ỳoyo;ỳgwo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Anne Gracie

Số chương: 17

Xuất bản: Harlequin (April 1, 2001)

Người dịch: luvnnadia

Tóm tắt:

Kate hoàn toàn sững sờ khi cô từ chối chấp nhận lời đề nghị “từ thiện” của Lady Cahill thì bị bà “bắt” vào trong cỗ xe xa hoa của mình và đưa đi. Nhưng lý do thật sự ẩn đằng sau việc làm kỳ quặc của bà lão ấy là đưa cô đi gặp cháu trai bí ẩn của bà, Jack Carstairs.

Bị thương tật trong cuộc chiến tranh Bán đảo, bị cha từ bỏ và tước quyền thừa kế, rồi bị hôn thê từ hôn, Jack chán nản tự nhốt mình vào trong ngôi nhà ở miền quê, nhưng Kate không kiên nhẫn với hành vi như vậy. Đột nhiên Jack thấy mình đã có một mục đích sống, đó là cố gắng tránh xa những nỗ lực của Miss Farleigh can thiệp vào cách sống mà anh đã chọn lựa. Bởi vì, nếu anh không cẩn thận, Kate sẽ thành công trong nỗ lực làm anh muốn tham gia trở lại vào cuộc sống của loài người! Mở đầu

Kent, Anh Quốc. Cuối hè năm 1812.

“Không, không, Papa. Con không thể. Ba không thể bắt con được!”

“Thôi mà, con yêu, ba xin con. Sẽ không mất thời gian đâu và ba sợ là anh ta sẽ không chịu nghe thông báo của ba.”

Người đàn ông cao, tóc đen đang chờ một mình trong phòng khách phản ứng với những giọng nói đó, hình như vọng ra từ bên ngoài. Anh quay mạnh đầu và để lộ ra một tiếng rên nhỏ, khuôn mặt anh căng lên trong đau đớn. Cử động một cách thận trọng hơn, anh cẩn thận co chân lại, với sự trợ giúp của cây batoong. Vẻ tái nhợt cũng từ từ biến mất khi cơn đau đã giảm xuống.

Anh liếc nhìn về phía có các giọng nói và nuốt khan, căng thẳng kéo mạnh cái cà vạt, và vì vậy đã làm hỏng cái kỳ công anh đã dành hàng giờ để chuẩn bị. Quần áo anh mặc thuộc loại có chất lượng tốt nhất, mặc dù hơi lỗi thời; chúng có vẻ như được may đo cho một quý ông nào đó hơi mập hơn một chút, vì cái áo khoác lẽ ra nên ôm vừa người thì nó rộng rinh ngoại trừ phần vai. Người đàn ông này khá gây ấn tượng khi đứng ngây người nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ bởi chiều cao, đôi vai rộng và vẻ đẹp trai ảm đạm, nhưng ốm, gần như là hốc hác.

Jack Cartairs đã chờ đủ. Đã là đủ tệ để ngồi hàng giờ trong một cỗ xe mới tới được đây…sau đó lại còn bị bỏ rơi trong một căn phòng khách nhỏ đã gần nửa giờ đồng hồ, quá nhiều cho một người đàn ông đã trải qua ba năm toàn ở ngoài trời, chỉ huy các đội quân dưới trướng Wellington trên Bán đảo. Anh mở cánh cửa Pháp và bước ra ngoài không khí trong lành, mát mẻ, và ngay lập tức được thưởng thức giọng ngọt ngào du dương của người yêu.

Jack bước về phía trước một cách sốt ruột. Ba năm, và bây giờ đang chờ đợi để kết thúc nó. Chỉ trong vài phút nữa thôi, anh sẽ lại được ôm cô trong vòng tay anh, và ác mộng sẽ chấm dứt. Anh háo hức bước khập khiễng về phía các giọng nói đến từ các cửa sổ Pháp đang mở dọc theo dãy nhà.

“Không, Papa, ba nói với anh ấy đi. Con không muốn nhìn thấy anh ấy”. Giọng hờn dỗi, sưng sỉa của Julia. Jack chưa bao giờ nghe thấy giọng như vậy trước đây.

“Thôi được, thôi được, con gái, ba sẽ nói với cậu ta và sẽ bồi thường cho cậu ta, đừng sợ, nhưng con phải thấy là ít nhất con phải đi cùng với ba, vì con cũng biết là cậu ta sẽ không tin ba.”

Jack lạnh người. Anh đã nhận được một bức thư tràn đầy ngọt ngào và yêu thương từ Julia, chỉ mới cách đây một tháng, chỉ trước khi anh bị thương. Nó cùng đợt với các bức thư báo cho anh biết cha anh đã chết. Nhiều tháng sau đó, như tất cả các bức thư nhận được trên Bán đảo.

Cái giọng dễ thương, quen thuộc đã trở nên hờn dỗi, giống trẻ con. “Con không muốn gặp anh ấy, không muốn. Anh ấy đã thay đổi, con biết, con đã thấy anh ấy từ cửa sổ.”

Giọng cha cô dỗ dành. Ông luôn luôn mềm nhũng trong bàn tay của cô con gái rượu, nhưng chỉ lần này thôi ông đang cố tỏ ra cứng rắn. “Phải, con yêu, con phải biết điều đó. Sau tất cả, cậu ấy đã tham gia chiến tranh và chiến tranh làm thay đổi con người.”

Julia phát ra một âm thanh nhỏ, người nào tinh ý sẽ nhận ra đó là tiếng khịt mũi. “Anh ấy…anh ấy giờ xấu xí, Papa à; khuôn mặt anh ấy đã bị hủy hoại.”

Một cách vô thức, Jack đưa bàn tay thô ráp lên cái vết sẹo vẫn còn mới chia đôi gò má anh từ thái dương xuống miệng.

“Và anh ấy gần như không thể đi được.” Giọng cô trở nên mềm mại và dỗ dành. “Papa, làm ơn, đừng bắt con nói với anh ấy. Con không thể chịu được dù chỉ là nhìn anh ấy, với cái chân thật là kỳ dị. Giá như anh ấy chết đi còn hơn là trở về như thế này.”

“Con gái!” Giọng cha cô nghe bị sốc.

“Phải, con biết điều này khó khăn,” Julia tiếp tục, “nhưng khi nghĩ tới vẻ đẹp trai của Jack trước đây và tình trạng bây giờ làm con muốn khóc. Không, Papa, không thể nào.”

“Con chắc chứ, con yêu?”

“Dĩ nhiên, con chắc chắn. Ba đã nói cho con biết cha anh ấy đã chẳng để lại gì cho anh ấy cả. Con không thể cưới một người ăn xin.” Cô giậm chân. “Nghĩ tới là thấy giận – lãng phí thời gian cho chờ đợi. Và, cho dù anh ấy có thể đi mà không bị ngã, thì ba có chắc là anh ấy có thể nhảy với con khi mà anh ấy phải dùng…”

Giọng cô nhỏ dần khi nhớ lại những khoảnh khắc kỳ diệu cô đã trải qua trên sàn nhảy, thu hút các ánh mắt ghen tị của mỗi phụ nữ trong phòng. Cô giậm chân lần nữa, tức giận vì bị tước mất những điều cô đã trông đợi.

“Không, Papa, không thể nào! Bây giờ con vui vì ba đã không cho phép thông báo chính thức chúng con đã hứa hôn với nhau, mặc dù lúc đó con đã nghĩ ba thật vô lý.”

Jack đã nghe đủ. Khuôn mặt anh trắng bệt và giận dữ, anh lùi người ra khỏi các rèm cửa đã che khuất anh và bước vào phòng.

“Tôi nghĩ nói thế là đã đủ rồi, phải không?” anh nói trong một giọng nhẹ, khô khốc.

Có một sự dao động nhỏ khi hai người biết anh đã nghe được. Không ai hỏi anh đã ở ngoài bao lâu. Jack khập khiễng lặng lẽ bước ra cửa và mở nó ra cho cha Julia bước ra ngoài.

“Tôi tin sự hiện diện của ngài ở đây không còn cần thiết nữa, Sir Phillip,” anh nói. “Ngài vui lòng để chúng tôi ở đây một mình được không, thưa ngài?”

Sir Phillip Davenport bắt đầu đỏ mặt. “Nghe này, Carstairs, tôi sẽ không bị ra lệnh ở trong nhà mình. Tôi hiểu nó hẳn đã gây sốc cho anh, nhưng anh sẽ không còn vị trí với con gái tôi-“

“Cám ơn, thưa ngài.” Jack cắt ngang lời ông. “Tôi hiểu ý ông, nhưng tôi tin tôi được một vài khoảnh khắc riêng tư với hôn thê của mình.”

Giọng nói nhiều năm làm chỉ huy đã có tác dụng. Cha của Julia bắt đầu tỏ vẻ khó chịu và bước vài bước về phía cửa.

“Ồ, nhưng…” Julia bắt đầu.

“Theo như tôi biết thì hứa hôn của chúng ta vẫn chưa được hủy bỏ nên tôi tin là tôi có quyền được tự mình nghe nói.” Jack một lần nữa làm cử chỉ ra hiệu cho cha cô rời đi. Thấy người đàn ông đó vẫn còn do dự và lo lắng, thể hiện cái nhìn nghi ngờ. Anh thêm vào ngọt ngào, “Tôi bảo đảm với ngài, Davenport, dù tôi đã thay đổi trong nhiều khía cạnh, nhưng tôi vẫn còn là một người đàn ông lịch sự. Con gái ngài sẽ an toàn với tôi.”

Sir Phillip bỏ đi, để lại con gái trông có vẻ bối rối lẫn giận dữ. Một sự im lặng kéo dài. Julia làm một cái xoay người nhanh, duyên dáng, tiếng sột soạt của cái váy là âm thanh duy nhất trong phòng. Những chuyển động duyên dáng được trình diễn, như ngụ ý thế, cơ thể căng đầy, hoàn hảo trong bộ váy đẹp nhất mà London có thể có, kiểu tóc vàng thời trang, đồ trang sức tinh tế trên chiếc cổ trắng mịn và ở cổ tay cô. Cuối cùng Jullia cũng lên tiếng.

“Em xin lỗi vì anh đã nghe những điều như thế, Jack, nhưng anh cũng biết là những kẻ nghe lén chẳng bao giờ nghe được điều gì tốt lành cả.” Cô nhún vai một cách thanh lịch, lướt đến cửa sổ và đứng đó nhìn ra ngoài, có vẻ như đang ngắm quang cảnh ngoài vườn.

Khuôn mặt Jack sa sầm xuống, vết sẹo như xoắn lại trên gò má xanh xao của anh.

“Chết tiệt, Julia, ít ra thì em cũng phải tự mình nói vào mặt tôi chứ - phần còn lại của nó,” anh thêm vào một cách cay đắng. “Phần nào cũng là vì em mà tôi đã ở trong tình trạng thế này mà.”

Cô quay lại, khuôn miệng dễ thương của cô bĩu lên với sự phẫn nộ. “Vậy ư, Jack, làm thế nào mà anh có thể đổ lỗi cho tôi vì chuyện đã xảy ra với anh được nhỉ?”

Môi anh xoắn lại mỉa mai, rồi anh nhún vai, đôi vai mạnh mẽ của anh đang trong chiếc áo khoác sáng màu, đã cũ.

“Có lẽ không phải trực tiếp. Nhưng khi cha tôi ra lệnh cho tôi phải hủy cuộc đính hôn này có phải em đã quăng mình vào vòng tay tôi, cầu xin tôi hãy kiên định không vậy. Tất nhiên là tôi đã làm thế.”

“Nhưng tôi đâu có biết cái ông già kinh khủng đó thật sự tước quyền anh vì đã không vâng lời ông ấy?”

Giọng anh lạnh, đôi mắt anh cũng lạnh. “Cái ông già kinh khủng đó là cha tôi, và tôi cũng đã nói với em lúc đó là ông ấy sẽ làm thế rồi mà.”

“Nhưng ông ấy thương anh mà! Tôi đã chắc chắn ông ấy chỉ đang dọa…đang cố để làm anh làm theo ý ông ấy.”

Giọng anh khô khốc. “Đó là lý do tại sao tôi đăng ký đi lính, nếu em còn nhớ.”

Đôi mắt xinh đẹp đó lướt qua người anh, bỏ qua vết sẹo khủng khiếp trên má và cái gậy.

“Phải, và nó đã phá hủy anh!” Cô bĩu môi, quay mặt đi.

Anh im lặng trong một lúc, đang nhớ lại điều cô đã nói với cha cô. “Tôi nghe cô nói rằng tôi sẽ không bao giờ khiêu vũ lần nữa. Cũng như cưỡi ngựa phải không.”

“Chính xác,” cô đồng ý, lờ đi cái nhìn khó chịu của anh. “Và liệu cái sẹo khủng khiếp trên mặt anh đó có biến đi không? Tôi nghi ngờ lắm.” Cô đột nhiên có vẻ nhận ra sự độc ác ở những gì mình đã nói. “Ồ, xin tha lỗi cho tôi, Jack, nhưng anh đã từng là người đàn ông đẹp trai nhất London, trước khi…” Cô ra dấu vẻ kinh tởm hướng về cái sẹo.

Với mỗi từ cô ta thốt ra, cô ta để lộ bản chất mình càng lúc càng rõ ràng ra, nỗi đau đớn, vỡ mộng và tức giận bản thân như bị một con dao đang xoắn trong ruột Jack. Vì cái người xinh đẹp mà trống rỗng này anh đã mãi mãi xa cách với cha mình. Cũng như Julia, anh không bao giờ tin cha anh sẽ thật sự tước quyền thừa kế của anh, nhưng có vẻ như cha anh đã qua đời mà không tha thứ cho Jack. Nó đã làm tổn thương Jack sâu sắc; không phải vì mất phần thừa kế, mà là mất đi tình yêu của cha mình.

Cảm thấy không thoải mái dưới cái nhìn chăm chú khắc nghiệt của Jack, Julia đi loanh quanh căn phòng, căng thẳng cầm lên mấy đồ trang trí lặt vặt sang trọng, rồi lại đặt xuống và di chuyển liên tục.

Jack nhìn cô ta, nhớ lại vẻ duyên dáng, xinh đẹp mà cô ta đã thể hiện với anh trong những khoảnh khắc tồi tệ nhất của cuộc đời mình. Nó đã như một giấc mơ sau đó, trong cái nóng, bụi bặm và máu me của cuộc chiến bán đảo, là anh lại nghĩ đến cái người đáng yêu, xinh đẹp này đang chờ anh trở về. Và tất cả chỉ là, anh cay đắng nghĩ – một giấc mơ. Sự thật cô ta chỉ là một con quỷ cái nhẫn tâm, xinh đẹp, hợm hĩnh.

“Thực tế đi, Jack.” Cô ta quay nhanh và dừng lại trước mặt anh. “Anh không còn là người đàn ông mà tôi đã đồng ý kết hôn nữa. Anh có thể cho tôi cuộc sống mà chúng ta đã bàn tính tới không? Không.”

Cô ta nhún vai. “Tôi xin lỗi, Jack, mặc dù nó làm cả hai chúng ta đau khổ, nhưng anh phải hiểu là nó đã không còn thích hợp nữa.”

“Àhhh, không thích hợp là sao?” anh lặp lại mỉa mai. “Vậy chính xác thì cái gì không thích hợp nữa thế? Là sự thiếu thốn bất ngờ của tài sản của tôi? Hay là sự hủy hoại của khuôn mặt tôi? Hay cái ý tưởng khiêu vũ với một thằng què xấu xí sẽ trở thành một đối tượng bị chế giễu? Là cái nào, hả?”

Cô ta co rúm người sợ hãi với sự dữ dội trong giọng nói anh.

“Không có cái nào cả à?” anh gầm gừ. “Vậy thì tôi phải cám ơn Chúa vì điều đó.”

Cô ta nhìn chằm chằm khi hiểu ra ý nghĩa của câu cuối.

“Ý…ý anh là anh không muốn cưới tôi à?” Giọng cô cao lên trong sự ngạc nhiên và phẫn nộ. Đáng ra phải là cô đá anh ta mới đúng.

Anh cúi chào một cách mỉa mai. “Không chỉ không muốn kết hôn với cô, mà tôi còn rất vui vì cái xui rủi này đã mở mắt tôi ra và cứu tôi khỏi nghiệp chướng.”

Cô ta trừng mắt nhìn anh, ánh nhìn kịch liệt đã từng làm anh mê mẩn. “Mr Carstairs, anh không phải quý ông!”

Anh mỉm cười đáp trả, một nụ cười méo mó, xấu xí. “Còn cô, Miss Davenport, cô cũng không phải quý bà. Cô là một đứa nông cạn, tham lam, lạnh lùng, và tôi phải cám ơn ngôi sao may mắn của mình vì đã phát hiện ra sự thật đúng lúc. Chúa phù hộ cho đứa khờ nào đó mà cô sẽ bẫy nó vào.”

Cô ta giậm chân giận dữ. “Anh dám? Đi ra khỏi đây ngay...anh có nghe thấy không hả? Dù có què – bị thương hay không, thì tôi cũng sẽ ném anh ra ngoài đấy.”

Anh khập khiễng hai bước về phía trước và cô ta lùi lại trong sợ hãi.

“Trả lại cái nhẫn cho tôi,” anh chán nản nói, “và quản gia của cô sẽ chẳng phải gặp phiền phức hay bối rối để vác một thằng què ra ngoài đâu.”

Cô ta túm lấy bàn tay trái của mình và ép vào ngực, che lại cái nhẫn kim cương lớn với bàn tay kia.

“Ồ, nhưng mà em đã rất gắn bó với cái nhẫn này rồi, Jack à,” cô ta nói trong một giọng thỏ thẻ. “Em cũng đã yêu anh, anh biết mà. Chắc anh cũng muốn em có thứ gì đó để nhớ tới anh phải không?”

Anh nhìn cô ta, sự ghê tởm dâng lên tới cổ họng, sau đó quay người và lặng lẽ bước khập khiễng ra khỏi ngôi nhà.

Chương Một

London. Cuối thu, năm 1812.

“Chúa tôi! Có phải ý cháu muốn nói với bà là cháu trai của bà đã không tiếp đón cháu khi cháu đi tới đó à? Bà làm sao không biết phải đi bao nhiêu dặm mới gặp được nó chứ?” Lady Cahill cau mày với cô cháu gái. “Vì Chúa, Amelia, hãy thôi khóc một lúc và nói cho bà biết toàn bộ câu chuyện đi nào! Từ đầu!”

Amelie cố nuốt nước mắt. “Ngôi nhà tồi tàn và khá lôi thôi, dù vậy chuồng ngựa cũng không đến nỗi-“

“Bà không quan tâm đến cái chuồng ngựa! Cháu trai của bà thì sao?” Lady Cahill ngắt ngang, bực bội.

“Người hầu của anh ấy bảo Jack không muốn gặp ai hết.”

Người phụ nữ lớn tuổi cau mày. “Ý cháu là sao, không ai là sao?”

“Ý cháu là không người nào hết, Ngoại à, không ai là không người nào hết đó. Anh ấy - Jack – đã vờ không được khỏe. Anh gởi lời nhắn nói cám ơn cháu vì đã quan tâm, nhưng tiếc là không thể tiếp đãi cháu được! Tiếp đãi cháu! Em ruột của anh ấy!”

Amelia mò mẫm trong ví của mình tìm một cái khăn sạch, lau nước mắt và tiếp tục, “Tất nhiên là cháu khẳng định sẽ đi lên và chăm sóc cho anh ấy, nhưng cái người đó – một người nước ngoài – đã còn không cho cháu bước lên cầu thang nữa chứ. Cháu biết được từ anh ta rằng Jack chẳng ốm đau gì hết… mà chỉ… say rượu thôi! Anh ấy sẽ không gặp ai hết. Và, theo người hầu của anh ấy thì anh ấy đã như thế kể từ khi trở về từ Kent.”

Một khoảng lặng khá lâu trong khi người phụ nữ lớn tuổi nắm bắt sự việc. “Kent? Bà ước gì nó chưa bao giờ để mắt tới con ranh con nhà Davenport đó.” Bà liếc nhìn cháu ngoại. “Bà hiểu rồi, vậy là chuyện hứa hôn đó đã kết thúc.”

“Vâng ạ, không may là đúng thế, Ngoại.”

“Hay lắm!” Lady Cahill nói với vẻ sôi nổi. “Vậy là nó đã thoát được cái con ranh tham lam mà cháu cũng biết rồi đấy.”

“Nhưng mà, Ngoại à, có vẻ như điều đó đã làm vỡ nát tim anh ấy rồi.”

“Vô lý! Tim của nó rất khỏe mạnh. Nó có dòng máu của bà chảy trong nó mà. Khi nào cháu bằng tuổi bà, cháu sẽ thôi nói bá láp về mấy cái vụ tan vỡ tim hay những thứ vô nghĩa đại loại vậy. Cơ thể còn phục hồi được thì tim cũng vậy.”

Một sự im lặng kéo dài.

“Nhưng nếu không được như vậy thì sao, Ngoại?” Amelia cuối cùng lên tiếng. “Đâu phải lúc nào cơ thể cũng phục hồi được, phải không ạ? Người hầu của Jack nói chân Jack vẫn rất yếu và đau, mặc dù anh ấy vẫn có thể đi được.”

Lady Cahill đang hình dung đứa cháu nội yêu quý của mình trông như thế nào khi trở về từ cuộc chiến ở Tây Ban Nha. Nó đã là một chàng trai có một chiều cao lý tưởng, khỏe mạnh trước khi đi. Còn bây giờ…

Bà trừng mắt nhìn cô cháu gái. “Đừng bao giờ cho bà nghe thấy cháu nói những điều rác rưởi như vậy nữa nhé, có nghe thấy không hả, nhóc? Đừng bao giờ! Thằng bé vẫn sẽ là một chàng trai khỏe mạnh hơn bao giờ hết, hãy nhớ lấy lời bà! Tinh thần chiến đấu của nó cao lắm.”

“Cháu chả thấy tinh thần chiến đấu gì hết, Ngoại à.”

“Có phải cháu cố cho bà biết, nhóc, rằng cháu trai của bà đang cố giấu mình khỏi thế giới này bởi vì hứa hôn của nó với con nhỏ tinh ranh xinh đẹp đó đã chấm dứt? Hay nhỉ!” Lady Cahill khịt mũi. “Cháu không làm ta tin chút nào hết, khó tin như thể một tháng toàn chủ nhật.”

“Không ạ,” Amelia chậm rãi. “Nhưng trên tất cả mọi thứ khác…Anh ấy sẽ không bao giờ cưỡi ngựa được nữa, họ nói thế. Và vì có quá nhiều bạn bè của anh đã chết trong chiến tranh…Cũng như, Ngoại cũng biết đó ạ, Papa đã làm tổn thương anh ấy nhiều như thế nào khi hầu như chẳng để lại gì cho anh ấy cả…”

“Chúa biết có gì trong đầu cha cháu lúc đó,” Lady Cahill đồng ý. “Không những tước quyền thừa kế của thằng bé, mà còn là ‘cả với bất cứ gì tìm thấy trong túi tôi vào ngày tôi chết’…Nực cười! Hoàn toàn điên rồ! Trùng hợp rất ngẫu nhiên là ông ta chết sau một đêm chơi bài ở White’s. Cho nên ông ta đã không lấy được cái chứng thư cho Sevenoakes, nếu không thằng bé thậm chí còn không có một mái nhà trên đầu mình!”

Lady Cahill khịt mũi trong phẫn nộ. Phải, Jack đã gây ra nhiều điều khủng khiếp, hết cái này đến cái khác. Nhưng dù vậy thì Amelia cũng cảm thấy có vẻ như anh ấy đã bị đối xử quá tệ. Anh ấy không đáng để bị như thế. Anh cần được giúp thoát khỏi tình trạng như thế.

Có một tiếng gõ cửa nhẹ. “Vâng, gì thế, Ficher?” người phụ nữ lớn tuổi nói nhanh, tâm trạng của bà bị ảnh hưởng bởi mối lo ngại cho cháu ngoại của mình.

“Xin thứ lỗi cho tôi, thưa bà.” Người quản gia cúi đầu. “Lá thư này vừa mới được giao đến ạ.” Ông cúi chào một lần nữa, trao lá thư nằm trên chiếc khay bạc.

Lady Cahill cầm lấy lá thư, mũi bà nhăn lại trong thái độ khinh thị với chữ viết tay tầm thường đập vào mắt. “Hừm,” bà lẩm bẩm. “Không cả đóng dấu.”

Bà lật tới lui và mở niêm phong. Bà cau mày liếc qua bức thư, vừa đọc vừa lầm bầm. Cuối cùng bà ném nó xuống trong thất vọng.

“Có gì vậy, Ngoại?”

“Chết tiệt nếu ta có thể đọc nó. Vừa cẩu thả vừa sai lỗi chính tả đến tồi tệ. Không thể nghĩ ra ai đã gởi cho ta cái thứ rác rưởi như thế này. Ném nó vào lò cho ta!”

Cô gái cầm bức thư lên và vuốt thẳng nó ra. “Bà có muốn cháu đọc thử không ạ?”

Nhận được sự đồng ý từ bà ngoại qua cái khịt mũi của bà, Amelia đọc nó, ngập ngừng vài chỗ do lỗi chính tả và có những từ không đọc được.

Thưa bà tôi thành thật xin lỗi vì ở vào địa vị của tôi mà dám viết thư cho Nữ bá tước nhưng tôi không thể nghĩ đến ai khác để…

“Một lá thư xin xỏ!” Nữ bá tước Dowager bực mình nói nhanh. “Cho nó vào lửa đi!”

“Cháu không nghĩ thế, Ngoại,” Amelia nói, đọc lướt qua. “Để cháu đọc xong đã ạ.”

…nhờ giúp đỡ đứa con gái tội nghiệp của tôi phải một mình trên thế giới này không người thân chăm sóc thật đáng xấu hổ khi con gái dòng dõi trâm anh như nó lại không có một hầu gái ở cùng…

Đôi mắt Lady Cahill ánh lên vẻ tức giận. “Lạy Chúa, cô ta đã lừa cha cháu rồi thổi trách nhiệm qua chúng ta đây!”

“Ngoại!” Amelia đỏ mặt, khó chịu.

“Ôi dào, đừng quá ngạc nhiên như vậy, cô bé. Cháu phải biết là cha cháu có khá nhiều đàn bà sau khi mẹ thân yêu của cháu mất, và họ chẳng là gì hết, vì vậy đừng có giả vờ thế. Nhưng đó không phải là chuyện của chúng ta. Cha cháu có thể đã để tiền chu cấp cho một đứa con rơi rớt nào đó. Dù sao đi nữa, ông ta cũng là một quý ông, cho dù ông ta đã ngốc nghếch thế nào! Giờ thì quẳng cái thứ đó vô lò sưởi ngay!”

Nhưng cháu gái của bà đã quên mất sự đỏ mặt của mình và đang say sưa đọc tiếp. “Khoan, chờ đã ạ, Ngoại, nghe cái này này.”

Và với tư cách như là vú nuôi của con bé mặc dù có thể nói tôi không đủ tốt để là vú nuôi của con gái của Bá tước nhưng tôi muốn bà biết rằng con gái tôi đã từng là con đỡ đầu của bà với tên thánh Maria…

Lady Cahill ngồi thẳng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net