Chương 2 | Những thiếu niên xinh đẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi anh nhìn thấy em
Anh như ngừng thở
Chỉ một chức năng cơ bản
Dường như anh lại quên mất
Chỉ vì em

Khi em nói với anh
Anh không thể nghe thấy
Đôi tai anh mụ mẫm,
Sững sờ vì giọng nói từ thiên đường

Khi em nhìn vào mắt anh
Anh gần như bật khóc

Như một con đập vỡ
Anh đã cố giữ lại con sóng ấy

Hoa cúc,
Ngải thơm,
Hướng dương vàng,
Tía tô xanh

Em có thể tước đoạt hơi thở của anh,
Khiến anh òa khóc,
Tước đoạt mọi thứ và rời khỏi anh.

Bởi vì điều đó
Chàng trai xinh đẹp như em sẽ không cần
Trả theo giá gốc.

 Nhành hoa bé của em 

✧⋄⋆⋅⋆⋄✧⋄⋆⋅⋆⋄✧

"Chào buổi sáng!" Yunho hát ngân nga, bước chân vào tiệm hoa của mình. Anh bị choáng ngợp bởi một mùi hương tuyệt vời ngay khi vừa bước qua cửa chính. Hoa mộc lan. Anh nghĩ. Một mùi hương nước hoa ngọt ngào, đầy mê say. Anh chợt nhận ra có gì đó không đúng khi nhìn quanh cửa hàng. Không có bó hoa tươi nào được bày ra trên quầy trưng bày, điều này không bình thường với San, người đã làm việc suốt mấy đêm vừa rồi. Yunho nhìn lên khi nghe tiếng bước chân và nguồn năng lượng dao động. Anh chạm mắt với người chủ tiệm còn lại, San.

"Chào buổi sáng, cún cưng." San thở dài chào hỏi. Cậu đang kéo một chiếc xe hàng đầy những giỏ hoa hồng chưa cắt tỉa đi ngang qua. Cậu cầm lên một giỏ hoa và để lên bàn làm việc. Yunho có thể cảm nhận được sự lo lắng đang dao động quanh người cậu bạn trẻ.

"Ai đặt hoa mộc lan hả?" Yunho hỏi. San ừm một tiếng.

"Đơn hàng đám cưới đấy. Họ muốn đặt nó lên vương miện." San nói.

"Sao mấy bó hoa chưa được bày ra nữa?" Yunho hỏi. San hừ một tiếng rồi đặt dụng cụ xuống bàn.

"Chết tiệttttt." Cậu rên rỉ. "Quên mất tiêu. Giờ tui đi làm." Cậu nói, lại đi ra nhà sau. Yunho cười khúc khích khi San quay lại cửa hàng với một xe hàng khác, lần này đầy những bó hoa. Yunho giúp người kia sắp xếp chúng trước khi đẩy xe hàng ra phía sau thông qua cánh cửa nhà kho lớn nối liền khu xưởng phía sau với mặt tiền.

Yunho tiến đến chỗ San và để túi xuống quầy bán hàng, lấy một cái tạp dề. Anh trầm ngâm nhìn San lấy ra một cành hoa và bắt đầu cắt bỏ gai và ngắt đi những cánh hoa úa, không chạm vào các cánh hoa bảo vệ xung quanh. San dừng lại và thở dài khi cậu cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Yunho. Cậu đặt hoa và dao xuống bàn rồi nhìn người kia với đôi mắt mệt mỏi.

"Sao nào?" Cậu hỏi, giọng nói có chút khó chịu. Yunho không lên tiếng, chỉ tập trung đọc năng lượng của cậu khi anh nhìn cậu bạn trẻ. San nhăn nhó. "Tui biết anh đang đọc hiểu tui đó nha." Yunho ậm ừ gật đầu, tiếp tục đào sâu vào vùng hào quang bất ổn của San. Anh có thể nghe được vài suy nghĩ trong đó, những lo lắng và băn khoăn của những điều "nếu như".

"Có chuyện gì xảy ra vậy?" Anh hỏi. San gật đầu và ngay lúc cậu định mở miệng, Yunho ngăn cậu lại. Anh cảm nhận được một nguồn năng lượng yếu ớt đang bám lấy San. Năng lượng thuộc về ma thú của cậu ấy. "Yeosang bệnh hả?" Anh lại hỏi. San hẳn sẽ ngạc nhiên lắm nếu Yunho chưa từng làm chuyện này bao giờ. Thay vào đó, cậu lại cau có. Đối với San, chuyện này không có gì đáng ngạc nhiên so với lần đầu họ gặp mặt năm năm về trước. Thực tế thì, bây giờ cậu lại thấy nó đáng sợ và khó chịu.

"Dừng lại đi. Anh ít ra có thể cư xử như người bình thường và chỉ cần hỏi thôi mà." San rên rỉ. Yunho lại cười khúc khích.

"Nhưng như vậy thì không vui đâu." Anh than thở, cầm lấy một cái giỏ từ xe hàng và đặt nó lên quầy. Anh làm cùng với San, làm sạch và cắt tỉa những giỏ hoa hồng. "Vậy, chuyện gì xảy ra với cậu ấy?" San nhún vai.

"Cậu ấy không nói cho tui nghe. Cậu ấy cứ bảo mình không sao, làm như tụi tui không có kết nối và tui không biết cậu ấy đang bị gì ấy. Nó khiến tui thấy mệt mỏi. Cậu ấy chưa bao giờ như vậy cả." San giải thích. Yunho ừm một tiếng. "Cậu ấy cũng không thể thay đổi hình dạng, và không có lọ thuốc nào của tui giúp được cậu ấy."

"Cậu ấy có uống đủ sắt không?" Yunho hỏi. Yeosang là một chú dơi ma cà rồng. Tuy nhiên, cậu từ chối ăn bất kỳ đối tượng nào không được ra đi thanh thản hoặc không cho phép cậu uống máu. San đã cố gắng thuyết phục cậu ma thú uống máu mình vô số lần, nhưng Yeosang quá cứng đầu. Sau cùng thì, lần cuối cậu ma thú làm vậy, cậu đã hút cạn hoàn toàn năng lượng của San. Yunho phải chăm sóc cậu phù thủy vài ngày. Sự trao đổi năng lượng mất cân bằng và San không thể đáp ứng được. Vậy nên San chỉ có thể đơn giản ép Yeosang ăn các loại thịt đỏ [1].

"Tui không hề thay đổi chế độ ăn uống của cậu ấy, và cậu ấy cũng không uống máu tui do lần trước tui bị ngất vì cạn năng lượng." San nói. Yunho gật đầu.

"Tuần này tôi sẽ qua kiểm tra cho cậu ấy, được chứ?" Yunho nói. San gật đầu ậm ừ, lại tập trung vào hoa của cậu. Yunho có thể thấy San đang mất tập trung, tâm trí cậu ở một nơi nào đó mà nó không nên ở khi tay cậu đang cầm một con dao. Yunho để hoa xuống và đặt tay lên vai San. "Tập trung vào việc cậu đang làm đi San. Tôi biết cậu lo lắng, nhưng Yeosang sẽ ổn thôi." Yunho nói với cậu. San thở dài và buông dao và hoa xuống, ngửa đầu ra sau và rên rỉ thành tiếng.

"Đừng làm vậy với tui mà. Khi mà anh biết tui nghĩ gì ngay cả trước khi tui nhận ra, nó đáng sợ lắm." San than thở, vỗ mông anh bằng một cái khăn được treo trong túi tạp dề. Yunho miễn cưỡng mỉm cười, tiếp tục làm sạch hoa hồng trước mặt, không hề hấn gì bởi cú đánh. Anh quay sang nhìn San với một nụ cười dịu dàng và đôi gò má hơi ửng hồng.

"Tôi thật sự không làm được, tôi đã quá quen thuộc với năng lượng của cậu, tôi biết suy nghĩ của cậu bị ảnh hưởng thế nào vào lúc này." Yunho giải thích, kèm theo một tiếng cười khúc khích. San nhăn nhó và Yunho gõ mũi cậu bằng một cành hoa đang nở rộ. "Tôi ở với cậu gần như mỗi ngày. Cậu chỉ là quá dễ để tôi đọc hiểu thôi."

"Tui thật sự không hiểu anh làm bằng cách nào luôn." San thở dài, đi ra nhà sau. "Tui đã cố học nó nhiều năm trời còn nó lại đến với anh vô cùng tự nhiên." Giọng nói cậu vang vọng từ khu xưởng ra tới phía trước khi cậu di chuyển. Cậu trở lại với một xe hàng khác đầy những cành hoa hồng chưa được cắt tỉa, được chia ra thành từng màu trong những cái bình. "Tui ghét điều đó." Cậu than thở cầm một giỏ hồng tím đặt lên quầy. Yunho bật cười và lắc đầu.

"Chỉ là thuật đọc năng lượng cơ bản thôi, bạn hiền à." Anh nói với San. San quay lại nhìn anh với một ánh mắt bàng hoàng.

"Không hề cơ bản nếu như anh có thể đọc được suy nghĩ của tui." San nói. Yunho đảo mắt, nhưng dời sự chú ý khỏi San khi một vị khách bước vào tiệm.

"Cậu có muốn tiếp họ còn tôi xử lý đám hoa hồng không?" Yunho hỏi khi thấy người khách kia bắt đầu tìm kiếm xung quanh. Cô gái có vẻ bối rối, dường như không biết mình đang nhìn thấy loài thực vật gì. San nhận thấy điều này và gật đầu, rời khỏi quầy bán hàng.

"Chào buổi sáng, vị tiểu thư đây có biết mình muốn mua gì hôm nay không?" San hỏi. Yunho tiếp tục công việc và lắng nghe khi San giải thích các loại cây trong nhà khác nhau mà vị khách đang xem. Cô gái giải thích rằng mình đến đây vì muốn tìm một chậu cây nhỏ giúp giải tỏa tâm trạng cho căn hộ của cô. Yunho lắng nghe San, nghe cách cậu thuyết phục khách hàng lựa chọn không chỉ một mà những ba chậu cây và thêm một chậu hương thảo [2].

Anh nhìn San gọi cô gái lại, cho cô lựa chọn một viên tinh thể miễn phí mà họ vẫn thường dành tặng cho những vị khách mới. Tuy nhiên, anh rất ngạc nhiên khi thấy San tháo chiếc vòng cổ đá mặt trăng [3] của mình và đặt vào tay cô gái. Chiếc vòng cổ ngay lập tức lắc lư trong lòng bàn tay cô. San mỉm cười, nhận thấy nó đang vẫy gọi cô gái. Sau đó, anh nhìn cô gái bước ra khỏi tiệm với vẻ mặt kinh ngạc. Yunho quay sang tròn mắt nhìn San, nhưng San hoàn toàn không hề nao núng chút nào.

"Sao nào?" Cậu hỏi, hoàn toàn mù mờ. Yunho nghiêng đầu nhíu mày.

"Anh bạn à, cậu vừa cho cô gái đó viên tinh thể mạnh nhất của mình đó." Yunho nói. "Và nó cộng hưởng với cô ấy?" Anh nói, giọng điệu thay đổi ngay từ giữa câu. San gật đầu.

"Phải." San nói, khẽ gật đầu. "Ngay khi cô gái bước qua cánh cửa, cô ấy bắt đầu trò chuyện cùng tui." San nói, ám chỉ đến viên đá của mình. "Cô ấy bảo rằng cô gái kia cần cô ấy hơn tui và cô ấy thích nguồn năng lượng của cô gái. Công việc của cô ấy với tui đã hoàn thành và có một người khác phù hợp với cô ấy hơn." Cậu giải thích. Cậu hừ một tiếng, đảo mắt. "Tinh thể của tui đọc năng lượng con người tốt hơn tui nhiều."

"Và cậu có thể hiểu được bọn họ." Yunho hờn dỗi nói. "Bọn họ không trò chuyện với tôi giống vậy." Yunho nói với cậu. Và San cười mỉa mai anh, ừm một tiếng.

"Nó chỉ là không đến với anh một cách tự nhiên nữa thôi." Cậu cả gan trêu chọc. Yunho lè lưỡi, dè bỉu cậu bạn trẻ.

"Tôi có thể trông chờ được gì từ một phù thủy tinh thể đầy kinh nghiệm chứ?" Anh cười thầm. San đảo mắt đi ra nhà sau.

"Anh muốn uống trà, bánh bao gì không?" Cậu hỏi Yunho. Yunho đồng ý với đề nghị của cậu và tiếp tục làm việc với đám hoa hồng cho đến khi tất cả những giỏ hoa trong xe hàng đầy những cành hồng gọn gàng và chiếc túi nâu bên cạnh anh đầy gai và những cánh hoa úa. San quay lại phía trước cửa hàng với hai tách trà trong tay và Yunho nở nụ cười với cậu.

"Cảm ơn nhé." Anh khẽ nói, uống một ngụm trà. Anh gật gù mỉm cười vì hương vị của nó. Nụ cười của anh biến mất khi một vị khách khác bước vào. Nguồn năng lượng của họ mạnh mẽ, vô cùng mạnh mẽ. Nguồn năng lượng tràn vào tâm trí Yunho trong hình dạng của những dòng suy nghĩ. Yunho cảm thấy không khí trong phổi mình bị rút cạn trước sự hiện diện của họ và anh vụng về đặt tách trà xuống trước khi tay anh trở nên quá yếu ớt để cầm nắm nó.

"Chào buổi sáng!" San chào hỏi vị khách. Cậu quay sang Yunho, nhìn vị phù thủy. Gương mặt anh đỏ bừng và tay anh run rẩy. San nhíu mày và bước về phía anh, đặt tay lên lưng Yunho. Yunho đang lặng lẽ lẩm bẩm điều gì đó với chính mình.

"Sư Tử... hoa cúc, ngải thơm [4], hướng dương... mắt hổ [5]..." Anh tự mình lẩm bẩm. San chưa bao giờ thấy anh như thế, anh có vẻ bồn chồn và hoảng loạn, hoàn toàn mất trí. Yunho che mặt và hít một hơi thật sâu khi cậu tiếp tục lẩm bẩm không ngừng. "... thạch anh vàng [6]... mặt trời [7] - Odin [8]."

"Anh bạn, anh đang nói cái quái gì vậy hả?" San thì thầm với anh. Cậu liếc nhìn từ Yunho sang vị khách, hy vọng rằng vị khách kia sẽ không chú ý đến sự bộc phát kỳ lạ của Yunho. Yunho lấy tay ra khỏi mặt mình, mặt anh đỏ bừng, mắt trợn tròn.

"Nguồn năng lượng của họ... thật sự... vượt quá sức chịu đựng." Yunho nói. San tròn mắt. Yunho cực kỳ nhạy cảm với năng lượng của mọi vật đến mức nó có thể khiến anh bị tổn thương. Nếu nguồn năng lượng quá xấu, đồng nghĩa với việc Yunho phải rời khỏi đây.

"Là nguồn năng lượng xấu sao? Anh có muốn tui ra tiếp họ không?" San hỏi. Yunho nhanh chóng lắc đầu, hít thật sâu một hơi.

"Không, không, nó không xấu... đúng rồi... tôi muốn phụ trách ca này." Yunho nói. Khi Yunho bắt đầu bước tới, San đã nắm tay Yunho ngăn anh lại.

"Yunho, năng lượng xấu có thể ngụy trang. Anh có chắc mình muốn nói chuyện với họ không? Bởi vì nếu nó vượt quá giới hạn, tui không muốn phải làm lại những việc như lần trước." San nói. Yunho gật đầu và gạt tay cậu ra. Lần trước có một vị khách với nguồn năng lượng khủng khiếp đã vào cửa hàng, Yunho gần như ngất đi ngay sau khi họ rời khỏi. Vị khách đó đã hút cạn năng lượng của Yunho và San phải đỡ anh dậy và đưa về nhà. Anh kiệt sức vài ngày sau đó, khiến mình đổ bệnh, không thể rời khỏi nhà.

"Lần này tôi sẽ cẩn thận." Yunho nói với cậu và bước ra khỏi quầy bán hàng. Anh đi về phía người thanh niên với nguồn năng lượng Sư Tử mạnh mẽ, càng đến gần năng lượng càng mạnh dần lên. Anh hít sâu một hơi và chào hỏi người thanh niên tóc đỏ. "Chào buổi sáng, tôi có thể giúp gì cho cậu?"

Yunho gần như không nhìn thấy gương mặt đối phương khi hắn quay lại, trái tim anh đập nhanh đến mức làm mờ mắt anh khiến anh mất tập trung với mọi thứ. Tuy nhiên, khi tầm nhìn rõ ràng trở lại, anh không thể phủ nhận rằng người lạ mặt đứng trước mặt anh rất đẹp trai. Gương mặt rất phù hợp với hào quang của hắn, vô cùng hấp dẫn và xinh đẹp. Người thanh niên lên tiếng nhưng không có từ nào lọt tai Yunho, thay vào đó, áp lực máu dồn lên, khiến tai anh ửng đỏ.

"Mọi chuyện vẫn ổn chứ?" Yunho nghe thấy. Giọng hắn trầm ấm nhưng ngọt ngào, lời nói văng vẳng trong tai Yunho. Yunho nhanh chóng gật đầu, cố hết sức để giữ tỉnh táo.

"Vâng, vâng, xin lỗi, chỉ là hơi mệt chút thôi." Anh đáp lời. Tập trung nào. Yunho tự mắng mình, lặng lẽ hít sâu một hơi. "Cậu muốn mua cụ thể món gì hôm nay?" Yunho hỏi. Người thanh niên lắc đầu.

"Không, thật ra thì tôi đang tính nhờ anh cho một vài gợi ý. Tôi muốn mua một ít thảo mộc và có thể một vài loại hoa nữa." Hắn nói. Yunho gật đầu và đi xung quanh cửa hàng, người lạ mặt theo sau. Cậu ta hẳn phải là một phù thủy... không lý nào một người chưa từng luyện phép có thể nắm giữ được nguồn năng lượng thế này. Anh tự nhủ. Anh gần như đi thẳng một đường tìm loại thảo mộc mà mình đã cảm nhận trước đó. Chúng hoàn toàn phù hợp với người thanh niên. Anh cầm lên một chậu hoa cúc nhỏ.

"À, đây vừa là một loại thảo mộc vừa là một loài hoa. Nó có mùi thơm dễ chịu lắm và rất hợp để pha trà cũng như hỗ trợ giấc ngủ và giảm stress nữa. Những bông hoa này sẽ làm nổi bật đôi mắt của cậu đấy." Yunho cười khúc khích. Anh nhìn thấy gương mặt người thanh niên ửng hồng. Người thanh niên vươn tay cầm lấy những bông hoa, vừa ngửi thử vừa ngắm nhìn chúng.

"Chúng đáng yêu quá." Người thanh niên nói, một tiếng cười khúc khích vang lên trên bờ môi hắn. Yunho nhận thấy năng lượng của người thanh niên tăng vọt. Hắn thích hoa cúc, Yunho có thể thấy điều đó. "Đây là gì?" Yunho ngạc nhiên khi nghe thấy câu hỏi. Một phù thủy không có kinh nghiệm cũng sẽ biết hoa cúc là gì. Điều đó có nghĩa là hắn không luyện tập. Giờ đây mọi chuyện trở nên rõ ràng hơn với Yunho, vì sao năng lượng của người lạ mặt lại hỗn loạn như thế. Vì sao nó lại ảnh hưởng anh nhiều đến thế. Thế nhưng, nó vẫn không giải thích được vì sao nguồn năng lượng này lại mạnh mẽ đến vậy.

"Đó là hoa cúc." Yunho nói với hắn. Anh lại nhìn người thanh niên với ánh mắt đang dính lấy gốc thảo mộc. "Cậu có thích hoa hướng dương không?" Anh hỏi. Người thanh niên nhìn anh với đôi mắt to tròn, lấp lánh sự hứng thú.

"Anh có không?" Hắn hỏi. Yunho gật đầu và giơ lên một ngón tay.

"Bọn tôi vừa mới đưa vào kho hôm qua!" Yunho nói. "Cậu muốn tôi ra phía sau lấy nó lên không?" Người thanh niên gật đầu và anh vội đi vào khu xưởng. Khi anh nhận thấy nguồn năng lượng mỏng dần đi, anh thở phào nhẹ nhõm. Anh đi vào tủ mát và lấy ra vài cành hướng dương cho khách xem. Anh quay lại với ba bông hoa trong tay, đã được cắt tỉa gọn gàng, sẵn sàng gói thành một bó hoa. "Chúng chỉ có giá một đô một cành, nhưng nếu cậu muốn gói thành một bó cùng với vài loại hoa khác, sẽ là mười hai đô, chỉ lấy cành xanh thôi thì chín đô, nhưng tôi sẽ tính cậu năm đô thôi." Yunho nháy mắt nói. Và một lần nữa, gương mặt của người lạ mặt đỏ bừng lên như mấy ngọn đèn Giáng Sinh.

"Tôi-tôi có thể trả giá gốc." Hắn nói nhỏ. Yunho ừ hử gật đầu.

"Vậy một bó hoa hay chỉ vài cành thôi?" Anh hỏi. Người kia suy tư một lúc.

"Lấy ba cành đó thôi, với vài cành xanh là được." Hắn nói. Yunho gật đầu.

"San sẽ chuẩn bị hoàn tất trong vài phút nữa." Yunho nói, nhìn về phía người đồng nghiệp đang cất dao và hoa. "Cậu nghe chưa, San?" Anh hỏi. San ừm một tiếng và gật đầu.

"Cho tui hai phút." Cậu nói, đi ra phía sau. Yunho nhận lại chậu hoa cúc từ tay người lạ mặt.

"Vậy cậu có lấy chậu này luôn không?" Anh hỏi.

"À vâng, làm ơn." Người thanh niên nói, cẩn thận đưa lại chậu hoa. Yunho gật đầu và đi ra sau quầy bán hàng. Anh đóng gói hộp gốc thảo mộc lại và cầm lấy một hộp tinh thể. Anh đưa nó cho người thanh niên có vẻ đang rất bối rối.

"Mỗi một khách hàng mới đều có một viên tinh thể cho riêng mình." Yunho nói. Người thanh niên nghiêng đầu và gật đầu. "Chọn bất kỳ viên nào cậu thích." Gần như ngay lập tức, người lạ mặt chọn một viên đá mắt hổ nhỏ, sáng bóng. Hắn nhìn nó trong lòng bàn tay mình trước khi nhìn về phía Yunho.

"Cảm ơn anh." Hắn nhẹ nhàng nói. Yunho chỉ cười. "Có... thứ gì đó ở anh khiến tôi muốn biết thêm về anh." Hắn lại nói. Yunho cảm thấy mặt và tai của mình đang nóng lên.

"Ồ, thật sao?" Yunho hỏi. Anh vươn tay ra và người lạ mặt cầm lấy nó, hắn nắm chặt, bàn tay mềm mại và mỏng manh. "Yunho."

"Mingi. Rất vui được gặp anh." Người thanh niên nói. Tay hắn nắm tay Yunho thêm một lúc, vuốt ve mu bàn tay của anh trong giây lát trước khi buông ra. San bước vào với một bó hoa hướng dương và cành lá xanh tươi tốt. Cậu đưa chúng cho Mingi sau khi bọc hoa lại bằng một túi nhựa để giữ chúng an toàn khỏi thời tiết lạnh giá bên ngoài. Trời đang vào xuân, nhưng buổi sáng thì vẫn hơi sương giá.

"Của cậu xong rồi đó." San nói. Cậu tính tiền bó hoa và chậu cúc, tổng cộng là 16 đô 45, nhưng, cậu giảm giá phần cành lá xanh và chỉ tính tiền mấy cành hướng dương, giá giảm xuống còn 11 đô 6. Yunho báo giá cho Mingi và hắn trông có vẻ bối rối.

"Đó không phải là giá gốc." Mingi nói. Yunho ừm và mỉm cười.

"Ở đây trai đẹp thì không cần phải trả giá gốc." Anh lơ đễnh đáp lời, và bị San vỗ vào lưng từ phía sau, khiến anh bị sặc.

"Xin lỗi cậu, thằng cha này ổng bị ngốc." San nói. "Đừng làm khách hàng của chúng ta không thoải mái chứ." San thì thầm. Mingi cười thầm và che mặt lại khi hắn đưa tiền cho Yunho và người kia.

"Không sao đâu, tôi không hề thấy khó chịu đâu." Hắn nói. "Thật ra tôi đang tự hỏi mình có thể lấy số của anh được không." Yunho do dự thối tiền cho hắn, mặt đỏ hơn so với bất kỳ lúc nào trong đời anh. Anh gật đầu và lật đật đưa lại tiền thối, tìm một mẩu giấy và một cây bút để viết vội số anh vào. San bật cười vì hành động bối rối của anh, đưa cho anh một mẩu hóa đơn và một cây bút chì trong túi tạp dề.

Yunho nhanh chóng đưa nó cho Mingi và nhìn hắn lần cuối trước khi bước ra khỏi quầy bán hàng.

"Cả-cảm ơn cậu vì đã đến." Yunho nói và cúi đầu chào.

"Chúc anh một ngày tốt lành." Mingi nở nụ cười sáng lạn nói và rời khỏi cửa hàng. Yunho thở phào khi hắn đi khỏi, cảm giác mọi sự căng cứng trong cơ thể đều biến mất và đầu óc anh tỉnh táo trở lại.

"Ôi thánh thần ơi, chuyện gì vậy?" Anh nghiến răng nguyền rủa, nhìn xuống mẩu giấy nhỏ. San hậm hực và nhíu chặt mày nhìn Yunho.

"Anh nói tui biết đi, đồ kỳ quặc chết tiệt."

✧⋄⋆⋅⋆⋄✧⋄⋆⋅⋆⋄✧

1. Thịt đỏ là một loại thịt mang sắc đỏ ở nhiệt độ phòng, không đổi màu hoặc bị sẫm màu hơn khi nấu chín, cung cấp nhiều sắt, kẽm và các loại chất béo omega có lợi cho con người. Thịt đỏ bao gồm thịt bò, thịt dê, thịt cừu.

2. Hương thảo [Rosemary] hay còn gọi là mê điệt hương, là một loài thực vật có hoa trong họ hoa môi, là một loài cây bản địa của vùng đất Địa Trung Hải, thường được dùng làm hương liệu tinh dầu, gia vị và thuốc.

3. Đá mặt trăng [Moonstone] là một loại tinh thể đặc biệt có màu trắng trong suốt, khi có ánh sáng xuyên qua trên bề mặt sẽ phát ra ánh sáng xanh huyền bí như mặt trăng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net