[YulSic] Suddenly I See - Au:keyrey

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 1

Hình như thức dậy sớm vào buổi sáng đã trở thành thói quen của tôi do công việc. Điều đó ảnh hưởng cả trong ngày nghỉ. Hôm nay thật là 1 buổi sáng đẹp trời. Đẹp trời theo đúng nghĩa đen và nghĩa bóng khi mà không khí se lạnh đang tràn vào phòng tôi qua cửa sổ khép hờ và là 1 sáng chủ nhật không phải đến toà soạn phê duyệt những bài viết. Vâng tôi là tổng biên tập cho tạp chí Soshi chuyên về văn hoá, xã hội và đời sống.

Tôi lao ra đường để hít đầy buồng phổi cái không khí chớm lạnh và những chiếc lá vàng rơi rụng đầu mùa thu này. Những người bạn tôi thường nói mùa thu luôn mang lại cho người cô đơn cảm giác buồn bã và lạc lõng nhưng riêng tôi thì không thấy vậy. Tôi cảm thấy rằng mùa thu là mùa để thay lá cho cây, thì biết đâu mùa thu cũng sẽ thay đổi cuộc sống của ai đó. Kéo cổ áo cao hơn tránh những cơn gió lạnh thổi vào cổ mình, tôi mỉm cười nhìn ngắm xung quanh và thấy như con đường quen thuộc này hôm nay có gì đó lạ hơn bình thường.

1 buổi sáng tuyệt vời với tách capuchino bốc khói nghi ngút trong không khí này. Tôi yêu cái việc ngồi đọc sách và thưởng thức café ở quán này. Cũng là vì cái không khí chứ không phải vì café. Ở đây mọi người thừơng tập trung vào cuốn sách họ mang theo để đọc và nhâm nhí thức uống của mình. 1 không gian nhỏ với những gam màu trầm mang lại cảm giác sang trọng và ấm cúng cho khách hàng, phong cách phục vụ của nhân viên khá tốt. Chỗ ngồi ưa thích của tôi là 1 góc gần cửa sổ nơi treo vài bức tranh trừu tượng.

_ Xin lỗi, tôi có thể ngồi ở đây không ạ? Các bàn đã kín chỗ hết rồi, nên… - 1 cô gái tóc vàng xinh đẹp đang nói

_ Hừm….

Tôi đảo mắt khắp quán để kiểm chứng lời nói của cô ta. Vì dù là người đẹp thì tôi cũng không thích bị làm phiền khi đang đọc sách

_ Tôi sẽ không phiền cô đọc sách

Cô ấy nói với giọng nói đầy tự tin. Cứ như thể là biết tôi đang nghĩ gì và chắc chắn tôi sẽ cho cô ta ngồi xuống

_ Thật tình tôi không thích ai ngồi chung khi tôi đọc sách. Cô biết đó, mọi người đến đây đều mong tìm cho mình không gian riêng mà. Sao cô không tìm 1 người nào khác để ngồi chung?

“Tại sao tôi phải giải thích cho cô ta lý do tôi không muốn cô ta ngồi xuống chứ. Lịch sự thái quá chăng?” – tôi tự nghĩ

_ Vâng, dĩ nhiên là tôi biết. Nhưng phải nói thế nào nhỉ? Đây là cái bàn quen thuộc tôi hay ngồi. Tôi đến vào mỗi sáng chủ nhật để đọc sách. Nhưng hôm nay vì lý do riêng nên tôi đã đến trễ so với thói quen của mình. Và cô đã ngồi ở đây – cô gái này hình như đang mất dần kiên nhẫn với tôi

_ Cô đến đây vào mỗi sáng chủ nhật ư? Tôi cũng đến đây thường đấy nhưng sao không thấy cô nhỉ?

_ Chẳng phải tôi vừa nói sao? Tôi đến trễ hơn giờ của thói quen vì 1 lý do riêng tư. Tôi không nghĩ là chỉ vì tôi muốn xin ngồi cùng bàn mà bị hỏi luôn lý do ấy là gì chứ?

_ Oh không. Nếu vậy thì….mời cô ngồi

Không hiểu vì sao tôi lại cảm thấy sợ trước giọng nói khó chịu và lạnh lùng của cô ấy nhỉ? Thật tình thì cô ta rất đẹp. Tóc vàng óng (chắc chắn là được nhuộm ở 1 tiệm danh tiếng với loại thuốc tốt nhất để có thể ra được màu vàng pha cam như thế), mắt đen lay láy, đôi môi mỏng (cô ấy dùng son dưỡng môi loại gì nhỉ?) và trông rất đáng yêu khi cô ta mím môi lại, sóng mũi cao vừa phải cân đối với khuôn mặt và làn da trắng tôn thêm nét đẹp của từng chi tiết hoàn hảo kia.

_ Cảm ơn vì đã cho tôi ngồi. À, xin lỗi tôi có thể góp ý cô đôi chút không?

Giọng nói cô ấy đưa tôi về thực tại, hình như tôi đang nhìn chầm chầm vào cô gái tóc vàng đó thì phải

_ À, vâng. Dĩ nhiên

_ Cô có cái áo khoác khá đẹp. Nhưng nếu thay giày thể thao Nike bằng 1 đôi bốt màu đen của Jimmy Choo sẽ khiến cho cô nhìn cá tính hơn và cả chiếc áo pull Giordano của cô. Tôi nghĩ sẽ tuyệt hơn nếu thay vào đó là 1 chiếc áo trễ cổ màu da của Gucci, mốt mùa này. Tin tôi đi, nó sẽ biến cô thành 1 siêu mẫu đấy. Thành thật mà nói, tôi đang tự hỏi tại sao cô lại có thể lãng phí body tuyệt vời của mình như thế. Nếu đổi ngược là tôi thì….

“ Hừ, cái cô gái này đang nói gì thế nhỉ? Cô ta rốt cuộc là khen hay đang chê mình vậy? Nhưng sao cô ấy biết mình mặc áo của Giordano nhỉ? ”. Tôi cắt ngang câu nói của cô ấy

_ Xin lỗi, nhưng tôi không hiểu cô đang nói gì cho lắm?

_ Oh my god! Cô thực sự là không hiểu à? Cô chưa lần nào nghe đến Jimmy Choo hay Gucci à?

_ Tôi có nghe. Nhưng thành thật mà nói thì tôi không quan tâm lắm về vấn đề đó. Với lại body tôi đẹp thì mặc gì mà chẳng đẹp – Tôi tự tin và cố ý shock cô ấy

_ Đúng, nhưng nếu không biết cách ăn mặc để tôn lên vẻ đẹp đó thì chỉ tổ làm phí nó mà thôi. – Cô gái tóc vàng shock lại

_ Tôi không nghĩ cô sẽ tiếp tục làm phiền tôi trong vấn đề này. Cô đã nói là sẽ không làm phiền tôi đọc sách nếu cho cô ngồi chung bàn mà đúng không?

_ Tôi biết, nhưng tôi đã xin lỗi cô trước rồi. Chỉ vì đây là bệnh nghề nghiệp thôi. Xin lỗi, không làm phiền cô nữa

Hơn 2 giờ ngồi đọc sách trong im lặng. Tôi thừa nhận rằng đã không dưới 2 lần tôi liếc nhìn cô ta, chỉ đơn giản tôi không nghĩ 1 con người quan trọng vẻ ngoài lại có thể ngồi im lặng mà đọc sách như thế. Và chắc có lẽ vì cô ấy đẹp, không cô ấy không đẹp hơn tôi chỉ là cách ăn mặc đẹp thôi. Chắc chắn đấy!

_ Tôi về trước, cảm ơn đã cho tôi ngồi chung. Đây là danh thiếp của tôi, nếu cô có cần tư vấn về thời trang thì gọi tôi. Coi như đây là 1 lời cảm ơn tôi dành cho cô và không phải ai tôi cũng tư vấn đâu. – Cô gái tóc vàng nói như súng máy sau khi đưa tôi tấm card, thậm chí chẳng thèm nhìn xem tôi có cất tấm card hay không

“ Jessica Jung

Biên tậpviên tạp chí Vogue Korea

Số điện thoại: xxxxxxxx"

chap 2

Tôi chưa bao giờ hứng thú với những buổi tiệc tùng. Ngoại trừ bù khú với lũ bạn bè từ hồi còn là sinh viên nhưng giờ thì việc ấy đã trở thành 1 điều cực kì hiếm hoi đối với tôi. Giờ thì ai cũng đã có sự nghiệp riêng, thậm chí có người đã có gia đình… Dường như con người ta khi có 1 mối bận tâm lớn nào đó sẽ quên hẳn những thứ nhỏ nhoi nhưng quan trọng đang diễn ra quanh mình. Nhưng tôi chưa có gia đình, đến cả người yêu cũng không nên có lẽ sẽ không hiểu được cảm giác ấy.

Tôi bị cử đi đến buổi tiệc dành cho giới báo chí tối nay với tư cách là đại diện cho tạp chí Soshi. Vâng, cũng phải thôi. Tôi có body chuẩn, lại là tổng biên tập. Việc quái gì họ không chọn tôi là người đi chứ. Họ thuyết phục tôi đi như thể việc này là 1 việc rất hấp dẫn, chỉ tiếc rằng họ không có thời gian rảnh để đi. Với tôi việc ấy chẳng có ý nghĩa gì và càng vô bổ khi đến những nơi ấy cốt yếu chỉ để tìm lấy vài mối quan hệ để nhờ vả sau này ( quan điểm của tôi là thành công phải dựa vào thực lực không dựa vào quan hệ).

Và giờ thì tôi đang đứng trong 1 căn phòng sang trọng – nơi diễn ra buổi tiệc. Sau 1 giờ đồng hồ chuẩn bị, tôi tự tin rằng mình sẽ khiến mọi ánh mắt đổ dồn về mình khi diện 1 chiếc đầm dài đến gối màu đen, cúp ngực, ôm sát toàn thân để lộ 3 vòng hoàn hảo và bờ vai trần gợi cảm với mái tóc cột cao đơn giản.

Tiếp chuyện qua quít với vài biên tập của những tạp chí khác, chúng tôi nhận và trao danh thiếp cho nhau cứ như đó là điều phải làm khi đã “lỡ” nói chuyện với nhau.

Tìm 1 góc vắng người, tôi tựa lưng vào tường nhấm nháp mùi vị ly gin and tonic của mình. Chí ít khi uống loại này người ta cũng không biết là tôi đang uống 1 thức uống có cồn khi tôi đã lén vứt đi lát chanh mỏng trên miệng ly. Đây là 1 vị trí tuyệt vời để có thể quan sát khắp cả gian phòng này và mắt tôi dừng lại khi phát hiện ra mái tóc màu vàng của ai đó. Nhìn từ phía sau tôi không nghĩ là tôi quen cô ta nhưng mái tóc vàng và cách ăn mặc của cô ta thu hút tôi, phải thừa nhận rằng tôi không thể dứt mắt khỏi cô gái này dù tôi vẫn chưa nhìn thấy mặt cô ta. Đầm dài chấm gót màu trắng, có lẽ được may bằng 1 loại tơ lụa nào đó. Chiếc thắt lưng to bản làm nổi bật vòng eo nhỏ nhắn của cô ta và kết hợp tuyệt vời với giày cao gót khoảng 7 phân có quai đính đầy pha lê Swarovski, trông cô ta hoàn hảo hơn khi phối tất cả cùng chiếc ví xách tay nhỏ nhắn nhưng đủ để người khác có thể thấy rõ 2 chữ CC lồng vào nhau. Bất ngờ cô ấy xoay người và nhìn về phía tôi. 1 điều tất yếu là mắt tôi và cô gái tóc vàng ấy chạm ngay vào nhau.

“ Hình như tôi đã gặp đâu rồi thì phải, cái gương mặt này….Quen thật”. Tôi cố ép bản thân nhớ ra cô gái xinh đẹp này là ai, nhưng trước khi tôi có thể nhớ thì cô ấy đã đứng trước mặt tôi và mở lời chào

_ Xin chào, cô còn nhớ tôi không?

_ Uhm….Thứ lỗi trí nhớ tôi không được tốt lắm. Nhưng cô có vui lòng nhắc cho tôi nhớ chúng ta đã gặp nhau ở đâu không? – Tôi lịch sự

_ Cách đây 2 tháng chúng ta có gặp nhau trong quán café…..

Không đợi cô nói hết câu, tôi vội chen vào ngay khi nhớ ra

_ À, tôi nhớ rồi. Cô là….Jessi…ca, right?

_ Yes. Và hình như tôi chưa biết tên cô. – 1 nụ cười xuất hiện trên môi cô gái tóc vàng. Tôi không thể tin rằng cô ta khi cười lại đẹp đến thế

_ Yuri, Kwon Yu Ri – Tôi vội trả lời sau vài giây mải mê ngắm nụ cười của cô ấy – Đây là danh thiếp của tôi.

_ Thì ra cô cũng làm bên ngành báo chí giống tôi. À nhưng, Yuri nè. Tôi có thể góp ý chút không? – Cô ta có vẻ ngại ngùng đề cập

_ Không phải là vấn đề thời trang nữa chứ? Nhưng ok, cô nói đi – Tôi cố giả vờ vui vẻ

_ Hôm nay trông cô thật sự rất đẹp. Đầm Prada cách đây 1 mùa…

Trông cô ấy khá trầm ngâm khi quan sát tôi điều đó khiến tôi đôi chút khó chịu, cứ như tôi đang ăn mặc rất lỗi thời vậy.

_Bông tai ngọc trai sao? Nó khiến cô già đi 5 tuổi đấy. 1 chiếc bông tai nhỏ nhắn là đủ rồi. Và giày cao gót của cô nữa. Xăng – đan quai mở có gót của Manolo chẳng phải sẽ tuyệt hơn sao?

Cuối cùng cô ta chẳng để tôi nói câu nào và tiếp tục nói ngay sau khi ngước nhìn cổ tôi

_ Sao cô lại không đeo bất cứ sợi dây nào trên chiếc cổ xinh đẹp của mình vậy. Nếu cảm thấy mình không hợp với nữ trang thì 1 chiếc khăn Hermès trắng như thế này …

Cô rút từ chiếc ví của mình 1 chiếc khăn bằng lụa trắng và choàng vào cổ tôi, khéo léo thắt thành 1 chiếc nơ lệch

_ ….sẽ khiến cho cổ của cô đỡ trống trải hơn nhiều đấy. Nào bây giờ thì đẹp rồi đấy. À, hình như tôi đã từng nói khi cô cần tư vấn thời trang thì hãy gọi tôi mà, sao tôi lại không nhận được bất cứ cuộc gọi nào từ cô trong 1 dịp quan trọng thế này nhỉ?

Lại cái tốc độ súng máy ấy. Hình như những người làm trong ngành thời trang thích việc nói nhanh đến không kịp thở thì phải. Hay họ sợ nếu nói chậm 1 phút thì họ cũng đã lỗi mốt mất 1 phút so với người khác? Và cái cách cô ta nói về tôi cứ như là: tại sao cô lại ăn mặc tồi tàn như thế đến 1 buổi tiệc quan trọng vậy, cô khiến tôi xấu hổ vì lỡ đâu người ta biết tôi đã từng đưa danh thiếp của mình cho cô, thật là thảm hoạ nếu người ta nghĩ tôi tư vấn cho cô ăn mặc thế này.

Xin thưa, tôi còn chẳng nhớ đã quẳng cái danh thiếp của cô ở xó xỉnh nào trong nhà tôi hay trên bàn làm việc nữa. Và đây cũng chẳng phải là 1 bữa tiệc quan trọng gì cả. Ước gì cô có thể dẹp cái giọng mỉa mai ấy mỗi khi nói chuyện với tôi nhỉ? À, mà phải nói chính xác hơn tôi chẳng mong gặp cô 1 lần nào nữa.

_ À tôi quá bận và thật tiếc là tôi đã làm mất danh thiếp của cô. – tôi cố ra vẻ giả lả

_ Có lẽ 1 tổng biên tập như cô bị chôn vùi dưới hàng đống bài viết nên 1 cái danh thiếp nhỏ rất dễ bị lạc đâu đó đúng không?

Cô ấy cười rất tươi nhưng cái ý mỉa mai tôi trong câu nói thì quá rõ ràng, và làm sao tôi biết ẩn ý bên trong nụ cười ấy có thể là: “Cô dám làm mất danh thiếp tôi ư? Cô có biết là bao nhiêu người muốn có nó không?”. Nếu tôi chẳng lầm thì cô tự đưa nó cho tôi chứ việc quái gì tôi phải cần đến nó. Tôi tự hỏi liệu có ai thích gặp 1 người mà mỗi lần gặp là mỗi lần bị chỉnh sửa về cách ăn mặc của mình dù chẳng quen biết gì nhau.

_ Thật ra thì…Cô biết đấy, tôi thậm chí còn chẳng có thời gian để nghỉ ngơi nên …

Tôi lúng túng tìm cách lý giải cho việc làm mất danh thiếp của cô ấy. Ước gì cô ấy bớt đẹp hơn để tôi có động lực mà phán rằng: “Này này đồ tóc vàng, tôi cần gì đến danh thiếp của cô chứ”. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ mà thôi, làm sao tôi lại có thể thốt lên những lời dễ mất hình tượng cho tạp chí như thế, huống gì đây lại là 1 người đẹp. Vâng, lần này thì tôi công nhận cô ấy đẹp, thậm chí có thể dùng từ hoàn hảo để miêu tả về cô ấy.

_ Tôi nghĩ sẽ rất khó khăn để cô tìm ra 1 lý do giải thích cho hành động của mình. Nên cô không cần thiết phải cố nữa đâu. Tôi biết rằng có lẽ cô sẽ khó chịu vì cách tôi góp ý về gu ăn mặc của cô. Nhưng thành thật mà nói, cô ăn mặc khá nhưng luôn thiếu điều gì ấy. Là 1 biên tập viên thời trang, nó khiến tôi không thể không góp ý với cô.

Không thể tin rằng cô ấy cũng biết là sẽ dễ khiến người khác khó chịu sao? Kể ra thì cũng có 1 chút tinh tế đó

_ Vậy đó là lý do mà cô luôn tư vấn cho bất kì ai cô gặp khi người đó không ăn mặc đẹp sao?

_ Không phải ai tôi cũng làm vậy. Tôi đã từng nói thế với cô rồi mà! – Cô ấy nhún vai và đưa tay vén tóc mình ra sau lưng để lộ bờ vai nhỏ nhắn và trắng mịn mà tôi chắc rằng ai nhìn cũng muốn được hôn ngay vào đó.

_ Vậy thì lý do gì cô lại làm thế với tôi, 1 người cô không hề quen biết

_ Vì cô có 1 body đẹp và thật là tội lỗi nếu như tôi đứng nhìn cô lãng phí nó. Tôi là con người yêu cái đẹp mà - lại 1 nụ cười nữa

_ Cô là 1 con người thú vị. Mặc dù thật lòng tôi không thích cái cách cô phê phán chuyện ăn mặc của tôi cho lắm

_ Tôi không phê phán mà là góp ý. Hừm, trễ rồi tôi nghĩ mình phải về thôi. Chào cô

Cô ấy nghiêng đầu cười và nháy mắt với tôi rồi quay lưng đi để lại tôi ngẩn ngơ với trái tim đang lỗi nhịp sau cái nháy mắt của mình.

“cô ta có thể đáng yêu đến thế sao?” Tôi tự hỏi bản thân xem mình đang mơ hay tỉnh. Hình như cách đây 30 phút tôi còn ghét cay ghét đắng cái cách cô ta nói chuyện kia mà.

“Không thể nào, Kwon Yu Ri không thể thay đổi thái độ của mình chỉ sau 1 cái nháy mắt được” Tôi tự trấn án bản thân mình, chết tiệt đây là lúc để đấu tranh tâm lý hay sao… Dẹp đi, cô ấy quay lại kìa. Chắc là đòi cái khăn quàng cổ.

_ Đây là danh thiếp của tôi và là lần thứ 2 tôi đưa nó cho cô. Hy vọng cô sẽ không làm mất nó như lần trước. Chúc cô 1 buổi tối vui vẻ. Nhớ là gọi tôi khi cô cần tư vấn thời trang nhé!

Tôi đưa tay lấy tấm danh thiếp từ cô và 1 cách cố tình tôi chạm nhẹ vào làn da mịn màng ấy. Thật không thể ngờ tôi lại nghĩ xấu cho cô ấy rằng cô ấy quay lại chỉ đề đòi cái khăn quàng cổ. Có lẽ tôi phải bày tỏ sự biết lỗi của mình bằng cách đưa cô ấy về chăng? Dù cô ấy không biết tôi có cái suy nghĩ xấu xa đó

Nghĩ lại cô ấy cũng không phải là 1 người xấu. Cô ấy đẹp… Không dẹp cái ý nghĩ ấy đi. Ý tôi chỉ đơn giản là cô ấy cư xử khá tốt, mặc dù quan tâm thái quá với quần áo người khác, nhưng đó là bệnh nghề nghiệp mà ai lại tránh khỏi cơ chứ. Cô ấy lịch sự, dễ chịu và khá hiểu tâm lý người khác. Có thể là 1 đối tượng tốt để kết bạn. Đúng. 1 đối tượng tốt đấy.

_ Xin lỗi, nhưng cô không phiền nếu tôi đưa cô về chứ? Trong ấy chán quá.

Tôi đuổi kịp cô ấy khi ra tới cửa khách sạn.

_ Cảm ơn nhưng tôi đã có xe rồi. – Cô ấy nở 1 nụ cười dịu dàng

Đến cái cách từ chối cũng dịu dàng, không hiểu sao tôi lại có thể nghĩ xấu cho người ta lúc trước nhỉ?

_ Vậy, khi nào tôi có thể gọi cho cô? À mà tôi có thể gọi tên cô không nhỉ? Cô biết đó, biết đâu chúng ta sẽ có 1 mối quan hệ tốt hơn… À ý tôi là trong công việc, tạp chí của tôi và của cô… Biết đâu cần hỗ trợ nhau? - tôi lúng túng nói

Im ngay, đồ ngốc. Không còn lý do nào tốt hơn à. Tạp chí văn hoá thì dính gì đến thời trang. Chẳng lẽ lại mời cô ta tư vấn thời trang cho 1 bộ tộc nào ở vùng xa xôi của Châu Phi khi mi đăng bài viết về văn hoá ở đó hay sao? Sẽ thế nào nếu đàn bà ở đó mặc đầm của Oscar de la Renta và đàn ông thì mặc quần bò của Marc Jacobs kết hợp với áo thun ôm sát người khoe body của CK thay cho trang phục truyền thống của họ?

_ Tại sao lại không thể gọi tên tôi nhỉ? Và chắc chắn cũng không cần nêu ra vì lý do công việc. Chúng ta vẫn có thể làm bạn mà, trừ khi cô muốn điều gì hơn thế nữa – Cô khẽ nhướng mày khi nói câu 1 câu đầy ngụ ý như thế

Cô ấy cứ như luôn biết tôi nghĩ gì trong đầu và rất khéo léo gỡ tôi ra khỏi những trường hợp ngại ngùng, nhưng bù lại cô khiến tôi phải rơi vào 1 trường hợp khác.

_ Dĩ nhiên là làm bạn và cả trong công việc nữa

“Đã bảo là im đi, sao cứ lôi cái từ công việc ngớ ngẩn vào thế này. Cô ta dư hiểu mi muốn gì mà. Để ý cách cô ấy nói chuyện đi. Không cần thiết suốt ngày nói ra cái chữ ấy để che giấu ý định muốn tiếp cận cô ta của mi. Càng giấu thì càng lộ mà thôi”. Lại đấu tranh tâm lý. Cái khả năng ăn nói của tôi nó bay đi đâu rồi nhỉ?

_ Ok whatever you want! – cô ấy phì cười

_ Vậy, Jessica à! Bạn trai cô đón cô? – 1 câu hỏi dò

_ Gọi tôi là Jess hoặc Sica là được rồi. Không phải dài dòng vậy đâu và tôi vẫn chưa có bạn trai để đưa đón mình hihi. Xe của tôi tới rồi. Tạm biệt!

Cadillac ư? Chỉ là 1 biên tập viên thôi mà. Đừng nói với tôi rằng cô giàu đến mức ấy chứ.

Chap 3 - part 1

Bây giờ đã vào mùa đông. Mỗi khi ra đường tôi cứ như phải quấn theo 1 cái chăn dày cộm vậy. À phải nói thêm rằng dạo gần đây tôi quan tâm đến thời trang hơn tí xíu, chỉ là 1 tí xíu thôi. Vì sau cái hôm ở buổi tiệc báo chí tôi và Jess vẫn lâu lâu có nhắn tin, điện thoại cho nhau để rủ đi ăn trưa hoặc ăn tối, nếu cả 2 cùng rảnh vào lúc ấy. Dĩ nhiên những lần đó đều không tránh khỏi nàng biên tập viên xinh đẹp tiếp tục điều chỉnh tôi về cách ăn mặc. Nhưng thật tình tôi không quan tâm lắm vì tôi thích cách cô ấy chú ý đến mình. Mặc dù biết đấy là 1 căn bệnh nghề nghiệp.

_ Alo

_ Chào con Yuri. Là ba đây

_ Có chuyện gì vậy ba? Vẫn đang trong giờ làm việc của con mà

1 quy định tôi đặt ra cho tất cả những người quen, kể cả gia đình và bạn bè là không được gọi vào giờ làm việc của tôi trừ những trường hợp khẩn cấp. Nhưng nếu đó là Jess thì, có lẽ sẽ có ngoại lệ: “Vì chung ngành báo chí mà, biết đâu có 1 tin hay ho nào đó”. Tôi tự nguỵ biện thôi. Tôi biết mà.

_ Ba biết nhưng đây là trường hợp khẩn cấp đấy.

_ Ok, ba nói đi.

_ Đã hơn 5 tháng con không về nhà rồi…

_ Ba à đó không phải là chuyện gấp – tôi chen ngang

_ Ba chưa nói hết mà. Con đã 25 tuổi rồi nhưng chưa 1 lần dẫn bạn trai về ra mắt gia đình và mẹ con đã rất sốt ruột. Tối nay, mẹ con đã hẹn với gia đình 1 người bạn. Họ sẽ dẫn con trai họ tới và con nhất định phải đến.

_ Ba à, con không có thời gian. Tối nay con phải….

_ Không nói nhiều nữa Yuri. Ba không muốn phải nghe 1 lý do nào nữa. Nhớ đấy, 8h ở nhà hàng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC