06 (END)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trân Vinh bận rộn với lịch trình quay phim đến nửa tháng. Sau khi trở về, anh hứa với Gia Nhĩ tạm thời sẽ không đi đâu nữa. Cả hai cùng đi du lịch vòng quanh vài nước và tận hưởng thời gian lãng mạn hiếm hoi bên nhau.

Trên đường về, trùng hợp cũng là lúc đại học của Hữu Khiêm tổ chức tuần lễ nghệ thuật, những tác phẩm của cậu cũng được trưng bày ở đó. Ông anh trai quanh năm mặt lạnh đột nhiên muốn cùng người yêu đến hội trường triễn lãm ở trường em trai.

Hội trường không có quá nhiều người như anh nghĩ. Sau khi dạo một vòng, Trân Vinh dừng lại trước một tác phẩm, mỉm cười vẫy tay gọi Gia Nhĩ lại, anh chỉ tay nói đây là tác phẩm của em trai mình.

Bức tranh treo trên tường mang tên "Hạ cánh", vẽ một bên sườn mặt của một người con trai có mái tóc nâu, hai lòng bàn tay duỗi ra giữa những bụi hoa hồng vàng, trên mặt người ấy nở một nụ cười chói lọi, tông màu của bức tranh mang sắc ấm rực rỡ. Đáng tiếc, gương mặt của cậu trai đó đã bị làm mờ đi và dặm vẽ lại bằng màu nước, không thể nhìn ra ai được.

Phác Trân Vinh không chỉ là anh trai mà còn là thầy của Kim Hữu Khiêm. Bằng góc nhìn nghiệp dư, anh đứng trước bức tranh hài lòng chiêm ngưỡng tài năng và sự chăm chỉ của em trai mình. Vương Gia Nhĩ đứng bên cạnh cũng gật gù đồng ý, nhưng anh luôn có cảm giác chiếc vòng trên cổ tay người con trai trong bức tranh nhìn rất quen thuộc.

Anh đăm chiêu gợi nhớ lại họa tiết và logo trên vòng tay, sau vài giây liền giật mình nhận ra – đó là chiếc vòng mà Vương Gia Nhĩ từng đeo hồi còn đi học. Bởi hình dáng logo kia là do Trân Vinh vẽ cho nên anh còn nhớ rất rõ, đây là chiếc vòng độc nhất vô nhị trên thế giới.

Sau khi nhìn chằm chằm nó một lúc lâu, Vương Gia Nhĩ bỗng nhớ lại nụ hôn đầy bối rối trước màn chiếu mà anh không thể lí giải ngày đó, và cả cái ôm cuối cùng giữa hai người trước khi Hữu Khiêm rời đi, ngoài vòng tay rộng lớn ấm áp kia, Vương Gia Nhĩ đã vô tình bỏ qua ánh mắt chất chứa đầy nỗi niềm của cậu khi nhìn anh.

Những nỗi niềm ấy đột nhiên biến thành cảm giác đau đớn, dần dần lan khắp toàn thân anh, tựa hồ một góc mềm mại trong tim bỗng bị thô bạo dứt đi mất bởi sự vô tình của anh, chỉ để lại những dấu vết không thể xóa nhòa.

Nhận thấy có điều bất thường ở Vương Gia Nhĩ, Phác Trân Vinh liền tiến lại cầm lấy tay người yêu nhét vào túi áo khoác mình và hỏi, "Cậu cảm thấy khó chịu ở đâu à?"

"Không có gì." Vương Gia Nhĩ đáp.

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net