nên tôi phải thấy thôi >__<). Nói thế nào nhỉ, cậu ta trông …sexy không chịu được.

Cậu ta nhoẻn miệng cười chào tôi, tôi cũng cười chào lại. Tôi và cậu ta cùng bước ra phòng khách trong im lặng.

“Cậu uống gì không?” – Tôi phá vỡ không khí im lặng trước – “… dù sao bây giờ cũng trễ rồi, cậu ở lại đây uống chút gì đi, gần sáng rồi về. Vả lại tôi cũng muốn cảm ơn cậu đã đưa Yoochun về nữa!” – Tôi hất đầu về phía phòng ngủ.

Cậu ta nhún vai lắc đầu – “Cảm ơn anh không cần đâu! Tại anh ta say quá thôi, tôi không nỡ bỏ anh ta ở club, dù sao cũng tiện đường thôi mà!”

Vậy ra cậu ta và Yoochun hẹn nhau ở club. Tôi làm như không để ý tới những gì cậu ta nói – “Trà nhé?”

“Vậy làm phiền anh!” - Cuối cùng cậu ta đáp.

Tôi bỏ vào bếp pha trà. Club, Club, Club… Mém chút nữa là tôi cho muối vào trà, may mà còn kịp nhận ra. Tôi quay trở lại phòng khách với cốc trà trên tay. Cậu ta đang ngồi bó gối trên chiếc ghế salon dài mà tôi hay nằm ngủ. Có gì đó ở cậu ta lúc đó, ngồi trên salon với tư thế đó, làm tôi thấy chạnh long. Tôi nhớ đến cảm giác mình lúc ngồi trong nhà một mình ,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC