Chương 1: Kohana và Kenji

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều dần buông, nắng nhạt xuyên qua những tấm rèm trắng mỏng manh chiếu rọi lên những bức tường bệnh viện. Kohana bước đi trên hành lang dài, tay em ôm chặt bó hoa ly trắng  - loài hoa mà anh bạn trai của em yêu thích.

Khi tiếng bước chân em vang lên giữa không gian tĩnh mịch trong bệnh viện, ký ức về những ngày tháng trước ùa về trong tâm trí em. Cái ngày mà Kenji - bạn trai của em đột nhiên ngã quỵ giữa con phố đông người, ngày mà anh bị chẩn đoán mắc bệnh máu trắng. Những ngày đầu tiên sau khi biết tin, cả hai đứa như rơi vào hố sâu tuyệt vọng nhưng rồi Kenji luôn giữ nụ cười và bảo rằng sẽ chiến đấu vì em nên em mới có thể mạnh mẽ được như ngày hôm nay.

Khi em mở cánh cửa phòng bệnh ra, Kanji đang nằm đó. Thấy em, anh nở nụ cười yếu ớt, đôi môi khô khốc của anh khẽ mấp máy. Kohana bước đến gần rồi ngồi xuống bên giường, tay em nắm chặt tay anh.

-Em đến rồi à?-anh nói với giọng yếu ớt.

-Dạaa, em mang hoa ly tới cho anh nè

Kohana mỉm cười, đặt bó hoa lên chiếc  bàn cạnh giường bệnh.

-Đẹp không anh?

Kenji nhắm mắt, hít thật sâu mùi hương dịu dàng của hoa.

-Đẹp lắm, cảm ơn em

Anh mỉm cười, ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô bạn gái của mình, những tia nắng cuối cùng của buổi chiều chiếu lên gương mặt em làm nổi bật sự xinh đẹp của em hơn.  Nhưng rồi, nụ cười trên môi anh dần tắt, ánh mắt anh trở nên buồn bã. Trong lòng anh có một cảm giác lo lắng len lỏi bởi anh biết rằng khoảnh khắc yên bình này sẽ không kéo dài mãi mãi. Anh muốn bảo vệ em, muốn em luôn giữ nụ cười trên môi nhưng thực tại lại không như anh mong muốn....

-Kohana này.

-Dạ?

Kenji đưa tay lên xoa đầu em, cảm giác ấm áp và mềm mại của mái tóc em truyền qua từng ngón tay anh.

- Mốt là anh phẫu thuật rồi, nếu anh có mệnh hệ gì-giọng anh trầm xuống- thì hãy hứa với anh là không được buồn bã rồi quên anh đi nhé?

Trái tim em như thắt lại, dù cố gắng giữ vẻ mạnh mẽ nhưng em vẫn không thể kìm nén được sự lo lắng. Những giọt nước mắt như sắp rơi nhưng em vẫn cố gắng gượng cười

-Anh này, đừng nói thế mà- em nắm lấy tay anh rồi ngắm nghía-Anh sẽ khỏe lại thôi nè. Anh còn nhớ là anh hứa với em cái gì hong? Anh đã hứa sẽ cưới em đó à nhaaa

Anh chỉ mỉm cười, nụ cười buồn bã mà ấm áp. Làm sao anh có thể quên đi lời hứa mà anh đã hứa với em được cơ chứ nhưng anh không nói gì cả chỉ im lặng nhìn em.

Sau một lúc trò chuyện thì em phải rời đi, không quên quay lại nhìn anh lần cuối trước khi khép cửa. Anh vẫn nằm đó, ánh mắt dõi theo từng em cho đến khi không thể nhìn thấy bóng hình của em nữa.

Khi không gian lại trở nên yên tĩnh, Kanji với tay lấy quyển nhật ký để trên bàn. Mở trang giấy trắng ra, anh bắt đầu viết những dòng chữ tâm sự. Nét bút anh run rẩy  nhưng chứa đựng cả tình yêu và nỗi niềm chưa nói. Anh viết về những ngày tháng bên em, về niềm hạnh phúc khi được gặp và ở bên cạnh em.

Tiếng bút chạm vào giấy, anh ghi lại những tâm tư của một trái tim đầy yêu thương và khát khao sống. Anh viết cho em, cho chính mình và cho những ngày tháng sau này, mong rằng em sẽ tìm thấy hạnh phúc dù không còn anh bên cạnh...

_______
Ngày hôm sau, ánh sáng mờ ảo của bệnh viện dường như càng trở nên mờ nhạt. Em ngồi đó, chờ đợi trong sự hồi hộp và lo lắng. Đối với em, từng phút trôi qua như một thế kỷ dài dằng dặc....

Cảm giác nôn nao và sợ hãi đang dâng trào trong em khi nhìn thấy những bác sĩ bước ra từ phòng phẫu thuật, gương mặt họ nghiêm trọng và đầy lo lắng. Bước chân em trở nên nặng nề khi họ tiến lại gần. Em nắm chặt lấy đôi tay, cố gắng làm dịu trái tim đang đập loạn xạ trong lồng ngực.

-Bác sĩ, kết quả thế nào ạ?-em hỏi, giọng nói run rẩy.

Bác sĩ nhìn em, ánh mắt chứa đựng sự tiếc nuối.

-Chúng tôi đã làm tất cả những gì có thể, nhưng… kết quả không được như mong đợi. Bệnh tình của cậu ấy quá nghiêm trọng, không thể vượt qua được.

Những lời đó như từng lưỡi dao đ.âm thủng trái tim em. Mọi thứ xung quanh như biến thành một bức tranh mờ nhạt. Em gục đầu vào tay, khóc nức nở trong đau đớn.

Khi được dẫn vào phòng bệnh-nơi anh đang nằm yên lặng, em cảm thấy trái tim mình như vỡ vụn. Kenji nằm đó, làn da anh càng thêm tái nhợt. Mặc dù anh không còn tỉnh táo, em biết mình không thể để lộ sự đau đớn của mình trước anh.

Em nắm chặt tay anh, cố gắng nói những lời yêu thương mặc dù trái tim em nặng trĩu nhưng cuối cùng em vẫn không làm được, em bắt đầu trách móc:

-Em không biết phải làm sao khi không có anh bên cạnh nữa....Sao anh lại bỏ em một mình chứ?

Hằng tiếng đồng hồ tiếp theo trôi qua trong sự yên lặng đáng sợ. Kohana ngồi bên giường anh, cảm nhận hơi thở yếu ớt của anh dần dần mờ nhạt. Cuối cùng khi đêm đến, ánh sáng trong căn phòng chỉ còn lại ánh đèn điện, anh từ từ rời xa thế giới này,  để lại em một mình với những ký ức khi ở bên cạnh anh.

Vào lúc bình minh ló dạng, em rời khỏi bệnh viện với trái tim nặng trĩu. Trong tay em cầm quyển nhật ký mà anh đã viết. Một lá thư được kẹp vào giữa những trang giấy. Đôi tay em run rẩy mở lá thư ra, nội dung của lá thư khiến cho em vỡ oà:

"Gửi em, Kohana

Khi em đọc được lá thư này thì có lẽ anh đã đến một thế giới khác. Một nơi mà anh không còn có thể nắm lấy tay em, không còn có thể nhìn thấy nụ cười của em mỗi sớm mai nhưng xin em đừng buồn, đừng khóc em nhé.

Kohana của anh ơi, khi anh biết tin mình mắc bệnh thì anh đã hiểu rằng thời gian của anh có thể không còn nhiều. Anh đã cố gắng chiến đấu không chỉ vì bản thân anh, mà còn vì em. Em là nguồn động viên lớn nhất của anh, là người luôn bên cạnh anh, là ánh sáng trong cuộc đời anh và dù có thế nào đi nữa thì anh luôn biết ơn vì chúng ta đã có nhau.

Anh biết em sẽ đau lòng, sẽ buồn bã, nhưng anh mong em hãy nhớ rằng anh đã sống một cuộc đời hạnh phúc nhất khi có em bên cạnh. Anh muốn em tiếp tục sống, tiếp tục yêu và tìm thấy niềm vui trong cuộc sống. Đừng để nỗi buồn làm em gục ngã em nhé, em xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này.

Có một điều anh muốn em biết, là tình yêu của anh dành cho em không bao giờ phai nhạt. Dù anh không còn hiện diện trong thế giới này thì tình yêu ấy vẫn mãi ở bên em như một ngọn lửa không bao giờ tắt. Hãy sống tiếp, hãy mỉm cười và hãy hạnh phúc vì đó là điều mà anh luôn mong muốn cho em.

Anh đã viết lại những kỷ niệm của chúng ta trong quyển nhật ký này. Anh muốn em giữ nó như một phần của anh mãi mãi bên em. Mỗi trang giấy đều chứa đựng tình yêu, niềm vui và hy vọng của anh dành cho em.

Cuối cùng, em hãy hứa với anh rằng em sẽ không bỏ cuộc. Em sẽ sống tiếp, sẽ yêu thương và tìm thấy hạnh phúc. Đó là điều anh mong mỏi nhất. Em hãy tin rằng, dù ở đâu, anh vẫn luôn dõi theo và bảo vệ em.

Anh yêu em mãi mãi,

Kenji"

Những giọt nước mắt không thể kìm nén, bắt đầu lăn dài trên má em.  Anh đã cố gắng kiên cường, đã chiến đấu đến phút cuối cùng chỉ để em có thể tiếp tục sống, tiếp tục yêu và tìm thấy niềm vui trong cuộc sống.Trái tim em như tan vỡ từng mảnh khi đọc đến dòng cuối cùng: "Anh yêu em mãi mãi." Cảm xúc dồn nén bấy lâu nay bỗng chốc trào dâng, không còn gì có thể kiềm chế được nữa. Em gục xuống, quỳ sụp trên mặt đất, khóc nức nở trong nỗi đau mất anh....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net