14.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tiệc nhỏ có vẻ như đang dần đến hồi kết thúc, Yuju đứng tần ngần trước cửa ra vào nhìn Chaeyeon đang mặc trên người một bộ váy lộng lẫy bằng ánh mắt vô cùng hối lỗi. Bàn tay nhỏ đang run lên bần bật vì trời lạnh, kéo theo vài cánh hoa hồng run rẩy rơi xuống đất. Taehyung đứng bên cạnh cũng chẳng khá hơn là bao, đầu tóc ướt nhẹp hệt như Yuju lúc này, gương mặt nhợt nhạt cũng run lên vì lạnh, đáng lẽ anh sẽ chẳng thê thảm thế này nếu chiếc mũ lưỡi trai hiệu Gucci đắt đỏ và chiếc áo khoác ngoài không nằm yên vị trên đôi vai gầy của Yuju. Ngay cả găng tay cũng nhường cho cô nốt.

"Xin lỗi vì bọn tớ đã đến muộn". Yuju hơi xấu hổ giấu giỏ hoa hồng tả tơi đằng sau lưng. Vốn nó là quà sinh nhật dành cho Chaeyeon, nhưng đã bị cô biến thành ra như vậy, trông chẳng khác nào một bó bùi nhùi dính đầy máu tươi.

"Hai người làm sao vậy?". Chaeyeon bỏ dở việc cắt bánh kem, chạy đến bên cạnh Yuju lo lắng hỏi. Đó dường như cũng là thắc mắc chung của mọi người.

Taehyung cài lại khóa áo cho Yuju, sau đó vừa trả lời vừa đỡ cô đến bên cạnh máy sưởi, ánh mắt âu yếm không rời khỏi cô nửa giây.

"Em ấy làm những bông hoa hồng bằng giấy này để tặng cho em, sau khi làm xong liền gửi đến tiệm hoa nhờ người ta cắm vào giỏ rồi trang trí một chút. Thật không ngờ trên đường đi lấy giỏ hoa đến đây liền gặp một đám fan cuồng đuổi bám, khiến em ấy té thành ra bị bong gân như vậy. Trời mưa nên không đón được taxi, nếu không gặp anh, có lẽ em ấy đã định chạy bộ đến đây với cái chân đau như vậy". Taehyung nói một hồi sau đó ánh mắt chuyển sang nhìn Yuju có ý trách móc.

"Em thật lòng muốn chết lắm sao?"

Còn Yuju thì đang lạnh lắm, hai hàm răng cứ cắm chặt vào nhau, không muốn thốt lên nửa lời.

"Sao lại có ý định đi bộ đến đây chứ? Nếu không đi được thì thôi đi, địa điểm thì xa, chân thì đau, đúng là cậu muốn chết thật rồi à?"

Chaeyeon lo lắng lau đầu tóc cho Yuju, sau đó đưa cho cô một cốc trà nóng.

"Mình xin lỗi, mình sẽ làm một giỏ hoa khác cho cậu"

Chaeyeon cảm động đến bật khóc. Chẳng mấy chốc nước mắt đã ướt đẫm hai gò má thon gầy. Cô trước đây chưa từng cảm nhận được sự chân thành quá đỗi như thế này.

"Bắt đền cậu, làm mình khóc mất rồi".

"Đừng khóc, mình chỉ bị đau nhẹ thôi, sẽ sớm khỏi"

Bàn tay vỗ về trên lưng Chaeyeon từng nhịp nhẹ nhàng, sau đó lau đi từng giọt lệ rơi trên má. Bạn của cô cho dù có ở trạng thái nào cũng vô cùng xinh đẹp, vẻ đẹp đó tựa như những bông tuyết trắng tinh khôi, lại vừa giống những viên pha lê mỏng manh, dễ vỡ.

"Chúc mừng sinh nhật"

Buổi tiệc kết thúc với lời chúc cuối cùng của tất cả mọi người dành cho Chaeyeon sau khi Mingyu đưa cô nàng leo lên taxi đi mất. Người trong quán nhỏ cũng thưa dần, chỉ còn lại bốn người bọn họ. Taehyung một mực muốn đưa Yuju về nhà, anh vẫn rất lo lắng cho tình trạng cái chân bị sưng đỏ của cô.

"Anh không yên tâm nếu em không đến bệnh viện kiểm tra thử"

"Được rồi mà, em hiểu rõ cơ thể mình nhất, sẽ không sao đâu". Yuju chạm nhẹ vào bàn tay đang đỡ dưới eo mình để trấn an Taehyung, sau đó gỡ áo khoác trên người xuống trả lại cho anh.

"Cảm ơn anh nhé"

"Khoan đã". Taehyung níu tay Yuju lại trước khi cô vẫy gọi taxi, ánh mắt tỏ vẻ tha thiết. "Để anh đưa em về, nhé?"

Chứng kiến Taehyung lo lắng cho Yuju như vậy, Lisa cười ngọt ngào nhìn Jungkook, sau đó bước đến gần hai người.

"Em sẽ đưa Yuju về cho". Nói rồi, cô quay ra gọi taxi, nhìn qua biểu hiện của Jungkook một chút mới lắc đầu ngán ngẩm, sau đó liền kéo Yuju lên taxi.

Taehyung nhìn theo chiếc taxi đã lăn bánh được một lúc sau đó quay lại nói với Jungkook ở đằng sau. Chỉ là lời chưa kịp nói đã bắt gặp ánh nhìn khó hiểu từ anh. Jungkook chẳng làm cũng chẳng nói gì cả, chỉ hơi dựa vào tường, hai tay bỏ túi quần đứng đó nhìn Taehyung khiến anh có cảm giác bầu không khí giữa hai người lúc này bỗng trở nên thật gượng gạo.

"Về thôi"

Một lát sau, Jungkook ném cho Taehyung chiếc chìa khóa xe của mình, bản thân thì mở cửa xe lên ngồi trước ở ghế lái phụ.

Taehyung đã khó hiểu lại càng thêm khó hiểu. Tự hỏi không phải thằng nhóc này lại gặp phải chuyện gì không vui đấy chứ?

"Sao vậy?". Anh bất đắc dĩ trở thành tài xế lái xe cho cậu ta.

"Anh thấy em có chuyện sao?"

"Nhìn biểu hiện của chú hiện tại, ai dám nói là bình thường chứ?"

Jungkook nhìn ra ngoài cửa kính, trời rất tối nhưng anh vẫn nhìn thấy một trang trại trồng rau, hình ảnh mơ hồ lại thoáng hiện lên trong đầu. Một cô gái đào khoai lang tay chân lấm lem bùn đất.

"Chị ấy lại làm sao nữa à?"

Chị ấy?

Jungkook có chút bất ngờ khi bỗng nhiên Taehyung nhắc đến IU. Mà cũng phải, đó là cô gái có sức ảnh hưởng vô cùng lớn đối với cuộc đời của anh, chẳng trách Taehyung lại suy đoán như vậy.

"Mỗi lần chú trở nên như thế này, đều ít nhiều có liên quan đến chị ấy mà". Trong quá khứ, mỗi lần Jungkook không vui đều kể với Taehyung những chuyện khiến mình phiền lòng, đa số lý do đều bắt nguồn từ một người duy nhất.

"Đúng vậy nhỉ"

Jungkook tự cười bản thân khi nhớ đến khoảnh khắc IU đã nhẫn tâm với mình như thế nào. Người anh yêu nhất thế gian cuối cùng cũng khiến anh không thể ngờ được lại là một cô gái tàn nhẫn đến như vậy. Nghĩ lại vẫn có chút đau lòng.

"Mà hình như lần này đỡ hơn một chút, em thấy rằng bản thân mình vĩnh viễn sẽ không có cơ hội nào khác"

"Em nói vậy tức là sao? Buông xuôi rồi?"

"Nếu bây giờ chị ấy chạy đến trước mặt và nói yêu em, em mới có thể trả lời câu hỏi của anh được"

Đã dành tình cảm lâu như vậy, sao nói buông là có thể buông? Cho dù Jungkook có nói ra bản thân mình đã ổn trước chuyện đó, Taehyung vẫn sẽ hoài nghi trong lòng. Anh cũng yêu Yuju nhiều hệt như vậy, không thể nào dễ dàng buông xuôi. Jungkook đã theo đuổi IU rất nhiều năm, nếu nói bỏ, quả thực bản thân cậu ấy nhất định sẽ không thể chấp nhận được.

Nếu bây giờ IU đứng trước mặt nói yêu Jungkook, có lẽ cậu ấy vẫn sẽ phát điên lên vì sung sướng thôi. Taehyung cảm thấy bản thân mình vừa hỏi một câu vô cùng ngu ngốc.

Không biết có phải do Jungkook ăn ở quá tốt hay không, mà lời nói ra miệng hôm đó hai ngày sau liền nghiễm nhiên ít nhiều cũng trở thành sự thật. Chỉ là IU không đến trước mặt Jungkook nói rằng mình yêu anh. Mà chị ấy hiện tại rất cần một vòng tay để an ủi.

Căn hộ của Jungkook lần đầu tiên được IU đặt chân đến, trớ trêu thay chị ấy lại ngồi đó khóc lóc đến thảm thương.

"Đã có chuyện gì xảy ra?". Jungkook đối với IU vẫn luôn là một loạt cử chỉ nhẹ nhàng khác thường như vậy. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, cẩn thận đưa tay vỗ về.

"Xin lỗi cậu, nhưng tôi thật sự không còn chỗ nào khác để đi"

Vì không có chỗ nào để đi nên chị mới tìm đến em sao? Jungkook cười khổ đỡ IU dựa ra sofa đằng sau, suy nghĩ đã không biết bao nhiêu lần anh đối mặt với tình cảnh như thế này rồi nữa. Mỗi lần có chuyện không vui, IU đều có anh ở bên cạnh để an ủi, vậy mà đến cuối cùng, cô vẫn không chấp nhận tấm chân tình của anh. Quả thực trái tim IU là được làm từ sắt.

"Được rồi, chị có thể đến đây bất cứ khi nào chị muốn mà". Chỉ có một điều duy nhất khác với trước đây. Lúc trước Jungkook luôn dõi theo IU, nên vì vậy mà anh biết rất rõ khi nào cô có chuyện vui, khi nào tâm trạng của cô chắc chắn sẽ buồn rầu. Cũng vì vậy mà mỗi lần IU gặp chuyện buồn Jungkook đều biết rõ nguyên nhân mà luôn có mặt bên cạnh cô để an ủi. Điều khác biệt là lần này anh vẫn an ủi, vỗ về cô, cử chỉ và giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như vậy, nhưng lại không biết nguyên nhân vì sao IU trở nên thế này.

Anh cũng chẳng tiếp tục gặng hỏi nguyên nhân, thứ mà trong quá khứ anh luôn nắm bắt rất rõ ràng và luôn cảm thấy muốn phát điên vì đó là lý do khiến IU phải chịu tổn thương, vậy mà hiện tại lại thấy có chút không cần thiết.

Người con gái ngày đó vì muốn cắt đứt cái đuôi luôn gây phiền hà cho mình mà đã nhẫn tâm cùng người đó hôn môi trước mắt anh và để lại trong tim anh một vết sẹo vô cùng lớn, hiện tại lại chạy đến tìm anh hoan cầu một chút an ủi. Nếu là người khác, hẳn sẽ không chịu chấp nhận làm một chiếc giá đỡ mà khi chủ nhân của nó cần thì sử dụng, không cần thì bỏ sang một bên như thế này. Nhưng tại sao Jungkook vẫn chịu chấp nhận làm như vậy?

Đơn giản bởi vì anh yêu người con gái trước mặt đã rất nhiều năm. Khi chứng kiến người mình yêu không hạnh phúc, anh thật sự rất đau lòng.

"Cậu biết scandal gần đây chứ? Là do anh ta đã vu khống tôi"

Thì ra là như vậy.

Jungkook nhớ rằng vài ngày trước đã từng đọc qua một bài báo nào đó ở trên mạng, nội dung ám chỉ một ca sĩ solo lộ ảnh hẹn hò cùng với một người đàn ông đã có vợ rất nổi tiếng trong giới kinh doanh, nói rằng cô ta chính là tiểu tam đã phá nát hạnh phúc gia đình người khác. Anh còn nhớ rằng phía dưới bài báo có rất nhiều bình luận tiêu cực nhắm vào cô ca sĩ đó. Thì ra chính là IU sao?

"Chính anh ta đã dàn dựng mọi chuyện, gọi tôi và ông ta đến quán bar cùng một lúc rồi chụp lại những hình ảnh đó nhằm vu khống tôi. Thực chất chính anh ta mới là người muốn ngoại tình"

Jungkook vuốt nhẹ lưng IU hòng xoa dịu từng cái nấc nghẹn ngào nơi cuống họng, anh hoàn toàn tin tưởng mọi chuyện cô kể là sự thật. Nhưng trong tình cảnh này, anh có thể giúp gì cho cô được đây? Mọi chuyện đều không có chứng cứ rõ ràng chứng minh IU trong sạch, bản thân cô cũng đang rất đau lòng khi bị chính người mình tin yêu nhất phản bội, anh chẳng có cách nào có thể giúp được cô, chỉ biết tiếp tục an ủi mong sao cô có thể giảm bớt nỗi đau trong lòng mình. Đó cũng chính là cách Jungkook tự an ủi bản thân.

"Tại sao tôi cứ gặp hết trở ngại này đến trở ngại khác như vậy? Mỗi lần gặp khó khăn, đều là những khó khăn có ảnh hưởng rất lớn, đặc biệt là tôi luôn không biết bản thân mình phải làm gì tiếp theo nữa"

Nghe những lời tâm sự này đột nhiên khiến Jungkook nhớ đến một câu.

"Chị biết gì không? Trở ngại lớn nhất của con người khi gặp khó khăn chính là cảm xúc". Thấy IU im lặng lắng nghe, khóe môi Jungkook nở một nụ cười nhẹ nhàng, quả nhiên câu nói này có sức ảnh hưởng rất lớn.

"Trở ngại nào cũng khiến chúng ta ít nhiều cảm thấy suy sụp, nhưng cứ nghĩ đơn giản rằng nếu chúng đã đến thì cũng có lúc sẽ phải qua đi". Jungkook ân cần lấy khăn tay lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên hai hàng mi cong vút xinh đẹp, sau đó tiếp tục dịu dàng nói: "Thứ quan trọng nhất khiến khó khăn đó khó lòng trôi qua chính là cảm xúc"

"Chị thử nói xem, scandal lần này có ảnh hưởng đối với chị như thế nào?"

"Sự nghiệp của tôi, còn..."

"Còn có cả anh ấy nữa chứ gì?". Jungkook nói nốt những điều IU định bỏ ngỏ.

"Đúng, đó là những thứ khiến chị đau khổ nhất. Nhưng vì sao chứ? Cũng là do cảm xúc chi phối mà thôi". Jungkook nhìn biểu hiện của IU một chút rồi mới tiếp tục nói. "Chị hoàn toàn có thể xử lí tốt những chuyện như thế này, nhưng do những nguy cơ tiềm ẩn có thể bủa vây đã khiến cảm giác lo sợ lấn át toàn bộ suy nghĩ. Nếu có thể chuyển nỗi lo ấy thành những suy nghĩ tích cực hơn, em tin rằng scandal lần này sẽ không là gì đối với chị cả"

Jungkook thấy IU nhìn mình như thể đã có rất nhiều kinh nghiệm trong việc giải quyết những scandal lớn như thế này thì cảm thấy có chút buồn cười. Anh chỉ dùng câu nói đó để an ủi cô, chứ chính bản thân cũng không biết khi chuyện đó xảy ra với mình thì sẽ phải đối mặt bằng cách nào nữa.

"Đúng thật là trước đây tôi đã làm quá nhiều chuyện ngu ngốc". Tại thời điểm này, sự trưởng thành trong cách nghĩ của Jungkook đã khiến IU phải nhìn thằng nhóc ấy bằng một con mắt khác. Cô đột nhiên cảm thấy bản thân ngu ngốc vô cùng khi nghĩ lại chuyện đã từng khiến cậu đau khổ bằng một cách thức cũng vô cùng ngu ngốc kia. Bây giờ hối hận còn kịp nữa không?

"Xin lỗi cậu về mọi thứ". Tình yêu mà Jungkook dành cho mình, so với trước đây, bây giờ cô càng trân trọng nó nhiều hơn. Chỉ là cô vẫn rất yêu người đàn ông kia, IU biết bản thân mình không có cách nào đáp lại tình yêu của Jungkook. Câu xin lỗi này chính là xin lỗi vì hành động ngu ngốc của mình trước kia đã khiến trái tim Jungkook bị tổn thương sâu sắc, cũng là xin lỗi vì không thể đáp lại tình yêu chân thành mà cậu ấy dành cho cô.

"Chị đừng suy nghĩ nhiều nữa, lên nhà là phải đi ngủ luôn được không?"

"Tôi biết rồi"

"Chúc chị ngủ ngon"

Jungkook mệt mỏi trở về kí túc xá sau khi đưa IU an toàn trở về nhà. Lý do anh không trở lại căn hộ là vì ngày mai có lịch trình chung với nhóm, hơn nữa căn hộ rộng lớn trống trải, anh thật sự không muốn ở lại lâu chút nào.

"Sao vậy? Lúc nãy gọi cho anh có chuyện gì sao?". Vừa bước vào phòng khách đã thấy Taehyung đang ngồi xem TV ngó ra hỏi.

"Định rủ anh đi uống, nhưng không cần thiết nữa"

"Có chuyện gì à?"

Jungkook khựng lại nhìn Taehyung một chút, sau đó bước đến bên cạnh anh ngồi xuống, mệt mỏi nhắm mắt ngả đầu trên vai Taehyung. Quen biết nhau đã từ rất lâu rồi, những loại động chạm như thế này là vô cùng bình thường đối với các thành viên trong nhóm.

"Lúc nãy Jieun có đến tìm em". Taehyung cũng nghe ra giọng nói chất chứa rất nhiều tâm sự của Jungkook, anh im lặng chờ cậu em của mình tiếp tục nói.

"Chị ấy cần được an ủi"

"Đó là cơ hội tốt của em còn gì?"

Jungkook hai mắt vẫn nhắm nghiền, vô thức lắc đầu trước câu hỏi của anh.

"Bất kể khi nào chị ấy có chuyện là lại tìm đến em, giống như coi em là tấm bia đỡ đạn của chị ấy"

"Em thật sự có suy nghĩ như vậy sao?". Taehyung không cho rằng Jungkook thật sự nghĩ rằng mình chỉ là một tấm khiên luôn gồng mình che chắn mỗi khi IU gặp khó khăn, cho dù là như vậy thật, thì với tình yêu mà Jungkook dành cho IU, cậu em của anh chắc chắn sẽ can tâm tình nguyện.

"Đáng lo ngại là, em thật sự có suy nghĩ như vậy đấy". Cũng vì vậy mà Jungkook thực sự đang cảm thấy rất đau lòng.

"Em an ủi chị ấy như thế nào?"

"Em nói... trở ngại lớn nhất của con người khi gặp phải khó khăn chính là cảm xúc"

"Chủ nhân của câu nói đó là ai vậy?". Taehyung cười khi nghe Jungkook nói ra những lời triết lý, điều mà trước đó anh chưa bao giờ thấy ở cậu.

"Là Yuju". Jungkook đã không do dự mà trả lời ngay, quả nhiên thấy vẻ mặt Taehyung đang rất ngạc nhiên nhìn mình. Có lẽ anh đang rất muốn hỏi tại sao Yuju lại nói những lời này với anh rồi đi?

"Chị ấy đã xin lỗi, và em cũng chấp nhận". Tuy nhiên, Jungkook lại từ chối giải thích về vấn đề mà Taehyung đang thắc mắc.

"Vậy tức là em đang dần quên đi"

"Chính vì vậy em mới không thể chấp nhận được chuyện này sao?"

"Đúng vậy. Anh biết sẽ rất khó khăn, nhưng chẳng có chuyện gì là Út Vàng của các anh không làm được cả. Có đúng không?"

Jungkook cười khúc khích, sau đó lại tiếp tục nhắm mắt, đầu vẫn tựa trên vai anh. Hơi thở đều đều khiến Taehyung nghĩ rằng cậu em của mình đã ngủ quên mất rồi. Vì không thể khiêng Jungkook to lớn vào phòng ngủ nên Taehyung đành phải để cậu nằm ngủ trên sofa. Sofa rộng rãi và rất thoải mái, ngủ ở đây một đêm chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

Taehyung tắt đèn trước khi bước vào phòng ngủ của mình. Phòng khách phút chốc trở thành một màn đêm tăm tối, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ soi rõ những giọt nước ánh lên trên khuôn mặt đẹp như tạc tượng của người đang nằm trên sofa kia.

Nếu người anh thích là một người khác, thì có phải mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rồi không?

---------------------------------

Lần comeback này của BTS thành công hơn mong đợi rất nhiều, kỷ lục nối tiếp kỷ lục, công ty cũng như các thành viên đang liên tục thu về cho mình những thành tích mà bất cứ nhóm nhạc nào cũng phải mơ ước.

"Đứng trên đỉnh cao, đáng ra cậu phải rất vui mừng mới đúng, tại sao tâm trạng lại khác thường như vậy?"

Blackpink và BTS comeback cách nhau một tuần, nên cơ hội Lisa gặp Jungkook ở các chương trình âm nhạc là vô cùng lớn. Giờ trưa cũng tìm cách rủ anh xuống canteen cùng ăn. Vậy mà cậu bạn này lại hết lần này đến lần khác trưng ra vẻ mặt ủ dột như vậy. Không chịu nổi, cô mới lên tiếng hỏi.

Jungkook biết Lisa có ý châm chọc mình, anh dừng động tác cắt thịt lại, ngẩng đầu trả lời cô theo đúng phong thái như vậy.

"Vậy người nào đó cũng đang ở trên đỉnh cao mà tâm trạng rất tốt nhỉ?"

"Dĩ nhiên, thành tích lần này của Blackpink tuy vẫn còn thua xa so với BTS của cậu, nhưng đối với các nhóm nhạc nữ khác mà nói, đó là một niềm mơ ước có chút xa vời đó". Lisa không ngại nói thẳng thực tế cô nhận thấy với Jungkook mặc kệ rằng anh có nghĩ bản thân cô kiêu căng, tự mãn hay không. Bởi những điều cô nói cũng là dựa trên thực tế cả thôi. Cho dù nó có quá thẳng thắn, cũng khó lòng mà phán xét.

"Blackpink các cậu, hiện tại có thể được gọi là nữ vương nhỉ"

"Không dám, nhưng dám so kè với BTS của cậu, có lẽ cũng chỉ có Blackpink mà thôi"

"Cậu thật đặc biệt". Sự thẳng tính của Lisa khiến Jungkook vô thức bật cười. Những người như cô, quả thực rất hiếm gặp trong giới thần tượng mà hầu hết ai cũng có vô vàn những khuôn mặt khác nhau này.

"Vậy cậu có thích mình không?"

Đột nhiên Lisa hỏi một câu khiến Jungkook suýt nữa thì bật ngửa ra sau.

"H...hả?"

"Mình cũng nói luôn cho cậu biết là mình rất thích cậu, vì vậy, mình sẽ cạnh tranh công bằng với Yuju".

Jungkook vẫn biết Lisa rất thẳng tính, nhưng không ngờ lại thẳng như ruột ngựa luôn thế này.

"Anh Namjoon nghiêm cấm bọn mình hẹn hò"

"Mình thấy lời anh ấy nói có quan trọng gì đâu? Nói vậy mà anh Jin nhà cậu và chị Jisoo nhà mình vẫn hẹn hò với nhau được"

Không còn biết nói gì hơn trước bằng chứng đanh thép mà Lisa đưa ra, Jungkook đành đánh trống lảng.

"Ăn nhanh lên đi. Sắp đến giờ ghi hình rồi đó"

Thấy Lisa cứ liên tục cười bí hiểm nhìn mình, Jungkook nhíu mày, có chút khó chịu buông đũa nhắc nhở một chút.

"Nếu cậu định nói về chuyện đó nữa thì..."

"Yuju đã biết chuyện cậu biết cậu ấy thích cậu rồi"

Bàn tay đang bỏ đũa xuống của Jungkook bỗng chốc dừng lại trong không trung. Ánh mắt của anh bắt đầu chuyển đổi từ trạng thái bình thường sang u tối. Jungkook đập mạnh đũa xuống dĩa ăn, kim loại va chạm với thủy tinh phát ra tiếng kêu đinh tai nhức óc, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Lisa chất vấn.

"Tại sao cậu nói ra?"

Mặc dù cũng đoán trước được Jungkook sẽ phản ứng như thế này nhưng Lisa vẫn cảm thấy ánh mắt của anh hơi đáng sợ. Cô cố gắng duy trì trạng thái vui vẻ trước mặt anh, suy cho cùng cô cũng có lý do của riêng mình. Anh sẽ không thể bắt cô giữ bí mật chuyện đó mãi được.

"Cô ấy thích cậu, cũng như mình, cô ấy có quyền được biết điều đó"

"Nhưng cậu đã hứa với mình..."

"Mình hứa sẽ không nói chuyện này với người khác, chứ không hứa là sẽ không cho cô ấy biết"

"Cậu...". Ánh mắt Lisa vô cùng kiên định nhìn thẳng vào mặt Jungkook, không chút do dự mà trả lời. Dĩ nhiên cô có thừa tự tin khiến anh phải á khẩu.

"Cho dù có là cậu ta hay là cậu, mình cũng sẽ không chấp nhận. Cậu nên từ bỏ ý định đó đi". Jungkook định rời đi, nhưng Lisa đã kịp thời khẳng định.

"Sao vậy? Cậu thích Yuju nên mới phản ứng như vậy chứ gì?"

"Cậu nói gì lạ đời thế?"

"Nếu không tại sao cậu lại không muốn Yuju biết được chuyện đó? Sao không trực tiếp từ chối cậu ấy đi? Giống như cậu từ chối mình lúc này vậy?"

"Mình không muốn đôi co với cậu"

"Trừ khi cậu thích Yuju hoặc là một ai đó, mình nhất định sẽ không từ bỏ việc theo đuổi cậu đâu"

Jungkook vô cùng tức tối trước thái độ không chịu nhún nhường của Lisa. Anh im lặng trấn tĩnh một chút, sau đó quay sang buông lời phũ phàng.

"Vậy thì cậu cứ tùy ý, mình cũng chẳng hơi đâu mà quan tâm"

"Được thôi, cậu càng nhẫn tâm từ chối, mình càng nhất định sẽ theo đuổi đến cùng". Đúng như tính cách thẳng thắn của Lisa, cô chẳng hề ngại ngùng mà thẳng thừng tuyên bố trước đám đông các thần tượng khác.

Jungkook e rằng muốn từ chối cũng rất khó khăn, nhất định

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net