nhật kí của Nakamoto Shiho

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhật kí của Nakamoto Shiho, sau 1000 ngày ngôi nhà thiếu vắng tiếng cười của mẹ yêu Minhyung.



bố yuta của mình đã đến tuổi già rồi, bố đã bắt đầu bị lẫn lẫn quên quên. cũng vài năm rồi, bố lúc nào cũng trong trạng thái lú lẫn và hay quên.

bố quên dần mọi thứ, từng chút, từng chút một. bố thậm chí còn quên đi tên của mình, bố không còn biết gì nữa cả. từ khi mẹ mình rời bố con mình đi, đột ngột và không báo trước, mẹ vẫn ôm bố ngủ như mọi khi nhưng mà rồi mẹ không tỉnh dậy nữa. khi ấy mình vừa 18 tuổi, bố Yuta cũng đã 50 rồi.

sự biến mất đột ngột của mẹ, làm bố mình sốc, cảm giác như sau một đêm, thế giới của bố biến mất hết vậy, mọi thứ trước mắt bố dường như sụp đổ, bầu trời xinh đẹp của bố cũng vì đó mà dập tắt ánh sáng. và rồi, bố không nhớ ra ai, không nhận ra cái gì cả, không nhận ra chính mình trong gương, như quay lại là một đứa trẻ ngơ ngơ ngác ngác. bố bỏ quên tất cả mọi thứ, nhưng mà, nơi mà mẹ vẫn hay ngồi đọc sách bố vẫn nhớ, vườn hoa tươi mẹ vẫn hay chăm sóc hằng ngày bố vẫn nhớ, chỗ bếp núc bố hay đứng sau lưng ôm mẹ, nơi góc tủ chứa đựng những kỉ niệm đẹp đẽ của hai người, bố vẫn nhớ, bố nhớ hết những gì liên quan đến mẹ, chỉ là đến bây giờ, thứ tồn tại duy nhất trong tâm trí bố là mẹ mà thôi.

vì nhờ dịch bệnh, mà mình có thể nghỉ học mà về nhà chăm sóc bố, và câu nói mà mình nghe nhiều nhất trong ngày là: "chú ơi, chú có thấy Lee Minhyung vợ của tôi đâu không vậy?" hay là cứ mỗi tối muộn bố lại nhìn chằm chằm lên đồng hồ chỉ 1h sáng rồi hỏi tôi rằng:

"sao mẹ con lâu về thế nhỉ? bố tính gọi điện cho mẹ con nhưng mà bố sợ mẹ con phiền."
"hay là bố cứ ngủ trước đi, tí nữa mẹ về ngay" - mình luôn phải an ủi bố như thế mỗi đêm, nhưng bố mình là Nakamoto Yuta mà, người yêu thương mẹ mình nhất trần đời. bố bảo bố phải đợi mẹ về mới chịu ngủ yên.

trong trí nhớ của mình, bố mẹ là một cặp khắc khẩu. bố thì khi hiền khi nóng tính, mẹ thì nói rất nhiều và nói dai, hai người mà mở miệng ra nói chuyện thì cả nhà gà bới chó sủa, dù mười lần thì hết chín lần bố phải dỗ dành xin lỗi mẹ. dù sai dù đúng thì mẹ Minhyung của mình luôn chiến thắng.

và rồi có một ngày, bố bắt đầu đi tìm mẹ, lần đầu tiên bố tự mình đi bộ đến sân bay chờ mẹ. lúc người ta thấy bố mình ngồi đó từ sáng đến tối muộn, hỏi bố mình chờ ai, bố mình bảo "chờ vợ tôi từ canada về", họ bảo rằng không có chuyến bay nào bay từ canada đến hàn quốc cả, vậy mà bố mình vẫn ngồi đó, họ bất lực và gọi điện cho mình. mình đã chạy hớt hải đến sân bay seoul, mình thấy bố mặc bộ vest sọc, thắt cà vạt, tạo lại kiểu tóc dài vuốt ngược ra đằng sau mà thuở nào mẹ vẫn rất thích, tay bố còn cầm bó hoa cúc hoạ mi trong vườn, toàn bộ những thứ bố mặc trên người đều là một tay mẹ mua tặng cho bố từ 5 năm trước, bố mình vẫn thế, đã 54 tuổi rồi nhưng vẫn đẹp trai như ngày đầu. bố cứ đi đi lại lại giải thích rằng:
"tôi đến đón vợ tôi về, lâu lắm rồi em ấy không về nhà, chắc em ấy giận tôi rồi, em ấy sắp sinh rồi đó mọi người, không nên giận dữ, tôi sẽ đặt tên cho đứa con gái đầu lòng bé bỏng của tôi là Shiho, phải rồi Nakamoto Shiho. haha tôi sắp làm bố rồi đó. ngày xưa tôi tán em ấy cực lắm, phải mất 3 năm em ấy mới chịu cưới tôi đó haha..."

kể từ đó, cứ vài ngày bố lại trốn nhà ra sân bay chờ mẹ, không thì đi đến những nơi cũ gào thét tên mẹ. lần nào cũng đóng bộ nghiêm chỉnh, ngắt hoa trong vườn, vườn trụi thì ngắt vườn hoa hàng xóm, cứ có hoa cúc hoạ mi là được. cứ ở ngoài đường mà người ta thấy bố trong bộ dạng ấy, là gọi điện mình kéo bố về, mỗi lần bị kéo về như thế bố lại khóc.
rồi đột nhiên hôm qua bố gọi tên mình. bố nhớ ra mẹ mất rồi. bố bảo thời gian này mệt cho con rồi. bố lôi đồ ra giặt ủi, còn đánh xi lại đôi giày da. bố dặn mình ngày nào cũng mua hoa cho bố nhé, phải là hoa cúc hoạ mi, mẹ con thích cúc hoạ mi lắm. bố bảo bố sắp đi gặp mẹ rồi, phải đẹp trai không thì mẹ không gặp đâu. rồi hôm nay bố lại ngơ ngác như cũ, nhưng mình sợ lắm mà cũng mừng cho bố nữa. cái cảm giác này nó cứ lẫn lộn, vừa sợ hãi vừa đau khổ nhưng cũng nhẹ lòng và cũng không nỡ.
từ đó mình không dám rời mắt khỏi bố. bố vẫn thế, đi lang thang trong nhà, chỉ khác cái nhất định phải mặc bộ vest mẹ mua, không thì không chịu.

có lẽ...bố sắp đi gặp mẹ thật rồi, mong rằng là, hai người sẽ vui vẻ.

_____________
Thái Khánh Vũ Trang

note: mình nghe được câu chuyện này trên facebook, thấy hay quá nên mình đã mang về, chỉnh sửa và thêm 1 số những chi tiết không có trong câu chuyện kia. hiện tại mình vẫn chua biết chính xác nguồn của câu chuyện này là từ đâu. cảm ơn các bạn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net