Yulsic You'll be the Prince and I'll be the Princess Chap 1 > 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Choki
Translator: Nhim Opparrr (chap 1 - > 8) , hecarte (chap 9 -> end)
Link gốc: link
Pairings: Yulsic, 
Permission:

QUOTE no worries u all have my permission for translation



Rating: PG
Category: Romance/Drama 







Prologue: Disappearing Act

- Biến mất -





“Điện hạ!”


“Điện hạ! Ngài đâu ở vậy?”


“Tìm thấy ngài chưa? Chưa à? Điện hạ có thể đi đâu được cơ chứ?” 


“Điện hạ!”


Những tiếng bước chân vội vã vang khắp cung Thái tử.


“Không hay rồi... Tôi đã tìm khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng Điện hạ đâu cả.” 


Vị quản gia cao tuổi lộ vẻ lo lắng. Đây không phải lần đầu tiên mà cậu chủ của ông, Thái tử điện hạ Yul, biến mất dạng, nhưng bây giờ thì lại không phải lúc để chơi trốn tìm.


“Tôi tìm thấy thứ này! Là thư của Điện hạ!”


Người thị tỳ trẻ chạy băng qua sân, vẫy vẫy lá thư trong tay.


“Tác phong! Chú ý tác phong!” Vị quản gia la rầy sự thiếu phép tắc bất chợt của cô gái.


“Xin thứ lỗi!” Cô gái cuống quít xin lỗi.


Vị quản gia cầm lấy lá thư và bắt đầu đọc. Sắc mặt của ông thay đổi ngay tức thì.


“Lạy chúa... không thể nào...”


“Điện hạ viết gì vậy thưa ngài?” Cô gái tò mò.


“Có ai khác thấy lá thư này không?”


“Thưa không... Tôi mang cho ngài ngay lúc tìm thấy nó.”


“Cô đã đọc nó chưa?”


“Thề có chúa, tôi chưa ạ!”


Người quản gia già ngừng trong phút chốc, suy tính bước tiếp theo. Đôi mắt ông lấp láy giây lát rồi đột nhiên một ý tưởng vụt loé qua đầu. Nghe thì có vẻ sẽ rất điên rồ, nhưng đó là giải pháp duy nhất mà ông có thể nghĩ ra vào lúc này.


“Tiếp tục tìm Điện hạ!” Ông hạ lệnh.


Vị quản gia vội vã bước về phía phòng làm việc của Thái tử, để người thị tỳ bối rối truyền lại mệnh lệnh của mình.


“Mọi người tiếp tục tìm đi!” 


Ông lập tức đóng chặt cửa, khoá trái để đảm bảo sẽ không ai có thể xông vào. Ông rút di động, bước lại góc yên tĩnh nhất căn phòng và bắt đầu bấm số.

***



Đối với một nhân viên điện đàm trong hoàng cung, đêm nay cũng lại là một đêm yên ắng như bao đêm khác. Được điều trực ca đêm cả tuần nay cộng với số yêu cầu kết nối khá ít vào giờ khuya, anh ta chẳng có mấy việc để mà làm. Thay vào đó, anh ta tập trung vào chơi game cầm tay.


“Mẹ kiếp!” Anh ta buột mồm chửi khi dòng chữ game over nháy sáng trên màn hình chiếc máy. Game-over năm lần rồi. Ngay lúc ấy, điện thoại reo vang.


“Xin chào...” Anh nhân viên cố tỏ ra vui vẻ, nhưng cái tâm trạng thua điện tử vẫn cứ bám víu đâu đó trong giọng nó vô hồn của anh ta.


“Đây là Công tước Yoon gọi từ văn phòng Thái tử Yul. Mã ID 9-6-4-3-1. Kết nối cho ta với vệ sĩ riêng của Công chúa Điện hạ tại Mỹ ngay bây giờ.” 


“Ớ?” Anh ta ngạc nhiên đáp lại.


“Có nghe thấy ta nói cái gì không? Kết nối ngay lập tức cho ta!” Đầu dây bên kia gầm lên. 


“V-Vâng, thưa ngài!”

***



Thời tiết thật hoàn hảo cho việc ngủ. Không quá nóng, chẳng quá lạnh. Vừa đúng mức cho một giấc ngủ êm ái.


Chiếc điện thoại đặt trên bàn của cô bắt đầu đổ chuông ầm ĩ.


Đứa nào dám làm phiền giấc ngủ đẹp đẽ của ta vậy?


Cô lười biếng vươn tay ra bấm nút từ chối cuộc gọi. Sự yên tĩnh vừa quay trở lại mới được một giây thì chuông lại réo lên.


Arghhhh!!!!


Cô lảo đảo tóm lấy cái điện thoại, tháo pin và quẳng ra giường. Hài lòng, cô lại lăn ra ngủ tiếp... cho đến khi một tiếng chuông khác dựng cô dậy một lần nữa. Nó phát ra từ chiếc điện thoại thứ hai của cô.


“YAH! Hết trò rồi hay sao mà lại gọi vào nửa đêm thế! Giờ mới có 4 giờ sáng thôi đấy!” Cô hét vào điện thoại.


“Xin lỗi đã đánh thức cô dậy, nhưng tôi cần nói chuyện với vệ sĩ riêng của Công chúa. Tôi là Công tước Yoon, quản gia của Thái tử Điện hạ Yul.”


“Hở?” Cô gục gặc đáp.


Điện hạ? Thái tử Yul? Công tước Yoon?


Công chúa!!!


Cô gái bừng tỉnh.


“Choi SooYoung có mặt! Tôi sẽ làm mọi thứ vì công chúa!” 


Vị quản gia khá ngạc nhiên bởi lời tuyên bố bất chợt.


“Ta cần cô hộ tống Công chúa về Hàn Quốc ngay lập tức.”


“Dạ?!?” 


“Làm thế nào thì làm, phải đưa được Công chúa về Hàn trên chuyến bay gần nhất.” 


“Nhưng chúng tôi... ờm ý tôi là Công chúa vẫn còn đang phải đi học. Phải tới tháng sau mới đến kì nghỉ giữa kì.”


“Đặc vụ Choi... đây là chuyện khẩn cấp. Bỏ qua mọi phép tắc. Ta không quan tâm cô dùng cách nào, cho dù cô có phải ép Ngài đi chăng nữa. Chỉ cần bí mật đưa Ngài về. Ta sẽ cử người đi đón ngay khi cô đặt chân về Hàn.”


“Vâng thưa ngài...”


Và với thế, cuộc gọi chấm dứt, để lại một SooYoung hoàn toàn bối rối ngồi vạch kế hoạch. 


Yuri đảm bảo sẽ ghét mình mất thôi!


--------

Chapter 1: Her Royal Highness
- Công chúa điện hạ -





Cô đập tay đánh ruỳnh lên chiếc đồng hồ điện tử chỉ 15s trước khi nó đổ chuông theo đúng chương trình đã lập.


“Dậy thôi nào!” Cô nói một mình và duỗi thẳng tay trên đầu.


Cái đồng hồ chỉ là để phòng nhỡ khi có lúc nào cô không dậy đúng giờ, nhưng đồng hồ sinh học của cô chưa bao giờ sai. Cô nhảy xuống giường và vui vẻ bước vào phòng khách.


“Chào buổi sáng!” Một giọng nói hồ hởi chào cô. Giọng nói mà đúng ra cô không bao giờ có thể nghe thấy vào cái giờ này. Cô dụi mắt khi thấy cái dáng cao cao lục đục xung quanh bếp.


“SooYoung?”


“Làm gì mà ngạc nhiên thế?”


“Hôm nay mặt trời mọc đằng tây à?” Cô mơ hồ hỏi, bước lại gần SooYoung.


“Nào có, vẫn mọc đằng đông mà Yuri...” SooYoung đáp và nhòm ra cửa sổ.


“Cậu làm bữa sáng?!? Hôm nay cậu bị ấm hả?” Yuri sờ tay lên trán SooYoung rồi sờ trán mình.


“Không sốt...”


“Tất nhiên không,” SooYoung bác bỏ, “Cứ đi đánh răng đi rồi bữa sáng sẽ được dọn ra ngay, thưa Công chúa!”


“Này, đừng gọi tớ thế.”


“Oops, nhỡ mồm thôi... cơ mà nhanh lên đi!”


Chuyện này rõ ràng không có bình thường. SooYoung không bao giờ dậy trước cô và từ Ngày 1 họ đặt chân lên đất Mỹ ba năm trước đây, cô luôn là người làm bữa sáng cho cả hai.


Yuri quay ra từ phòng tắm và ngồi chờ bữa sáng một cách không dễ chịu ở bàn ăn. Chỉ trong vài phút, đĩa bánh xếp nóng sốt được dọn ra trước mặt cô.


“Xực thôi!”


SooYoung ngay lập tức ngấu nghiến món bánh trong khi Yuri cứ nhìn cô chằm chằm.


“Sao thế? Ngon lắm đấy, được chưa! Tớ biết nấu ăn mà!”


“Cậu bỏ thuốc độc vào hả?”


SooYoung tí nữa là nghẹn đống bánh mà cô vừa tống vào miệng.


Gah! Cậu ấy biết!


“Đùa thôi!” Yuri đùa và cắn nhanh một miếng, “Hmm, cũng khá ngon đấy...”


Phù...


“Dĩ nhiên, là chuyên gia nếm đồ ăn, tớ phải biết cách nấu chứ!”


“Như một kẻ tham ăn...”


“Thực thần nghe hay hơn!”


Suốt vài phút sau đó, họ bàn về bài kiểm tra sắp tới và chồng bánh xếp cứ thấp dần đi. 


“Yuri ah... Cậu có muốn về Hàn không?”


“Vào dịp nghỉ giữa kì ấy hả?”


“Ừ... đại loại thế...”


“K-H-Ô-N-G!”


Cậu ấy cứng rắn quá!


“Sao vậy?”


“Cho xin cái cảnh khổ đi! Ở đây tớ tự do như một con chim, mắc gì mà tớ phải khoá mình trong cái lồng ấy chứ!”


“Thôi nào, hoàng cung đâu có tệ đến mức ấy...”


“Cậu không biết đấy thôi... tưởng tượng cái đống quy tắc khắp mọi nơi! Chưa kể bà nội đáng sợ nữa!” 


“Hoàng thái hậu...” SooYoung rùng mình nghĩ đến vị Thái hậu với vẻ ngoài đe doạ nhìn thấu tâm can.


“Tớ thề là bà đọc được ý nghĩ đấy!” Yuri thốt lên, “Còn lâu tớ mới quay lại đó... ít nhất là 10 năm nữa...”


“10 năm?!?! Nhưng-“


“Còn anh trai tớ ở đó mà, họ sẽ không bận tâm về tớ đâu...”


Kiểu này là còn lâu mới chịu ngoan ngoãn về Hàn với mình... Đành phải chơi biện pháp mạnh vậy...


“Cơ mà sao tự dưng lại hỏi tớ mấy câu ấy?” 


“À... không... tớ đang nghĩ chuyện quay về thăm ấy mà...”


“Chà, cậu có thể cứ về... Tớ tự lo được mà. Ở đây khá là an toàn. Thực ra cũng đâu cần-“


Ding! Một tiếng động từ bếp cắt ngang lời Yuri.


“Ah... sữa đã đủ nóng rồi!” SooYoung nhanh chóng lấy cớ. Cô đổ sữa ra hai cốc riêng biệt đã được đánh dấu. Họ mua loại cốc làm riêng từ vài tháng trước đây bởi hai người cứ cãi nhau suốt về chuyện rửa bát. Ai cũng cho là mình đã rửa cốc của mình rồi còn người kia thì chưa. Mỗi người một bộ dụng cụ riêng biệt xem ra dễ sống hơn. 


Cô đảm bảo rằng Yuri không thấy mình rồi lôi trong túi ra một chiếc lọ và từ từ đổ chất bột trắng vào cốc của Yuri.


ACHOOO!


Yuri đột nhiên hắt xì. Âm thanh bất chợt khiến SooYoung nhảy dựng lên và vô tình đổ đến nửa lọ bột vào chiếc cốc. Ly sữa bắt đầu bốc khói.


KHỈ GIÓ!


Cô nhanh chóng lắc cốc sữa và nhìn chỗ bột tan từ từ. Cô chẳng biết đã cho mấy liều vào đó nữa nhưng cũng chẳng còn thời gian để mà chuẩn bị lại. Cô cẩn thận bê hai chiếc cốc vào phòng ăn.


“Này!” SooYoung đưa nó cho Yuri rồi hớp một ngụm nhỏ từ cốc của mình.


“Cám ơn!”


Yuri uống vài hớp.


“Vị cứ kì kì...” 


“Thế á? Của tớ thấy bình thường mà!” SooYoung làm vài ngụm để chứng minh.


“Chắc mỗi tớ thấy thế...” Yuri xoa mũi. Chắc là sắp cảm cúm đến nơi rồi, cô nghĩ. Yuri gạt ý nghĩ sang một bên và tiếp tục uống. SooYoung chăm chú quan sát cô bạn.


Đừng trách tớ, Yuri... đây là cách duy nhất để có thể mang cậu về Hàn!


“No rồi! Cảm ơn vì bữa sáng! Giờ thì chuẩn bị đi học thôi!” Yuri đứng lên. SooYoung ngay lập tức bật dậy.


“Hôm nay cậu... nhanh nhỉ...” Yuri bình luận trước tác phong mau mắn bất thường của bạn mình. SooYoung, mặt khác, cười bẽn lẽn và gãi đầu một cách lo lắng.


Yuri bước vài bước khi đầu cô bất chợt xoay mòng mòng, và cảm thấy đầu gối như oằn đi dưới sức nặng cơ thể. SooYoung đứng ngay phía sau Yuri tự giác phản ứng, đỡ lấy Yuri trước khi cô ngã ra sàn.


“Cám ơn...” Yuri lầm bầm câu cảm ơn yếu ớt. Cô thấy mọi sức lực như biết mất, và ngay giây sau thì hoàn toàn bất tỉnh.


“Yuri? Công chúa?”


Không có phản ứng gì từ cô gái đang nằm trong tay cô.


“Yuri, tớ rất xin lỗi... Tớ sẽ để cậu làm bất cứ điều gì cậu muốn sau khi tỉnh lại.”

***



“Con không đi!”


“Cưng à, làm ơn nghe lời bố con lần này đi.”


“KHÔNG! Bố tự đi mà kết hôn nếu bố muốn ấy!”


“Ta nói lần cuối rồi đấy, con sẽ bay về Hàn Quốc trong 2 ngày nữa!” Một giọng nói lớn vang khắp hành lang.


“KHÔNG! Bố không thể quyết định thay con được!” Cô hét lên phản kháng.


“Đó là quyết định cuối cùng! Con không có quyền ý kiến!” 


“Đây là thời nào rồi thế? Sao con không được tự lựa chọn hạnh phúc của mình? Con không muốn kết hôn với người mà cả đời con chưa bao giờ gặp!” Cô oà khóc.


“Ngoan nào cưng, đừng khóc...” Mẹ cô ôm chặt lấy cô, vỗ nhẹ lên lưng cố xoa dịu đứa con tội nghiệp.


“Tại sao... tại sao... thật bất công...” Cô tóm chặt lấy mẹ, nức nở một cách không kiểm soát được.


“Đây là để tốt cho con thôi, con yêu... họ sẽ đối xử tốt với con mà...” Bà mẹ run rẩy đáp, cố gắng ngăn mình không khóc.


“Không... mẹ ơi... con không muốn xa mẹ đâu...” 


“Jessica, con yêu... mẹ cũng vậy mà... con là cục cưng của mẹ! Tất nhiên mẹ nào muốn xa con...” 


Đứng bên ngoài căn phòng, bố cô gái nghiến chặt lá thư trong tay. Ông thở một tiếng dài, nhìn vợ con mình ôm nhau khóc như mưa. Cảnh tượng ấy khiến ông đau lòng. Nếu như ông biết ngày này sẽ tới, ông sẽ không hứa hôn cho lũ trẻ chưa ra đời với người bạn thân. Giá mà cả hai đều chỉ sinh con gái có phải tốt không.

***



Đầu cô đau như thể mới tỉnh sau cơn say mèm. Có tiếng động gì đó cứ ì ì dưới sàn nhà. Cái giường cô đang nằm rõ ràng không phải của cô, mà cũng chẳng phải của SooYoung. Nó thoang thoảng mùi sát trùng. Cô từ từ mở mắt, hấp háy cho quen với ánh sáng. Cô đưa tay lên che mắt và thấy lưng bàn tay được nối với một ống truyền dịch.


SooYoung đưa mình đi viện hả? Trong này nhìn giống... hả... tường cong? 


Cô bừng tỉnh. Cô nhìn sang bên và thấy hàng cửa sổ hình oval.


Không đời nào...


Cô bò tới mép giường bằng tất cả sức lực và nhìn qua lớp kính.


Tất cả những gì cô thấy là mây.


“CHOI SOOYOUNG!”


Ở khoang cạnh bên, một cô gái đang sung sướng húp mì bỗng nhảy lên vì sợ hãi.


Xong phim rồi...


“Giải thích coi...” Yuri tức giận nói với vẻ mặt cau có khi SooYoung cúi gằm bước vào khoang của cô.


“Là lệnh của quản gia của Thái tử Điện hạ...”


“Công tước Yoon?”


“Ngài ấy gọi vào 4h sáng ngày hôm qua và yêu cầu tớ đưa cậu về Hàn ngay lập tức...”


“4h sáng hôm qua!?!?” Yuri nhìn đồng hồ. Nó chỉ 1h25’ sáng theo giờ Mỹ.


“Cậu đã ngủ được 15 tiếng rồi.”


“Cậu đánh tớ bằng loại thuốc nào thế!?”


“Thuốc ngủ... aw... đừng giận mà... đây là cách duy nhất để có thể đưa nổi cậu lên máy bay một cách an lành!”


“Làm thế quái nào mà họ đồng ý cho cậu mang tớ lên?”


“Nói dối chứ sao... Cấp cứu cộng với thân phận đặc biệt của cậu, bọn tớ có thể lách luật dễ dàng.”


“Tức là toàn bộ chuyện này... Cái ống truyền này để làm cảnh hả?” Yuri xì khói đáp lại, định giật cái ống truyền ra khỏi tay mình.


“Đừng!” SooYoung ngăn cô lại vừa kịp lúc khi cô đột nhiên lại thấy choáng.


“Nằm xuống đi! Cậu vẫn còn yếu bởi tác dụng của thuốc...” SooYoung đẩy cô nằm xuống giường.


“Cậu đã xài mấy vỉ thế hả?” Yuri làu bàu không thành tiếng.


Tuyệt chưa, líu lưỡi rồi...


“Tớ... ờ... cũng không chắc nữa... vô tình đổ tầm nửa lọ vào cốc!”


Choi SooYoung... tính giết người hả... lúc tôi tỉnh dậy thì cậu xác định...


Nhờ có lượng adrenaline tăng vọt lúc nhận ra mình đang ở trên máy bay mà cô tỉnh táo được một chốc. Còn lúc này, hồn Yuri đã đi tới đất mơ trong khi thân xác cô thì bay về xứ Hàn. 

Translator note: 

Tác giả đúng là có bị ảnh hưởng bởi Goong, cụ thể là mượn bối cảnh hoàng tộc vẫn còn tồn tại ở Hàn và quá trình mà Yuri "trở thành" thái tử và Sica thành công chúa 
Yul và Yuri là hai anh em sinh đôi  
Mà Yoon chứ ai bảo Yoong hồi nào  Yoon # Yoong. Hoàn toàn ko liên quan đâu nhá  Theo lời tác giả thì truyện này ko có Móm 

Ps: đừng gọi tớ là au, tớ ko viết truyện này. Tớ chỉ là người dịch lại 
Pps: Thanks for reading & commenting!

---

Chapter 2: His Royal Highness
- Thái tử Điện hạ -



“Sorry sorry sorry sorry...”


SooYoung lặp đi lặp lại lời xin lỗi suốt 30 phút vừa qua trên chuyến ô tô. Yuri tựa đầu lên tấm kính xe nhạt màu, nhìn mông lung vào ánh đèn thành phố khi chiếc Audi R8 băng qua các con đường sầm uất, hoàn toàn lờ tịt SooYoung đi.


“Tôi sẽ làm tất cả những gì ngài yêu cầu!”


Yuri vẫn tiếp tục bơ SooYoung. Cái ý nghĩ phải quay trở về hoàng cung hay như cô vẫn thường gọi, “hoàng ngục”, đã đủ sầu não rồi, còn hơn cả hành vi phản bội của SooYoung. Cô đơn giản là không muốn nghĩ đến nữa. 


“Tôi rất, rất xin lỗi...”


Hai người vệ sĩ mặc vét đen ở hàng ghế trước theo dõi hai cô gái một cách sát sao. Họ hẳn đang cho cô cũng là một dạng công chúa hợm hĩnh khó chiều.


“Công chúa Điện hạ, làm ơn...”


Cô ghét cái danh xưng ấy, nhất là khi người nói nó lại là bạn thân nhất của cô. Nhưng mà biết làm sao được; từ lúc sinh ra nó đã gắn với cô rồi, và khi có mặt người khác SooYoung sẽ gặp rắc rối to nếu gọi tên cúng cơm của cô.


Cuối cùng thì Yuri cũng đáp lại những lời nài nỉ bất tận ấy. Cô không bắt mình ghét người bạn thân nhất cho nổi.


“Ngài tha thứ cho tôi?” SooYoung tóm lấy tay cô, đôi mắt long lanh như chó con.


“Ừ...” Yuri chán ngán đáp lại. “Cậu mà không dừng tràng xin lỗi liên tu ấy đi thì tai tôi cũng điếc sớm.”


“Hurray!” SooYoung hú lên ăn mừng trong khoảnh khắc. Cô nhanh chóng rụt lưỡi khi một vệ sĩ cấp trên quay lại nhìn cô phật ý.


***




Mười phút sau, chiếc xe xịch đỗ trước sảnh một khách sạn lớn.


“Chúng ta không về cung sao?” Yuri hỏi. SooYoung nhún vai. Ngay cả cô cũng chẳng biết chuyện gì đang diễn ra.


Người vệ sĩ bước ra khỏi xe, ngăn không cho nhân viên khách sạn mở cửa xe trong khi một vệ sĩ khác đứng gác cửa xe phía bên cô.


Như thể có tín hiệu, hai người mặc vét đen khác xuất hiện ở sảnh khách sạn và nhanh chóng tạo thành một rào chắn, không cho những người khách khác ra vào. Họ ra hiệu cho nhau rồi ngay sau đó, cửa xe xịch mở.


“Công chúa Điện hạ, xin mời đi lối này.” Yuri bước ra khỏi xe, SooYoung bám theo sau và đám vệ sĩ hộ tống cô đến tận thang máy.


Khi đã vào thang máy, Yuri liền đặt câu hỏi với đám vệ sĩ nhưng chẳng ai đáp lại. Chẳng mấy chốc thang máy đã lên tới tầng cao nhất. Cửa thang mở ra trước một hàng lang yên tĩnh và sáng sủa.


“Thưa Công chúa, Công tước Yoon đang đợi ngài ở phòng presidential suite. Xin thứ lỗi vì không hộ tống ngài đến tận nơi. Chúng tôi xin phép được lui.” Đám vệ sĩ cúi chào.


“Làm ơn đừng cúi chào tôi. Cám ơn về chuyến đi êm thấm...” Yuri lịch sự trả lời rồi cùng SooYoung đáp lại cái cúi mình nhã nhặn. Họ cùng nhau đi tới căn phòng hạng nhất khi cửa thang máy đóng lại sau lưng.


Cửa phòng ngay lập tức mở ra khi SooYoung nhấn chuông.


“Xin mời vào, thưa Công chúa Điện hạ.” Một cô hầu phòng trẻ cúi chào Yuri.


“Công chúa Điện hạ, xin thứ lỗi vì tôi không thể đích thân ra sân bay đón ngài. Hy vọng ngài đã có một chuyến bay thoải mái.”


“Hẳn rồi, Công tước Yoon... Cháu bay thoải mái lắm chứ. Ngất từ đầu đến cuối mà.” Yuri đáp lại với chút mỉa mai. SooYoung cúi gằm xấu hổ. Vị quản gia cao tuổi nhận ra tức thì.


“Xin được thứ lỗi cho tôi vì đã dùng cách mạnh bạo như vậy thưa Công chúa. Chính tôi đã ra lệnh cho vệ sĩ riêng của ngài. Nếu có trách tội ai thì người đó phải là tôi.”


“Thế có chuyện gì to tát mà lại lôi cháu về khi hai tuần nữa là đến kì thi rồi? Thế ch- Vua cha có biết chuyện này không?” Yuri chút nữa thì nhỡ miệng gọi Đức vua là cha. Cô để ý thấy nét mặt thoáng thay đổi của vị quản gia. Là quản gia đứng đầu trong hoàng cung, Công tước Yoon khá nhạy cảm với việc xưng hô cho đúng phép tắc.


“Công chúa Điện hạ, xin mời ngồi xuống rồi tôi sẽ giải thích cặn kẽ.”


Cô hầu phòng lập tức bưng trà cho ba người.


“Cô có thể đi được rồi.” Công tước Yoon ra lệnh cho cô gái.


Giờ thì chỉ còn mình ba người trong căn phòng. Vị quản gia và SooYoung bắt đầu hớp trà, trong khi Yuri thì liếc một cách ngờ vực.


“Xin ngài cứ yên tâm thưởng thức. Món trà hoàn toàn ổn.” Công tước Yoon lên tiếng.


“Cách đây 28 tiếng cậu ấy cũng nói thế...”


SooYoung lập tức đỏ mặt. Yuri vẫn còn lải nhải chuyện ấy!


Xem ra không gợi lại đau thương thì an toàn hơn, vị quản gia nghĩ.


“Trước khi tôi nói, mời ngài hãy xem bức thư mà anh trai ngài, Thái tử Điện hạ, để lại.” Công tước Yoon đưa lá thư được giữ an toàn ở túi áo trong cho Yuri. SooYoung nghiêng đầu nhìn trộm khi Yuri đọc bức thư.


Đi chơi dài ngày rồi
Lúc ta vắng mặt thì hủy cái hôn ước ấy đi
Ta không có ý định lấy người mà cả đời ta chưa bao giờ gặp
Mà khỏi mắc công đi tìm 
Lúc nào chơi chán ta sẽ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yulsic