Chương 9: Yewon.....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc truy lùng tung tích của Yewon được phát động rộng khắp đảo Jeju. Tất cả những người quen biết, nhân viên tiệm bánh, xưởng gỗ và viện triển lãm đều đổ xô đi tìm em. Ai cũng lo lắng, ai cũng hoang mang cả. Hơn cả thế nữa, hiện tại TV còn đang đăng tin truy nã một tên tội phạm với hành vi giết người liên hoàn, mà nạn nhân lại là các cô gái trẻ. Chuyện dường như càng ngày càng trở nên khó kiểm soát hơn.

- Yewon......

Yuna chắp tay quỳ gối trong nhà thờ, cô đau khổ cầu xin Chúa sẽ cứu em. Phút giây này, khi chẳng còn gì để níu lấy cô chỉ còn cách tìm đến tín ngưỡng của bản thân. Cô chỉ mong Thượng đế tối cao sẽ giữ em ấy an toàn, chỉ mong là vậy thôi.

Cơn mưa tầm tã bắt đầu đổ xuống như muốn cuốn trôi đi tất cả. Tiếng mưa át đi cả tiếng nức nở thống khổ của Yuna, át đi tiếng khóc đau thương của cô. Ông trời hình như cũng đang khóc, đang xót thương cho cô gái đang học cách yêu này.

- Này Choi Yuna, trời đang mưa lớn lắm, em tính đi đâu vậy hả?!

Chị Sojung vội cản lại Yuna đang lao ra ngoài trời. Cơn mưa vẫn chưa ngơi, đường đi ở đảo không giống trên đất liền, lỡ như bão đến bất ngờ thực sự sẽ không kịp trở tay. Yuna không giỏi tìm đường, còn đang hoảng loạn như vậy, thực sự không thể để cô ra ngoài.

- Em đi tìm Yewon.

Yuna gỡ tay Sojung ra, một mực đi vào màn mưa tầm tã. Những hạt mưa lạnh lẽo tạt vào cơ thể cô, bộ quần áo trên người phút chốc đã ướt nhẹp. Yuna chẳng cầm ô, vừa đến xe đã vội phóng đi mà chẳng màng đến sự khuyên can của mọi người. Liệu cô có tìm được em hay không? Ông trời có giúp cô không hay sẽ trừng phạt cô vì đã để lỡ em?

Chiếc xe xé gió mà đi, cơn mưa nặng hạt rơi xuống như những hòn đá đập vào xe, âm thanh thật ồn. Yuna đi trên đường, chẳng biết đích đến là nơi nào nhưng cứ tiếp tục chạy. Đâu đó trong tim Yuna vẫn tin tưởng vào Thượng đế, tin vào tình yêu của cả hai. Cô tin rằng sẽ có một sức mạnh nào đó thúc đẩy cô tìm được Yewon, Choi Yuna chỉ có thể cố tin như thế mà thôi.....

Những hạt mưa lạnh lẽo đổ xuống, từng hạt từng hạt chẳng khác gì những chiếc kim châm vào trái tim Choi Yuna. Cảm giác hối hận, lo lắng, sợ hãi đan xen trong trái tim cô. Cô sợ bản thân sẽ mất em mãi mãi. Cô hối hận vì sự vô tâm của chính mình, ngàn lần hối hận. Nếu như có cơ hội trở lại, Yuna chắc chắn sẽ không để chuyện này xảy ra, chắc chắn.
______________________

Trên chiếc xe tải cồng kềnh, trong thùng xe chỉ có một vài tia sáng nho nhỏ len lỏi vào trong. Yewon tỉnh lại, bên tai em là tiếng mưa ầm ầm, tựa như có hàng chục viên đá nhỏ đập vào thùng xe. Em cựa mình, cảm giác ê ẩm khắp người, tay dường như đã bị trói lại rồi, chẳng thể thấy đường rõ nên em cũng chẳng biết làm sao để xoay sở. Trong thâm tâm em, cảm giác lo lắng đang dần to lớn hơn.

- Chị Yuna.....

Em khẽ gọi tên Yuna, sợ hãi nép mình vào trong góc thùng xe. Trong này chẳng có gì để em xoay sở thoát ra, chiếc xe đang chạy rất nhanh và thùng xe thì khóa chặt. Đường thoát hoàn toàn không có. Em đã cố gọi cho Yuna nhưng kẻ bắt cóc đã phát hiện và lấy mất điện thoại rồi, địa điểm em nhìn thấy được qua khe hở trong thùng xe lúc đó cũng chưa kịp nói với cô. Bây giờ điện thoại không còn, cơn mưa lại đổ xuống tầm tã, em thật sự không nghĩ ra được cách nào để cầu cứu nữa.

Xe dừng rồi, bên ngoài tối om, Yewon cố nhìn ra qua khe cửa cũng không thể thấy được gì. Bên tai em vẫn còn tiếng mưa, nhưng xen vào đó còn có âm thanh gào khóc ghê rợn và tiếng xẻng đang xúc đất. Cảm giác không còn chút hy vọng nào ùa về trong tim em, khiến em bất giác thu mình lại, sợ hãi vô cùng. Em áp tai mình vào chiếc đồng hồ trên tay, lắng nghe tiếng kim đồng hồ đang chạy, tích tắc tích tắc......

"- Đây là gì vậy chị Yuna?- Em thắc mắc cầm chiếc hộp màu đen trong tay mà hỏi.

- Em cứ mở ra xem đi.

- Là.....là đồng hồ sao?

- Ừ, chị đã đặc biệt nhờ người làm riêng cho em đấy, đây là chiếc đồng hồ có một không hai trên đời.

- Tuyệt quá!

- Yewon à, chỉ cần em còn đeo đồng hồ trên tay lúc nào thì chắc chắn lúc đó chị vẫn còn có thể tìm được em, sau này lỡ em có giận dỗi gì chị thì cũng không được bỏ đồng hồ ra đâu nhé!"

Lời dặn của Yuna vang lên trong tâm trí em, tựa như một tia hy vọng chiếu sáng cho trái tim đang cảm thấy tuyệt vọng của em. Em cố áp má vào chiếc đồng hồ, lại dùng răng cố cắn vào núm chỉnh giờ trên đồng hồ. Dù chỉ là suy nghĩ có hơi viễn vông nhưng em vẫn mong đó là sự thật, em vẫn cố tin vào tia hy vọng nhỏ nhoi này.

- Chị Yuna, em nhớ chị rồi......chị mau mau tìm thấy em đi......
______________________

Yuna vẫn đang lái xe đi dần lên vùng cao hơn. Chợt trong tiếng mưa rơi có một âm thanh làm cô khựng cả người lại. Chiếc đồng hồ trên tay đang kêu tin tít, một âm thanh đánh mạnh vào tâm trí Yuna, khiến cô nhớ ra một điều cực kì quan trọng. Chiếc đồng hồ này với chiếc Yewon đang đeo chính là một cặp không thể tách rời. Khi đó Yuna đã nhờ một thợ làm đồng hồ người Thụy Sĩ làm riêng cho cả hai. Cô vẫn nhớ khi làm nó cô đã dặn người thợ kia rằng:

"- Anh nhớ gắn vào đó cho tôi một con chip định vị nhé, làm làm sao mà chỉ cần tác động một chút nó sẽ phát ra tín hiệu cùng với đèn nhấp nháy là được....."

Đúng rồi, chính là như vậy, Yuna chắc chắn là vậy. Đồng hồ mà cô cùng Yewon đeo là loại đồng hồ cơ, vốn dĩ chỉ cần đeo trên người là sẽ chạy, rất hiếm khi phải lên dây cót. Chính vì vậy Yuna đã yêu cầu gắn thêm một chip định vị vào cả hai chiếc, cùng với đó ánh đèn nhấp nháy mỗi khi hai chiếc đồng hồ ở gần nhau. Cô vẫn nhớ bản thân đã tốn rất nhiều tiền cho cặp đồng hồ này.

- Yewon, chị đến tìm em đây.

Yuna chợt cảm thấy bản thân thật siêu phàm khi chẳng cần đến định vị cũng đã đi gần đến chỗ Yewon rồi. Lái đi thêm một lúc nữa, cuối cùng định vị cũng đã mạnh hơn, dường như đã đến nơi rồi. Cô vội xuống xe, nhìn chiếc đồng hồ đang nhấp nháy ánh sáng màu đỏ mà trong lòng có chút mất bình tĩnh. Em chắc chắn ở gần đây, chắc chắn.

Yuna chạy vào khu đất đầy những bụi cỏ cao hơn cả đầu người, cơn mưa vẫn còn nhưng đã nhẹ hơn rất nhiều. Cô len lỏi vào trong, bước chân vội vã nhưng vẫn phải cố giữ bình tĩnh. Chiếc đồng hồ trên cổ tay đang nhấp nháy đèn nhanh hơn, báo hiệu em đang ở rất gần Yuna rồi.

Cô hít sâu một hơi, hạ thấp người chui vào giữa những bụi rậm, trên tay còn đang cầm một khúc cây dài. Tuy Yuna không phải dân có võ nhưng sức khỏe cũng không tồi, nếu kẻ biến thái kia động thủ cô chắc chắn sẽ cho hắn nhừ xương. Kẻ hại Yewon thì không có lý do gì để Yuna nương tay cả.

- Đừng.....đừng mà......xin đừng làm hại tôi......

Giữa cơn mưa tí tách có tiếng van xin vọng lên từ đâu đó khiến Yuna khựng cả người lại. Cô nuốt xuống, hít sâu hơn, càng lúc càng di chuyển đến gần nơi có âm thanh phát ra. Một tòa nhà cũ kĩ cuối cùng cũng xuất hiện, xung quanh là một mớ đổ nát hoang tàn. Bên cạnh đống đổ nát có một chiếc xe tải đang đậu ngay đó. Ở bên ngoài, cách đó không xa còn có người. Hắn chính xác là một gã đàn ông, không quá cao lớn, mặc đồ đen, đội mũ che kín mặt. Hắn đang đào đất bằng cái xẻng rỉ sét, nụ cười rợn người trên môi khiến người ta rùng mình. Tám chín phần Yuna cũng đã đoán ra hắn là ai rồi.

- Đừng mà, xin ông, đừng làm vậy, xin ông tha cho tôi......

Tiếng phụ nữ thất thanh vang lên. Gã đàn ông kia đang kéo theo một cô gái, đẩy cô ấy xuống dưới cái lỗ vừa đào. Hắn khoái trá cười nham hiểm, cái âm thanh thực sự khiến người ta phát tởm. Chiếc xẻng dùng để đào đất bây giờ lại thành công cụ lấp lỗ. Hắn từng xẻng từng xẻng hất xuống dưới lỗ thật nhiều đất, bộ dạng biến thái đến kinh khủng.

- Này thì đào! Để Choi Yuna này đào lỗ chôn mày!

Yuna luồn lách một hồi đã đến được đằng sau tên kia từ lúc nào. Cô cầm cây gỗ, đập thẳng vào sau đầu tên biến thái liền mấy phát, một chút nương tay cũng không có. Chỉ thấy tên đó mắt trợn ngược, một lúc sau thì đổ gục xuống, chớp mắt đã bị hạ gục.

- Yewon.......Yewon! Chị đến rồi đây, chị đến rồi đây!

Yuna vội đưa tay xuống cái lỗ kia cứu người. Nhưng người trước mắt lại chẳng phải người cô đang tìm. Phút chốc mắt cô mờ đi, cả không gian là một khoảng trắng xóa. Yuna quỳ sụp xuống, đau khổ không không thành tiếng. Tưởng chừng đã tìm được em rồi nhưng tại sao lại ra cớ sự này. Rốt cuộc Yewon của cô đâu rồi?!

Mảng máu chảy dài trên mặt đất đổ nát, tâm trạng Yuna đã trùng lại còn trùng xuống hơn. Cô run rẩy đi theo vết máu, hai chân dường như chẳng còn có thể đứng vững. Cô sợ......thực sự sợ rồi......

- Yewon........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net