2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nhìn thấy gương mặt em phóng đại trước mặt mình, đôi mắt em nhắm lại. MinJeong đang hôn tôi. Từng chút một, sự mềm mại của em đang ở trên môi tôi. Tôi không hề lường trước em sẽ hôn mình. Tôi không biết có nên phản kháng lại hay không. Đầu óc tôi còn sót lại là một mớ bòng bong bay vô định.

Khi thanh âm ấy vang lên, đầu em nghiêng sang bên để nụ hôn đi càng sâu. Tôi đã đứng im, không phản kháng và cũng chẳng đáp lại. Nhưng tôi có thể cảm nhận được MinJeong đang hưởng thụ. Những ngón chân bé xíu của em đang chịu cả cơ thể, kiễng chân một khoảng thời gian rồi, em không thấy mỏi hay sao.

MinJeong rời ra và thanh âm đó vang lên lần nữa khiến tôi run người. Tôi bần thần, đưa những ngón tay chạm lên môi mình, nơi đôi môi của MinJeong vừa nãy đã ở đó.

"Điên mất thôi. Chúng ta...chúng ta mau về đi"

Tôi bối rối đến ấp úng, mãi mới hoàn chỉnh một câu nói. Tôi định nhặt chiếc quần jean ướt nhẹp lên nhưng MinJeong ở phía sau đã đẩy tôi. Tôi ngã sấp xuống. Nhưng tôi không cảm thấy giận lắm. Vì sao vậy nhỉ?

Giây tiếp theo, MinJeong kéo tôi nằm ngửa ra và em đè trên người tôi. Hai cánh tay tôi buông thõng, tôi không dám chạm vào em thêm nữa.

Cơ thể con gái nhỏ bé của em như lọt thỏm trong tôi. Tôi bắt gặp ánh mắt như cún con của em, đôi má em phụng phịu. Trẻ con bây giờ bạo thật đấy. Tôi cảm nhận được có hai quả anh đào nho nhỏ đang đâm lên ngực tôi, hai quả anh đào cứng cáp.

Tôi nghĩ mặt mình đang đỏ và nóng phừng phừng rồi. Trong bối rối, tôi cố gắng nặn ra một câu nói. Một câu nói nào đó giúp tôi thoát khỏi mê hoặc của em. Nếu không...nếu không tôi sẽ lật em xuống mất.

"Về...về nhà đi. Chúng ta sẽ nói chuyện này sau"

Tôi không thể nhìn vào ánh mắt ấy, chỉ có thể ngắm dòng suối chảy êm ả mà nói chuyện với em.

Và đã có hiệu quả ngay lập tức. Em đã đứng dậy khỏi người tôi. Em mặc lại quần và dùng cái áo khoác khô ráo của tôi để mặc bên ngoài chiếc áo thun ướt nhẹp. Em nhìn tôi rồi bảo rằng:

"Chị lôi thôi quá. Mau mặc đồ lại đi"

Lúc ấy có khoảng một ngàn dấu chấm hỏi chạy trên đầu tôi. Ai khiêu chiến buộc lòng tôi phải xuống tắm? Ai đã cởi quần của tôi rồi bây giờ nói tôi lôi thôi?

Nhưng tôi không mắng em. Tôi vắt chiếc quần của mình. Lượng nước ấy đủ xây hồ bơi không chừng. Sao người ta có thể thiết kế loại quần nặng nề như thế nhỉ. Vắt gãy tay mất thôi. Dù không muốn lắm nhưng tôi vẫn mặc lại chiếc quần ướt của mình.

Xong rồi, tôi đi về phía xe, nơi em đang hứng nắng đợi tôi. Ồ, tôi nghĩ đó là một cách để em hong khô quần áo. Nhưng tôi nhớ ra gì đó, vội vàng quay trở lại chỗ gốc cây.

Đúng như tôi dự đoán, nó vẫn ở đây. Tôi nắm chiếc áo con của em, gấp nó lại rồi nhét vào túi quần. Không vừa, f*ck. Thôi, em không thấy là được.

Lúc ấy, tôi không nghĩ nhiều. Chỉ nghĩ rằng vật này có thể khiến tôi lật ngược thế cờ. Uy hiếp em, hãm hại hay đơn giản chọc ghẹo em.

Tôi ngồi phía sau, tay đặt trên hông và em chở tôi đi về.

Vẫn là cái nắng gay gắt y hệt buổi trưa, chẳng giảm đi tí nào. Nhưng bây giờ thì có gió khá mạnh. Nắng  và gió khiến tóc tôi và em bay phấp phới. Nhưng sợi tóc của em đánh vào mặt tôi. Những cái đánh bằng tóc mang theo hương hoa dịu dịu khiến tôi không kiềm nổi hít một hơi.

Có nắng, có gió đã khiến bộ dạng của tôi và em khô ráo hơn hẳn. Cha sẽ không chú ý nhiều. May quá.

____________

Đến buổi tối, tôi vẫn chưa thấy dì trở về. Dù chưa từng tiếp xúc nhưng tôi vẫn có chút lo lắng. Bởi tôi nhìn thấy ánh mắt rầu rĩ của cha tôi. Ông cứ nhìn ra ngoài cửa rồi lại nhìn vào cái vô tuyến tắt ngóm. Rồi lại nhìn ra cửa như trong ngóng ai.

Về khuya, tôi nghe tiếng mấy con muỗi kêu mà bức bối. May cho chúng mày là vẫn chưa đốt tao. Nếu chúng mày đốt tao thì tao sẽ đi xoa dầu. Tôi nhìn sang MinJeong đang xoay lưng lại với mình, tôi quyết định đi xuống nhà xem cha đang thế nào.

Chiếc cầu thang gỗ không mấy chắc chắn. Bước đi nghe cót két, giữa đêm khuya nghe mà não ruột. Đúng như tôi nghĩ, cha vẫn đem ghế ngồi trước cửa. Cái bóng điện trắng hắt xuống bóng lưng gầy gò. Khói thuốc bay lên, hòa vào không gian tối om lại thêm huyền ảo.

Tôi nghĩ thầm chắc đây không phải lần đầu tiên cha chờ đợi.

Rốt cuộc cha yêu dì đến mức nào?

Đến mức nào mà có thể chấp nhận việc dì có con riêng.

Yêu đến mức nào mà có thể chấp nhận ngồi chờ dì từ trời sáng đến trời tối.

Yêu đến mức nào mà bỏ rơi con gái ruột để sống nghèo khó với dì.

Tôi không hiểu và con người vô cảm từ lâu được hình thành trong tôi cũng không muốn hiểu.

Tôi xoay lưng lại, bắt gặp MinJeong đã đứng sau lưng mình từ lúc nào. Em thì thầm đủ để hai chúng tôi nghe thấy.

"Cứ để dượng đợi, mẹ em đêm nay không trở về đâu"

Tôi lấy làm lạ, chờ đợi có gì vui mà cha tôi lại chờ. Tôi thắc mắc liệu cha có biết đêm nay dì không trở về hay không?

Tôi và MinJeong trở lại trên gác. Lúc này MinJeong đã cầm theo một thanh nhang muỗi. Tôi bật cười. Tôi chắc chắn đây là mảnh gãy từ khoanh tròn nhang muỗi. Con bé này không biết tách nhang rồi.

Em đốt lên và đặt nó ở gần nệm chúng tôi nằm. Sau đó, chui vào chăn và nằm yên.

Giữa đêm khuya tĩnh mịch. Chỉ còn tiếng quạt gió ồ ồ, tiếng muỗi kêu nhức tai.

Đột ngột, em kéo cánh tay tôi vòng qua người em. Gò má MinJeong đang áp lên ngực tôi. Vậy là giữa đêm còn có thêm tiếng quả tim tôi đập mạnh mẽ thành tiếng.

Tôi lấy hết can đảm hai mươi năm cuộc đời để lên tiếng, phá vỡ không gian im ắng đến ngột ngạt.

"Mẹ em, sao lại không về?"

"Mẹ em làm giúp việc cho nhà giàu, nhà đó cách đây gần hai mươi cây số. Thường thì năm giờ chiều mẹ sẽ về nhà. Nhưng nếu chủ nhà muốn, mẹ phải ở lại"

Câu nói cuối cùng của MinJeong khiến tôi lấy làm lạ. Cách dùng từ của em thật sự có gì đó không đúng lắm. Nhưng lúc đó, tôi không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ cho qua.

"Mẹ để em ở nhà với cha dượng, không sợ hay sao?"

Tôi biết cha tôi không phải loại người đó. Nhưng đàn bà có con gái mới lớn, sao có thể tùy tiện giao cho đàn ông giữ được. MinJeong vẽ những vòng tròn vô định trên ngực tôi. Có vẻ em rất thích lắng nghe nhịp tim của tôi.

"Nếu mẹ xem em là con gái ruột thì mẹ đã không để em lại"

Qua lời kể của MinJeong. Em không biết cha mình là ai. Mẹ luôn để em ở nhà một mình và đi làm. Một ngày kia, mẹ dắt về đây cha của tôi. Và em không bị bỏ rơi nữa. Vì có người cũng bị bỏ rơi như em.

Em nói rằng cha tôi là người tốt. Lần đầu tiên em cảm nhận được tình thương của cha.

MinJeong là đứa đã chia sớt tình thương với tôi. Nhưng tôi không giận, ngược lại, giống như có gì đó dấy lên trong tim tôi. Tôi cảm thấy mình phải bảo vệ em thật nhiều.

Tôi rút cánh tay em đang gối đầu, để có thể nằm ở trên em. Một chân tôi chen vào giữa hai chân em. Tôi chống đỡ bằng khuỷu tay. Màn đêm khiến tôi không thể nhìn rõ biểu cảm của em hiện tại. Thứ duy nhất tôi cảm nhận được là nhịp tim và nhịp thở hỗn loạn của tôi.

MinJeong chạm đến vạt áo của tôi, em vén lên và luồn tay vào trong. Những ngón tay nóng rẫy của em chạm vào da thịt tôi khiến lông tơ tôi dựng hết lên. Tay kia của em kéo đầu tôi xuống, em lại hôn tôi một lần nữa.

Khác lần trước là, tôi đã đáp trả em.

Những thanh âm ấy vang lên đều đặn, giữa đêm thanh vắng lại càng thêm rõ ràng. Tôi cảm nhận được ngọn lửa dục vọng đang cháy trong tĩnh mạch mình. Tôi phải kiềm lại.

Môi MinJeong mềm mại và ngọt ngào. Chúng như một bữa tráng miệng ngon lành của tôi. Những móng tay của em đang cào trên gáy tôi. Nụ hôn đang đi sâu hơn khi đầu lưỡi MinJeong trượt trên môi tôi.

Tôi giật bắn mình, vội vã dứt ra.

Không gian bây giờ chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp của cả tôi lẫn em. Tôi nhìn về phía cầu thang, may là cha không lên đây. Nếu không tôi chẳng biết ngày mai mình còn thở hay không nữa.

Tôi nghĩ là mình bị điên mất rồi. Sớm hay muộn, MinJeong cũng trở thành em gái của tôi. Vậy mà tôi lại hôn nó tận hai lần.

Tôi xoay lưng lại với em, cố dỗ mình vào giấc ngủ trước khi những chuyện không hay lại xảy đến.

Tofu.
4/12/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net