[YUNJAE] BREAK OUT (full) (the 1st fanfic)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Au: Kuro Nami Ryuku

Tittle: BREAK OUT!

Ceotary: Horror

Couple: YunJae, Yoosu, Min…(xin lỗi anh phải alone thôi =”=)

Sumary: Sẽ ra sao nếu dạt đến một hòn đảo của ma quỷ?

Sẽ ra sao khi cả thượng đế cũng quên mất sự tồn tại của ta?

CHAP 1: Con tàu bị nguyền rủa

Yunho thảy balô qua một bên, thả mình xuống giường. Con tàu từ từ lướt ra khơi. Tiếng ồn ào trên bến mỗi lúc một xa dần. Anh nhìn sang giường đối diện, trống không. Có lẽ người cùng phòng với anh đã ra ngoài rồi. Amh chợt nhớ lại người anh gặp lúc vừa đến bến tàu. Một cậu thanh niên rất đẹp và thú vị. “Phải chi người cùng phòng với mình là cậu ta nhỉ?” Yunho mơ màng nghĩ.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------

“Kịch”

Yunho loạng choạng sau khi bị va phải. Người thanh niên vội vàng cúi người xin lỗi:

- Tôi xin lỗi. Tôi bị xô đẩy nên va trúng anh! Anh có sao không?

Yunho cười xòa, phẩy tay ra hiệu không sao. Người thanh niên vội ngẩn lên, thở phào, môi vẽ lên một nụ cười tuyệt đẹp.Yunho mật vài giây ngẩn người.

- Xin chào! Tôi là Kim Jaejoong.

- Jung…Jung Yunho. Cậu đi du lịch à?

- Vâng! Anh Yunho cũng thế ư?

- À..không..tôi…

Bỗng tiếng xôn xao từ xa vọng lại. Jaejoong nhìn về đám người đang vây quanh ai đó.

- Đằng kia có gì mà ồn ào thế nhỉ?

Yunho và Jaejoong tiến lại gần.

- Con tàu này bị nguyền rủa! Mọi người đừng đi! – Một người phụ nữ gào thét, đẩy những người đang cố bước lên tàu.

- Con tàu này sẽ bị quỷ dữ nuốt chửng! Đừng đi! Mọi người hãy tin tôi.

Người phụ nữ gần như điên loạn, mái tóc dài rối bù. Mụ mặc một chiếc vay đen, dài. Mắt trợn tròn, miệng không ngừng gào thét. Vài người khẽ lắc đầu, bước nhanh lên tàu. Yunho nhìn người đàn bà nọ. Từ nét mặt đến hành động đều tót lên vẻ sợ hãi, hoảng loạn. Mắt mụ bỗng dừng lại trên Yunho. Mụ lao tới, chộp lấy anh.

- cậu…Cậu là Jung Yunho?

- Vâng! Là tôi – Yunho khẽ gật đầu

- Cậu … là Yunho ư? Jung Yunho…nghe tôi! Đừng đi! Đừng đi! Cậu sẽ chết đấy! Cậu đừng đi! Không cậu sẽ giống cha mẹ cậu đấy! Đừng đi!

Yunho bất giác run lên. Anh nắm chặt vai của người đàn bà nọ.

- bà biết cha mẹ tôi? Họ làm sao? Có chuyện gì đã xảy ra với họ.

- cậu không nhớ gì sao? – người phụ nữ hướng đôi măt vô hồn nhìn Yunho – Hòn đảo đó…

- Hòn đảo nào?

- Hòn đảo… AAAAAAAAAAAAA …. AAAAAAAAAA

Người phụ nữ ôm chặt lấy đầu mình, ngã xuống. Yunho vội buông tay. Mụ lăn lộn và không ngừng kêu gào.

- Có ai? Làm ơn giúp chúng tôi. – Yunho nhìn quanh, tìm giúp đỡ.

Người phụ nữ nắm lấy chân Yunho. Mắt mụ đỏ như máu, thều thào:

- Sợi dây…là…chìa khóa….đừng nhìn đằng sau…

----------------------------------------------------------------------------------------------------------

Yunho bóp trán. Câu chuyện đó làm Yunho suy nghĩ rất nhiều. Tại sao người phụ nữ đó lại biết tên anh? Có chuyện gì xảy ra với cha mẹ? Con tàu này thật sự bị nguyền rủa? Có hàng trăm câu hỏi cứ xoay quanh trong đầu anh, như chừng muốn nổ tung.

“ Cạnh” Tiếng cửa mở kéo anh về thực tại.

- Yunho?

- Jaejoong?

Chiều dần buông, biển cũng từ từ nhuộm một màu thẫm của bóng tối. Con tàu thong thả rẽ nước tiến về phía trước, hoàn toàn không để ý rằng sóng gió đang chực nuốt chửng con tàu khốn khổ.

“Kịch” –Yunho choàng tỉnh dậy. Không hiểu tại sao anh cứ bồn chồn không yên từ chiều tới giờ. Có gì đó không ổn, linh cảm mách bảo anh vậy. Một cảm giác bất an, lo sợ và đồng thời quen thuộc xâm chiếm trái tim anh, làm anh không ngừng run lên từng đợt. “Cái quái gì đang diễn ra vậy?” Yunho thầm nghĩ. Anh nhảy xuống giường, có gì đó mách bảo anh phải ra ngoài.

Mưa như trút nước và gió giật mạnh. Bão ư? Sao lại có một cơn bão không báo trước thế này?

RẦM – một tia sét lóe lên phía chân trời kéo theo một tiếng sấm vang dồn như pháo nổ.

Con tàu lắc lư chống chọi trước cơn bão mạnh. Sóng biển giận dữ quay cuồng theo tiếng sấm chớp. Con tàu đung đưa theo từng nhịp của sợ hãi. Tiếng la hét, tiếng chân chạy, tiếng giục giã. Tiếng của thuyền trưởng vang vang khắp mọi toa :” Mọi người bình tĩnh chúng tôi đã kiểm soát được tình hình…xin mọi người ở yên trong phòng..chúng tôi đã kiềm soát được tình hình”..

“Họ sẽ không kiểm soát được tình hình” – Yunho thầm nghĩ. Từ đằng xa, một đám mây đen giận dữ mang theo những tia sét kéo tới. Cơn bão này không hề bình thường, nó được quỷ dữ tạo ra.

RẤM…Con tàu lắc lư…Yunho ngã xuống. anh nhỏm dậy, bám lấy thành tàu. Con tàu chầm chậm chuyển hướng chạy trốn khỏi cơn bão. Nhưng không còn kịp nữa, sóng biển đã mời con tàu vào một vũ điệu ma quái, không lối thoát. Con tàu chao đảo. Hành khách trên tàu hoảng loạn. Trong đám người hoảng loạn, Yunho nhìn thấy Jaejoong. Cậu đang loay hoay giữa đám người. Yunho gào to:

- Jaejoong! Jaejoong! Tới đây!

Jaejoong xoay người theo tiếng gọi. Cậu vội lách người, lao đến Yunho.

- Cậu có sao không?

- Không sao!

- Bám chắc vào!

Gió mỗi lúc một mạnh. Sóng nhỏm dậy đòi nuốt chửng con tàu. Con tàu như bất lực trước sức mạnh của biển cả. Từ đằng sau, một cột sóng cao hơn 5 m hung hãn chực nhấn chìm con tàu. Yunho nắm chặt tay jaejoong.

Con tàu vỡ nát trước cú đòn quyết định của sóng biển. Thật may mắn, Yunho và Jaejoong đã kịp nhảy khỏi tàu trước khi con tàu rơi vào tay của những con sóng hung bạo. Bằng sức lực còn lại, Yunho kéo Jaejoong đến gần mình. Xác con tàu xấu số rải rác khắp biển. Yunho bám lấy một miếng ván đang trôi nổi, Jaejoong cũng cố sức bám chắc vào.

- Bám chắc vào Jaejoong! Bám chắc vào! – Yunho gào lên trong tiếng mưa và gió hòa lẫn vào nhau.

- Yunho….

- Jaejoong..bám chắc vào…đừng buông tay tớ ra.

Cơn thịnh nộ của biển cả vẫn chưa dừng lại. Từng cơn gió lạnh kéo theo sóng biển nhảy múa theo từng tiếng sấm vang lên ở cuối trời. Tất cả như một vũ điệu điên cuồng trong chiến thắng, vũ điệu của quỷ dữ. Tiếng khóc than, la hét của những người cận kề cái chết lẫn vào tiếng mưa như một điệu cười của ác quỷ. Tiếng la hét mỗi lúc một yếu ớt, mưa và gió lại càng mạnh hơn. Gió gào thét như muốn rút từng linh hồn của những kẻ đang chơi vơi giữa đại dương ra khỏi xác. Một lời thì thầm bỗng vang bên tai Yunho: Đừng bỏ cuộc!

Chap 2: Hòn đảo bị nguyền rủa

Sóng biển vỗ nhẹ vào bờ, nước biển đen ngòm, ngẩn lên nhìn bầu trời u ám trên cao. Xung quanh im ắng không một tiếng động, một bầu không khí ma quái bao trùm cả hòn đảo. Yunho từ từ mở mắt. Những con sóng vờn lấy chân anh như muốn vồ lấy mà kéo ra xa. Yunho nhỏm dậy, nước biển trong lồng ngực trào ra mặn chát. Jaejoong cũng vừa tỉnh. Cả hai nhìn nhau, bất lực và vô vọng. Tiếng thở dài phát ra nhè nhẹ.

- Chúng ta… sẽ chết ở đây sao? – Jaejoong khó khăn phát ra vài lời. Từ tiếng nặng trĩu những lo âu.

- Không! Chỉ cần có tàu đi ngang qua, chúng ta sẽ được cứu. – Yunho nói giọng đều đều. Anh hướng mắt về ngoài xa. Mặt biển lặng như tờ, đằng chân trời ẩn hiện một dãi mây màu xám giăng ngang. Jaejoong không nói gì. Con tàu khốn khổ giờ chỉ là những mảnh vụn rải rác khắp bờ biển. Gió thổi mỗi lúc càng mạnh, từng cơn gió tàn nhẫn cứ thổi qua người làm cả hai lạnh cóng. Yunho nhìn quanh, cả hòn đảo yên ắng không một bóng người. Một khu rừng lạnh lẽo cứ trải dài như là vô tận. Trên hòn đảo quái quỉ này hầu như không hề có khái niệm về thời gian. Bầu trời cứ giữ mãi một màu ảm đạm đến trêu ngươi. Yunho liếc nhìn đồng hồ trên tay mình. Nó không hoạt động. Kim giờ và phút dừng lại đúng 6 giờ 6 phút. Anh lắc đầu vô vọng, đưa mắt nhìn vào khu rừng phía sau mình. Những tán lá um tùm dày đặc không cho một ánh sáng nào len lỏi qua. Màu đen nhuộm lên từng cái lá cùng với tiếng gió u u đến rợn người. Khung cảnh này thật sự đậm chất phim kinh dị.

Bầu trời đột nhiên tối sầm lại. Mưa đổ xuống như trút nước, đâu đó vang lên những âm thanh quái lạ. Yunho và Jaejoong đứng nép mình vào một cái cây to. Tiếng mưa rơi qua từng tán lá nghe rõ mồn một làm tăng thêm cái không khí u ám đang bao trùm lên cảnh vật. Cả hai lặng thinh, không nói gì. Thật khó có thể trò chuyện gì vào lúc này khi trong tâm trí của hai con người vẫn văng vẳng tiếng gào thét đầy sợ hãi của những người gặp nạn. Jaejoong bỗng rùng mình. Một dòng khí lạnh quái lạ từ đâu đến quấn lấy người cậu.

Cơn mưa vẫn kéo dài không dứt. Cái bụng đói meo như cào xé chút sức lực còn lại của cả hai.

- Có lẽ trong rừng sẽ có cái gì đó ăn được. – Yunho chầm chậm mở lời.

Cả hai tiến vào khu rừng tối. Yunho nắm chặt tay Jaejoong, tay còn lại đưa ra phía trước tìm đường đi. Những nhánh cây to va quẹt vào tay anh ứa máu. Xung quanh tối đen như mực. Yunho bỗng cảm thấy đi vào khu rừng này quả là một ý kiến tồi. Không khí ẩm thấp, bốc lên một mùi khó chịu. Jaejoong cảm nhận được một cái xiết nhẹ ở tay mình.

- Cậu sao thế, Yunho?

- Tớ…không sao.

Yunho nhăn mặt. Cảm giác bồn chồn cứ chực dâng trào. “Có gì đó không ổn với hòn đảo này” – Anh thầm nghĩ. Cơn mưa vẫn rả rít từng hồi dài, không hề có dấu hiệu dừng lại.

- Cậu có biết chuyện về hòn đảo bị nguyền rủa không? – Jaejoong lên tiếng phá vỡ cái không khí ngột ngạt đáng sợ.

- Không! – Yunho quay người lại – cậu kể xem?

- Tớ có từng đọc trên báo về một hòn đảo kỳ lạ qua lời kể của một nạn nhân bị chìm tàu 20 năm về trước. Điều kì lạ là bà ta nói rằng một cơn bão đã làm con tàu bị đắm nhưng ko hề có một cơn bão nào vào thời điểm đó…Có nhiều nhà báo đi tìm hòn đảo ma ám nhưng không tìm thấy. Điều đáng sợ là...con tàu đó cũng có lộ trình y như chúng ta. Tớ nhớ không lầm thì…con tàu đó tên là….Farewell…

Yunho sững người lại.Từng mảnh ký ức rời rạc thay nhau trở về. Tiếng la hét. Tiếng khóc than. Những hình ảnh đáng sợ cứ thay nhau hiện ra. Tất cả đều bị phủ bởi một lớp sương mờ ảo. Chúng trộn lẫn vào nhau và kéo nhau lướt qua Yunho. Trong một khoảng tối, Yunho thấy một cậu bé. Khuôn mặt vô hồn, đứng yên như tượng rồi không ngừng run lên. Tiếp theo đó là những tiếng la hét. Khuôn mặt của người phụ nữ ở bến tàu bỗng hiện ra với đôi mắt đỏ như máu.

“Con tàu bị nguyền rủa…cậu sẽ chết…như ba mẹ cậu…sợi dây…đừng nhìn phía sau…đừng nhìn phía sau…AAAAAA”

Đoạn kí ức tua nhanh trong đầu anh, khiến nó như muốn nổ tung. Yunho ngồi thụp xuống, tim đập nhanh, mồ hôi túa ra như tắm.

- có chuyện gì thế Yunho? – jaejoong lo lắng, dùng tay lau mồ hôi cho anh. Cảm thấy mình thật ngu ngốc khi kể câu truyện đó.

- Không…sao… - Yunho thều thào – Jaejoong này..trong số những nạn nhân thoát chết trên hòn đảo đó…có một đứa trẻ 7 tuổi phải không?

- Đúng rồi! Sao cậu biết?

- Tớ….chính là đứa trẻ đó.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cơn mưa đã tạnh. Bầu trời được trả về màu xám xịt như lúc đầu. Jaejoong bất động, khó khăn lắp bắp từng chữ:

- Cậu.. Yunho…thật sự….cậu…là..đứa trẻ đó sao?

- Cha mẹ tớ mất tích trong một vụ đắm tàu. Lúc đó tớ 7 tuổi. Theo mọi người nói, tớ được tìm thấy cùng với một vài hành khách đang trong trạng thái hoảng loạn trên một hòn đảo kỳ lạ. Vì bị chấn động mạnh về tâm lý nên tớ bị mất một phần trí nhớ...

- Vậy tại sao cậu lại….

- Tớ muốn lấy lại phần ký ức đó. Tớ nghĩ chỉ cần đi theo lộ trình tớ có thể nhớ ra được gì đó nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này. Tớ muốn biết chuyện gì xảy ra với ba mẹ mình…tớ…

Câu nói của Yunho bị đứt quãng bởi một cái ôm ấm áp. Hai trái tim bỗng dưng lỗi nhịp. Jaejoong buông Yunho ra, ngượng nghịu bỗng chốc bao trùm lên cả hai. Yunho khó khăn nói:

- cảm ơn cậu.

Trong một khoảnh khắc, Yunho cảm thấy thật bình yên trong vòng tay đó. Cảm giác như không muốn bỏ ra.

“Kịch”

Một tiếng động phát ra từ một lùm cây. Yunho nhanh chóng kéo Jaejoong ra sau mình.

“Soạt soạt” – tiếng bước chân mỗi lúc một gần.

Yunho vẫn không rời mắt khỏi nơi phát ra tiến động đó. “Có người sao?” – Anh thầm nghĩ.

Tiếng động càng lúc càng gần, và im lặng. Yunho nín thở chờ đợi điều tiếp theo. Một người đàn ông bước ra từ bụi cây. Là một người ngoại quốc, quần áo ông ta cho biết ông ấy cũng chỉ là một người du lịch. Yunho khẽ thở phào. Người đàn ông nhìn cả hai rồi lên tiếng:

- Hai cậu là hành khách của tàu phải không?

- Vâng! Ông là… - Yunho từ từ mở lời. Anh cảm thấy một chút hy vọng len lói. Ngoài anh và Jaejoong còn có người sống sót.

- Tôi là James. Tôi cũng đi con tàu đó. Tôi đang đi vòng quanh để tìm thức ăn. Các cậu theo tôi.

Yunho và Jaejoong lẳng lặng đi theo người đàn ông lạ. Linh cảm mách bảo cho anh ông ấy không phải người xấu.

Ông james đưa cả hai đến một cái hang, ra hiệu cho cả hai tiến vào trong. Jaejoong đưa mắt nhìn Yunho. Anh gật đầu. Cả hai đi theo sau người đàn ông. Có ánh sáng lập lòe ở đằng xa. Khoảng 10 người đang ngồi quanh một đống lửa nhỏ. Họ đêu im lặng , vẻ mệt mỏi hiện rõ trên từng khuôn mặt. Yunho và Jaejoong ngồi xuống. Ông James cho thêm vài nhánh củi và đống lửa. Ánh sáng bừng lên như nhóm lên một chút hy vọng cho mỗi người.

Ác mộng chỉ mới bắt đầu…..

Chap 3:

Ánh lửa ngấu nghiến từng khúc củi được đưa vào. Nó len lỏi qua thân cây, liếm lên “thức ăn” của mình một cách khoái chí rồi thả từng làn khói mỏng vào khoảng không. Trong số 106 hành khách đi trên tàu bây giờ giảm xuống chỉ còn 10. Mỗi người đều trâm ngâm ngắm nhìn ngọn lửa đang bập bùng cháy. Yunho đưa mắt lên jaejoong đang gục vào vai mình ngủ, nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế rồi cũng thiếp đi. Cả ngày lang thang cùng với cái bụng đói meo làm cả hai mệt lả. Mọi người cũng đã chợp mắt, không gian yên tĩnh chỉ nghe tiếng “lốp bốp” của đống lửa.

“Yunho à! Chạy đi con! Chạy nhanh lên”

“Mẹ! Mẹ phải đi với con!”

“Không được … Yunho … không được… con phải sống..chạy đi…”

“Mẹ….”

“CHẠY ĐI…AAAA”

Yunho bừng tỉnh giấc, mồ hôi thay nhau lăn dài trên trán.

- Yunho! Cậu gặp ác mộng sao? – Jaejoong nhỏm dậy, lo lắng hỏi.

- Tớ… nhớ…ra gì đó…

Jaejoong trầm ngâm. Cậu choàng tay ôm lấy Yunho, thì thào vào tai anh:

- Đừng lo Yunho à! Chúng ta sẽ thoát khỏi nơi này. Tớ sẽ ở bên cậu mà.

Yunho gục đầu vào vai jaejoong. Bỗng chốc, tất cả hình ảnh đáng sợ trôi đi nhẹ nhàng, bình yên tìm đến. Yunho được trả lại nhịp thở bình thường, ôm chặt lấy Jaejoong. Cả hai cứ ôm nhau như thế đến khi người đầu tiên thức giấc, họ mới buông nhau ra. Jaejoong ngại ngùng nhìn quanh, che giấu khuôn mặt đỏ bừng và trái tim đang đập liên hồi trong lồng ngực.

Ông James thức giấc, vươn vai, tiến ra ngoài cửa hang. Tất cả vẫn được bao trùm một màu xám lạnh lẽo, ông lắc đầu do dự rồi quay trở lại hang. Ngọn lửa lại được bùng lên, ánh sáng vàng tràn ngập mọi ngóc ngách. Ông James nhìn mọi người rồi cất tiếng:

- Tôi nghĩ…chúng ta quả thật rất may mắn khi sống sót trong hôm đó. Bây giờ, có lẽ đang có người đang tìm kiếm chúng ta. Việc họ tìm ra nơi này chỉ còn là vấn đề thời gian. Trong khi chờ đợi, tôi nghĩ ta nên đoàn kết lại để sống sót trên hòn đảo này. Mọi người hãy giới thiệu tên được không? Tôi là james.

Tiếng ông james vang vọng khắp hang. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, lúng túng. Yunho lên tiếng:

- tôi là Yunho. Ông James nói rất đúng. Mọi người cần phải đoàn kết lại mới có thể thoát khỏi đây. – Yunho nhìn sang James, ông khẽ gật đầu tỏ ý cảm ơn.

- tôi là jaejoong – cậu cũng nhẹ nhàng lên tiếng.

- tôi là Yoochun – một thanh niên người Hàn với khuôn mặt thân thiện nói với chất giọng cực chuẩn. Anh ta đưa tay sang người thanh nên bên cạnh mình – Cậu ấy là Junsu, tiếng Anh cậu ấy không được tốt lắm.

Người thanh niên bên cạnh lập tức nhăn mặt, phản bác lại:

- tôi là Kim Junsu. Tiếng Anh của tôi không tệ tới mức không thể giới thiệu tên. Chuột thối tha.

Junsu lườm Yoochun. Cậu có một khuôn mặt rất đẹp trai nhưng có chút gì đó trẻ con, đáng yêu.

- Tôi là Changmin. Tôi là em của hai người này.

Chàng trai trẻ sở hữu một khuôn mặt thanh tú chỉ vào hai người bên cạnh. Tiếng nói cậu rất trong sáng và mạnh mẽ.

Mọi người dần dần giới thiệu tên của mình. Cô gái với mái tóc ngắn cùng mắt kính cận tròn xoe, dựa vào hang, lên tiếng:

- tôi là Yooha.

Giọng nói cô rất nhỏ, nghe như tiếng thì thào.

- Tôi là Jessica và anh ta là David – cô gái tóc vàng cùng những đường cong quyến rũ rúc trong lòng người yêu. Anh chàng người yêu cùng với những cơ bắp vạm vỡ, ôm lấy cô bạn gái. Họ trao cho nhau những ánh mắt nồng nhiệt như chốn không người.

- Tôi là Tina – một giọng nói run rẩy vang lên. Một phụ nữ khẽ dùng tay xoa xoa bụng mình. Cô ấy đang có thai. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thở dài.

Ông james đứng dậy, phá vỡ cái không khí đang dần xám lại:

- Chắc mọi người đang đói lắm. Tôi sẽ đi ra ngoài tìm thức ăn, mọi người hãy ở lại đây.

Đoạn, ông đứng dậy, tiến ra cửa hang. Yunho liền đi theo, Jaejoong cũng theo anh. Yoochun, Junsu thấy vậy vội chạy theo giúp. Changmin lưỡng lự nhưng thấy hai người anh đi khỏi cũng nhấc chân. 6 người ra khỏi hang.

Yunho khẽ mỉm cười khi thấy 3 người đang đi sau mình, gật đầu cám ơn.. họ đi nhanh qua các lùm cây. Ánh sáng yếu ớt góp phần tăng thêm cái huyền bí vốn có cho khu rừng. Junsu ôm chặt tay của Yoochun.

- Sợ sao không ở lại hang đi? – Yoochun cười khẩy

- Không thích! Công việc của tôi là ám cậu mà. – junsu nói bằng một giọng hờn dỗi.

Tiếng thở dài phát ra từ cậu nhóc đi sau.

Yunho nhìn Jaejoong. Anh tìm tay cậu và nắm chặt lấy. Ông

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net