[yunjae] Change [full]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Yunjae fanfic] Chance-completed

Chance




Author: me

Summary: Chúng ta đều ngốc, phải không?

Disclaimer: They belong to each others

Pairing: Yunjae

Length: shortfic

Rating: R

Category: Fluff


Warn: Có yaoi nhưng mà nhẹ thôi... ^^

Chap 1:



Năm đầu cao trung, Kim Jaejoong hãnh diện vỗ ngực tự hào mình đã đỗ vào trường thuộc dạng danh tiếng nhất nhì Seoul, lại vào lớp chuyên Toán. Cũng chẳng có gì lạ, vì Jaejoong vốn là người nổi tiếng học giỏi lại cần cù chăm chỉ, tuy có hơi tự kiêu về sắc đẹp cũng như tài năng của bản thân nhưng vẫn được lòng bạn bè thân quen trong lớp. Ngày đầu đi học đã gặp ngay thằng bạn nối khố Park Yoochun đang cười nham nhở ngồi ngay bên cạnh, giật giật tay áo Kim Jaejoong chỉ trỏ. Liếc mắt rất nhanh về phía bàn đầu tiên dãy thứ hai bên trái, Kim Jaejoong quay ngoắt lại lườm một cái sắc lạnh và gừ thầm một tiếng ném trả Park Yoochun, trong lòng nhói lên một cái rõ đau, khuôn mặt ngay sau đó trùng xuống, giả bộ làm ngơ nhìn đi nơi khác, nhưng vẫn thấy trái tim đang bị rỉ máu.




Park Yoochun thấy biểu hiện đó của Kim Jaejoong chỉ có nước thở dài, biết rằng một người như Kim Jaejoong tuy có xinh đẹp và học giỏi nhưng đứng trước tình cảm của chính bản thân thì không dám đối diện, chỉ lùi lũi nhìn người mình yêu như một con nhím co rúm người lại phòng thủ vì sợ bị tổn thương. Park Yoochun nhiều lúc vừa nghĩ vừa thương, đã nhiều lần muốn đi tìm cái người mà Kim Jaejoong móc tim treo vào mặt mà nói cho ra nhẽ, nhưng lần nào cũng bị Kim Jaejoong ngăn cản, bảo khi thời cơ đến tự khắc chính miệng cậu ta sẽ nói ra, hơn nữa không phải thằng con trai nào cũng chấp nhận tình cảm từ một người con trai khác đâu. Sau đó Kim Jaejoong còn cười cợt bồi thêm một câu, chỉ có kẻ ngớ ngẩn như Kim Junsu mới sập bẫy tình của tên đào hoa Park Yoochun mà thôi! Nên hãy lo mà giữ lấy!
Thật ra cái nguyên nhân làm Kim Jaejoong từ hạnh phúc chuyển sang u sầu đó chính là vì cái người có tên Jung Yunho, đang nói chuyện rất vui vẻ và tình tứ với cô bạn gái xinh xắn ngồi bên cạnh.




Nhớ lại chỉ năm trước đây, Kim Jaejoong học lớp A –lớp chọn, còn Jung Yunho học lớp D – một lớp thuộc dạng nghịch ngợm và phá phách nổi tiếng. Lần đầu tiên Kim Jaejoong gặp Jung Yunho cách đây khoảng 9 hay 10 tháng. Lúc đó ấn tượng về Jung Yunho với Kim Jaejoong không có gì sâu sắc, thậm chí Jaejoong còn có vẻ hơi coi thường Yunho. Hai người biết nhau do cùng học chung đội tuyển bồi dưỡng học sinh giỏi tỉnh môn Hóa, xét về học lực, dường như Kim Jaejoong nổi trội hơn Jung Yunho nhiều. Tuy mỗi tuần đều học chung với nhau 2 tiếng vào mỗi buổi chiều trên lớp, nhưng Kim Jaejoong và Jung Yunho không hề nói với nhau câu nào, kể cả một lời chào cũng không có.


Thời gian bẵng trôi đi Kim Jaejoong chỉ biết cúi đầu ăn rồi học, không thèm để ý mọi việc xung quanh xoay vần như thế nào, cho đến một ngày lúc đang cặm cụi giải bài tập Hóa nâng cao trên lớp, ngẩng đầu lên bắt gặp nụ cười tươi rói sáng lóa mắt của Jung Yunho, trái tim bị hẫng một nhịp. Kể từ đó, mỗi ngày trôi qua đều mong đến buổi chiều học thêm, ánh mắt luôn hướng về cái người ngồi phía xa xa trên cậu. Có đôi lần, mải chìm đắm trong thế giới cảm xúc riêng tư, cô giáo gọi lên chữa bài tập, Kim Jaejoong đánh hồ lô trong bụng, mím môi lên giải. Đó là một bài Hóa khó, cần phải suy nghĩ rất lâu mới tìm ra phương pháp, trong khi thời gian để suy nghĩ của Jaejoong đã dành cho Yunho mất rồi. Mất gần 20 phút viết tất cả các cách, xóa đi chùi lại, Kim Jaejoong xấu hổ đỏ cả mặt bẽn lẽn đứng trước lớp thưa với cô rằng em không thể giải được và đi ngay về chỗ. Ngồi sụp đầu xuống, hai má hồng lên, cảm thấy nhục nhã vô cùng.



Thời gian trôi đi cùng với sự ganh đua chóng mặt để giành những xuất vào đội tuyển thi tỉnh, Kim Jaejoong ra sức cày ngày học đêm, cuối cùng cũng mãn nguyện vì bao nhiêu thành quả đã được đền đáp, nhưng sau đó lại cảm thấy vô cùng hụt hẫng vì biết được Jung Yunho không nằm trong danh sách, một sự tiếc nuối trào lên làm trí óc Jaejoong trống rỗng, mông lung và vô định.




Kim Jaejoong rõ ràng không phải là con người tin vào những chuyện mê tín dị đoan. Dù vậy, không hiểu sao trước lúc đi thi đã lấy Jung Yunho ra để cá cược rằng, nếu Jung Yunho có cảm tình với cậu ta dù chỉ một chút thôi, thì chắc chắn cậu ta sẽ đỗ cái kỳ thi khốc liệt ấy. Tiếc thay, mọi hy vọng của Kim Jaejoong nuôi dưỡng từ trước đến nay đã tan tành thành mây khói. Ngày biết mình bị trượt, Kim Jaejoong buồn bã chán nản nghỉ học một tuần, sau đó đến lớp cúi mặt không dám ngẩng đầu lên nhìn thầy cô bạn bè, may thay luôn có Park Yoochun ở bên động viên an ủi, tinh thần có vẻ khá lên rất nhiều, dần đà lấy lại sự tự kiêu vốn có của bản thân, chỉ có điều từ đó Kim Jaejoong không dám mơ mộng về Jung Yunho nhiều nữa, bởi cậu ta nghĩ rằng, người như Jung Yunho có lẽ sẽ không bao giờ chấp nhận một mối tình đồng tính. Không phải ai cũng may mắn như Park Yoochun…




Hằng ngày đến lớp thỉnh thoảng vẫn liếc trộm Jung Yunho ở lớp D tầng bên dưới. Kim Jaejoong thường cố gắng đến lớp thật sớm để rồi cứ đứng ở hành lang canh chừng bóng dáng cao gầy Jung Yunho, biết rằng Jung Yunho có rất nhiều người thích. Tuy chưa từng nói chuyện với Jung Yunho, Kim Jaejoong cũng biết được cậu ta là một con người rất vui tính, vì trước đây thường quan sát thấy Yunho hay cười nói trong giờ nghỉ giữa mỗi tiết lúc còn học cùng nhau trong đội tuyển. Thế nên Jung Yunho được rất nhiều người yêu mến cũng đúng, còn Kim Jaejoong chỉ luôn có thể chia sẻ tâm tư của bản thân với những người mà cậu ta thật sự tin tưởng, và hiện nay chỉ có duy nhất tên bạn thân Park Yoochun làm được điều đó mà thôi.



Quả thật nhiều lúc Kim Jaejoong rất ghen tị với Park Yoochun. Yoochun hạnh phúc vì yêu và được yêu (tuy nhiều khi cậu ta cũng phải đối diện với những hiểu lầm dễ có và những cơn ghen tuông bất chợt của Kim Junsu), trong khi Jaejoong mãi mãi cứ ôm trong mình mối tình đơn phương vô vọng. Rất là khó chịu, cảm thấy bức bối ngột ngạt đến không thể giải tỏa. Nhưng Kim Jaejoong cũng rất sợ, nếu nói ra, Jung Yunho từ chối và im bặt thì không sao, cái mà Kim Jaejoong lo sợ nhất là lỡ Yunho to miệng nói này nói nọ, tin tức Kim Jaejoong là một kẻ đồng bóng truyền ra ngoài, e rằng đến lúc đó Kim Jaejoong có nhảy sông Hàn tự vẫn cũng không thể tẩy sạch tiếng xấu cho bản thân và gia đình.




Để nâng cao tinh thần đoàn kết và tương thân tương ái trong lớp, các bàn trong lớp Jaejoong cứ cách mỗi tháng sẽ chuyển chỗ một lần, căn bản vì lớp Jaejoong toàn những gương mặt nổi tiếng học giỏi, nhưng lại lạnh lùng vô cảm, suốt ngày chỉ biết đến việc học. Hoặc cũng bởi vì mới làm quen với nhau nên ai nấy vẫn chưa thể hòa nhập và cởi mở, ngoại trừ một số người đặc biệt, trong đó có Jung Yunho.


Jung Yunho ngày đầu tiên đứng lên giới thiệu, đã dõng dạc tuyên bố mình sẽ làm tốt nhiệm vụ lớp trưởng, mặc dù chưa có kinh nghiệm. Cái cách nói lất trất, gây cười của Jung Yunho làm cả lớp cười nắc nẻ, cộng thêm vẻ điển trai sẵn có, cậu ta nghiễm nhiên có số phiếu bầu cao nhất và trở thành tân lớp trưởng của lớp chuyên toán 10A1.



Kim Jaejoong ngày ngày đến lớp ánh mắt vẫn luôn dõi theo Jung Yunho trong từng cử động, đôi lúc vô tình Jaejoong bắt gặp ánh mắt của Jung Yunho, vội vàng liếc sang chỗ khác rất nhanh, cảm thấy máu nóng dồn hết sau lưng, có lẽ cứ thế này, bệnh tim của Kim Jaejoong sẽ tăng theo cấp số nhân theo thời gian mất.



Vài tháng trôi qua, lần đầu tiên bàn của Jung Yunho xếp ngồi cạnh bàn của Kim Jaejoong mà lại ở ngay phía trên, khiến Kim Jaejoong không khỏi vui mừng, trong lòng vừa bồn chồn vừa hồi hộp thầm mong đến thứ hai tuần sau thật nhanh, đôi môi bỗng vẽ lên một nụ cười vu vơ nào đó.



Đến lớp sớm sau khi đã chỉnh chu lại bộ đồng phục đứng trước gương cả chục phút, Kim Jaejoong tim đập rộn ràng bước đến chỗ ngồi mới của mình, nhìn quanh quất nhưng chủ yếu là về phía cửa, chờ đợi sự xuất hiện của Jung Yunho. Nhìn mãi cũng mệt, đêm qua thức khuya do không tài nào ngủ được vì hồi hộp, Kim Jaejoong ngủ gục lúc nào không hay biết, đến lúc Park Yoochun đánh thức thì đã bắt đầu vào học rồi.



Kể cũng rất lạ, mà có lẽ do con người ta có tật mới giật mình, Kim Jaejoong vẫn chưa thể nói chuyện tự nhiên với Jung Yunho, trước ngồi xa thì không tính, nay đã ngồi gần lại càng không thể mở miệng nổi. Suốt cả buổi học hôm đó, không có một lời nào của thầy lọt vào trong óc Kim Jaejoong.


~Park Yoochun, cậu cho tớ mượn sách toán đi, tớ quên rồi _ Jaejoong lục tung chiếc cặp, dốc dốc hết toàn bộ đống sách vở lên bàn.

~Này, Yunho _ Yoochun đập tay lên vai người ngồi ngay trước mặt mình _ Jaejoong quên sách, cậu cho cậu ấy mượn được không?
Jung Yunho quay người mỉm cười và gật đầu với Park Yoochun, sau đó đưa quyển sách toán được bọc sạch sẽ khẽ nói với Jaejoong

~ Cậu cứ lấy mà dùng, cuối giờ trả tớ cũng được


Kim Jaejoong gườm Park Yoochun một cái, sau đó nhận sách từ tay Jung Yunho mà cảm giác trái tim đang rơi tọt xuống dạ dày, có lẽ trái tim Kim Jaejoong đã bị ăn mất tiêu rồi…



Kim Jaejoong thề rằng, càng tiếp xúc nhiều với Jung Yunho, cậu có lẽ sẽ phải nhập viện vì bị đau tim mất. Thời gian cứ thế mà trôi đi rất nhanh, Kim Jaejoong nhận ra rằng, trái tim cậu, hoàn toàn, vĩnh viễn yêu, yêu và yêu một người mang tên Jung Yunho. Nhưng cũng chính vì yêu quá nhiều, nên nỗi sợ cũng vì thế mà tăng lên. Kim Jaejoong nhiều khi ước có thể cứ như thế mãi, nghĩa là mỗi ngày đến lớp đều có thể nhìn thấy Jung Yunho, có thể nghe giọng nói ấm áp của Jung Yunho, có thể cười nói vui vẻ với Jung Yunho. Nhưng liệu sẽ kéo dài đến bao giờ?



Jaejoong bất ngờ khi thằng bạn nối khố Park Yoochun quẳng cho cậu tờ giấy có số điện thoại của Jung Yunho. Thật ra hồi đầu năm học, chính tay Jung Yunho đã ghi số điện thoại của mình lên trên bảng nhưng sau đó do có quá nhiều người gọi điện đến tỏ tình, Yunho đã phải thay sim mới, và chỉ cho một số người biết số của mình với yêu cầu đừng đưa cho người khác là được. Park Yoochun vì thương Kim Jaejoong đã tìm cách lấy số điện thoại của Jung Yunho qua một người bạn, sau đó vui mừng đem đến trước mặt Kim Jaejoong, rồi trợn mắt khi thấy thái độ dửng dưng của Jaejoong, và kêu trời khi kẻ ngốc đó buồn bã thở dài nói rằng cho số điện thoại để làm gì trong khi cậu ta không dám gọi.



Park Yoochun giơ hai tay lên trời giảng giải, nếu không có việc gì thì gọi điện đến hỏi bài, không thì hỏi thời khóa biểu. Jaejoong nhăn mặt, chu môi, hỏi bài nào? Chẳng phải nếu không giải được, tớ với cậu vẫn thường ra hiệu sách nhìn trộm cách giải từ sách để học tốt sao? Thời khóa biểu ghi rõ ràng dán ngay trước bàn học thì hỏi để làm gì? Park Yoochun ôm đầu rứt tóc, kêu trời bảo Kim jaejoong cậu ta ăn phải thứ gì mà đầu đất vậy? Biết cách giải rồi thì giả vờ không biết, thời khóa biểu thì nói rằng quên không nhớ nữa, hoặc nói đại là làm mất rồi… thiếu gì lý do. Nói xong, Park Yoochun hậm hực bỏ đi, sau khi giơ tay lên trời một lần nữa kèm với lời nói tớ có hẹn với Junsu.


Jaejoong thở dài, lấy di động lưu số Jung Yunho, nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ dám gọi. Park Yoochun vì thế mà oán trách Kim Jaejoong rất nhiều, cho rằng công sức của mình cuối cùng đổ xuống sông xuống biển thành bọt hết cả rồi. Thật ra Kim Jaejoong rất muốn gọi cho Jung Yunho nhưng chưa bao giờ đủ can đảm, mỗi lần nhấn số xong rồi lại nhấn cancel, đêm nào cũng thế rất rất nhiều lần.


Rồi một lần vì nhớ Jung Yunho không chịu nổi, nhất là vào đêm đông cô quạnh, ở một mình trên phòng riêng, dù đã 11h đêm, Kim Jaejoong hít vào thở ra, liều lĩnh lấy hết mọi can đảm nhấn số và gọi sau chục lần do dự.



Đầu giây bên kia vẫn là tông giọng ấm áp quen thuộc, Kim Jaejoong tim đập, tay run, miệng đơ lại không thoát ra được một từ nào, mãi đến khi Jung Yunho bực mình bảo sẽ tắt máy, Jaejoong mới choàng tỉnh, rối rít xin lỗi, bảo mình là Kim Jaejoong gọi điện đến vì muốn hỏi bài tập. Sau khi ngập ngừng nói dối theo lời của Park Yoochun, Kim Jaejoong chào tạm biệt Jung Yunho rồi thở phào nhẹ nhõm, đặt tay lên phía có trái tim, vẫn còn cảm thấy run rẩy, mặt đỏ bừng, nắm chặt lấy di động một lúc sau thì có tiếng gọi lại. Kim Jaejoong làm giọng bình thường nhất có thế, nghe phản hồi từ Jung Yunho, nhưng rõ ràng là chỉ để cảm nhận chất giọng của cậu ta mà thôi.



Từ lâu Jaejoong đã biết rằng bố Jung Yunho có một cửa tiệm cho thuê sách khá lớn, và rất muốn đến xem thế nào. Park Yoochun nhiều lần rủ cậu đi nhưng Jaejoong đều từ chối. Cho đến khi một lần Jaejoong thấy được quyển sách toán tham khảo ở bàn trên của Yunho, tò mò nên mượn xem thử, vốn là người rất mê sách, nên bắt gặp được quyển sách hay cậu lập tức thích nó ngay, định hỏi mượn nhưng ngại. Jung Yunho thấy Kim Jaejoong nhìn quyển sách của mình với ánh mắt thèm thuồng, bất chợt nhoẻn miệng cười, quảng cáo ngay rằng nhà tớ đang còn vài quyển đấy, nếu cậu thích thì đến mà tìm.



Jaejoong gật gù. Park Yoochun ngay lập tức chêm thêm một câu, bạn bè có được giảm giá không đấy? Jung Yunho đáp ngay rằng, đã là bạn bè thì càng phải lấy đắt, rồi cười ha hả…




Ngay chiều hôm ấy, Park Yoochun đứng dưới nhà hét ỏm tỏi tên Kim Jaejoong, biết rằng tên bạn thân và người yêu của mình có một điểm chung rất đáng ghét là thường đứng trước gương chải chuốt rất lâu như con gái vậy. Có lẽ do có tới tám bà chị gái nên phần nào Jaejoong sẽ nhiễm một số đặc tính nào đó, còn Kim Junsu thì số phận đã sắp đặt sẵn là uke của Park Yoochun này rồi nên thế cũng phải.


Sau khi gửi xe đạp ở một bãi đỗ, hai người tiến đến một cái ngõ nhỏ có rất nhiều cây cối ở xung quanh, còn có một chiếc ghế đá trải đầy lá vàng, không khí thanh bình thật tuyệt, nhưng vẫn vang vọng tiếng người nói ồn ào. Jaejoong theo chân Yoochun vào nhà Jung Yunho, lòng không khỏi hồi hộp. Aish!!! Tại sao cái gì liên quan mật thiết đến Jung Yunho cũng làm Kim Jaejoong bồn chồn xao xuyến như thế chứ?


Đập vào mắt Kim Jaejoong đầu tiên là những kệ sách truyện dài đặt sát tường, được phân loại một cách cẩn thận, ngăn nắp và gọn gàng. Ngay sau đó Kim Jaejoong mờ mắt bởi dáng vẻ của một người hơi gầy, cao, chăm chú đang đọc một cuốn tiểu thuyết nào đó. Trong lúc Jaejoong chần chừ, Park Yoochun đến vỗ vai Jung Yunho thân mật. Yunho cười rạng rỡ, dẫn hai người bạn đi hết mọi ngóc ngách trong cửa hiệu sách, được một lúc thì bảo hai người cứ tự nhiên vì còn mắc mấy người khách mới đến khác. Kim Jaejoong đưa tay với lấy vài quyển sách toán trên kệ, thỉnh thoảng đưa mắt liếc về phía Jung Yunho khó chịu, mấy cô gái đến mua sách một hai cứ gọi Yunho là oppa này oppa nọ… Cũng khó trách, Jung Yunho đẹp trai phong độ thế kia, ngay cả cậu cũng không thể kiềm chế nổi, thì con gái làm sao mà không thích cho được. Chỉ có điều, Kim Jaejoong rất ghét nụ cười của Jung Yunho lúc bấy giờ, tươi, đẹp, rạng rỡ… nhưng nó không phải dành cho cậu, chỉ mới nghĩ đến đó thôi, trái tim của Kim Jaejoong đã quặn đau…



Hạn một tháng đã hết, tức là thời hạn Kim Jaejoong ngồi gần Jung Yunho cũng đã kết thúc. Jaejoong thẫn thờ, trơ mặt ngồi nghệch ra như tượng đá, sau do bị Park Yoochun véo một cái rõ đau vào tay mới tỉnh lại, quay đầu liếc ra phía bàn cuối cùng, nơi Jung Yunho đang ngồi, liếc qua rất nhanh như thể bản thân chỉ vô tình nhìn xuống. Sau đó ngồi cắn bút…



Ngày hôm sau đến lớp, trái tim của Kim Jaejoong được dịp nổ tung vì sung sướng, Jung Yunho chuyển lên ngồi bàn ngay sau cậu, còn kèm theo một câu nói là vì lớp trưởng nên muốn ngồi bàn trên để dễ quản lý lớp. Mặc dù Jaejoong có hơi nghi ngờ, lẽ ra ngồi dưới cùng mới bao quát tốt chứ nhỉ? Nhưng thôi kệ, mà có lẽ dù trong lòng có ánh lên một tia hy vọng đi chăng nữa, nó cũng bị đập tắt bởi sự sợ hãi của Kim Jaejoong.


Suốt một tháng sau đó, là chuỗi ngày tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ của Kim Jaejoong, Jung Yunho quả thật là một người có khiếu hài hước, tuy có nhiều khi trêu chọc cậu hơi quá đà, nhưng đối với Jaejoong thì thế cũng không sao, miễn là ngày ngày được ở bên cạnh cậu ta. Thỉnh thoảng Jaejoong còn đến chỗ Yunho để thuê sách nữa, cuộc sống của Kim Jaejoong đến bây giờ là quá hạnh phúc rồi.

~ Yunho ah, cậu giải giúp mình bài Hóa này được không, tớ đang cần gấp? _ Tiếng Yoona, cô lớp phó xinh đẹp, luôn bám riết lấy Yunho từ đầu năm đến giờ.

Jung Yunho vui vẻ gật đầu, sau một lúc giảng giải phương pháp, thấy Yoona tỏ vẻ chưa hiểu, Yunho bối rối đề nghị

~ Thế này đi, để tớ về tìm cách giải dễ hiểu hơn, nếu cần gấp chiều nay cậu qua nhà tớ, nếu tìm được, tớ sẽ chỉ cho cậu.

~ Vậy thì tốt quá, chiều nay 2h tớ qua _ Yoona vui vẻ cười hạnh phúc.

~ Ừ… Thế nào cũng được!


Trái tim Jaejoong bỗng nhói lên, cảm thấy thật khó thở, nhưng nhanh chóng cười đùa nói chuyện tiếp với Yoochun, dù trong lòng… khó chịu… khó chịu quá mà…





Càng ngày, Kim Jaejoong càng nhận ra Jung Yunho và Im Yoona thân thiết, họ cùng học nhóm, cùng thảo luận các bài tập khó hằng ngày, cùng nhau chỉ đạo lớp. Không chỉ lớp 10A1 đồn ầm lên mà toàn trường cũng đang xì xào rằng Yunho và Yoona là một cặp đẹp đôi nhất trường cao trung Seoul. Đến lúc này, có lẽ Kim Jaejoong nên bỏ cuộc thôi. Cậu sai rồi, sai rồi, tại sao trái tim vô dụng của cậu lại rớt vào lỗ đen tình ái với một người con trai. Bây giờ thì trắng mắt ra chưa? Thật ngu ngốc quá mà! Thật khờ dại quá mà! Khó chịu… Đau quá, lồng ngực cứ như thắt chặt lại, yêu đơn phương đã khổ rồi, đằng này lại đơn phương người đồng giới với mình… Khốn nạn… Khốn nạn thật, Kim Jaejoong…



Trốn tránh. Tình yêu đối với Kim Jaejoong bây giờ như một trò cút bắt, càng lẩn trốn, càng không dám đối mặt thì càng đau. Chính vì thế, Jaejoong cứ lao đầu vào học. Đêm thức khuya, ngày đúng giờ vào học mới có mặt ở lớp, đúng tiếng trống ra về vội vàng xách cặp chạy, bỏ mặc Yoochun đuổi theo gọi khản cả cổ nhưng không được. Thật ra… Kim Jaejoong ngoài Park Yoochun là bạn thân thì không có ai để tâm sự, trong khi bây giờ, Yoochun đã có Junsu rồi, mà người như Kim Junsu lại rất hay ghen, có đôi lần còn nói bóng gió tình bạn thân thiết quá mức cần thiết của Jaejoong và Yoochun, nên Jaejoong thật không muốn làm phiền Yoochun thêm một chút nào nữa…



Vì quá mệt mỏi và hao hổn sức lực, Kim Jaejoong lăn ra ốm hai tuần liền, có rất nhiều bạn bè đến thăm nhưng cậu đều bảo mẹ rằng, nếu bạn đến thì bảo cậu ốm không ra được, mong họ thông cảm và về đi… Park Yoochun cùng Kim Junsu đến thăm cậu, nhìn ánh mắt Junsu tỏ vẻ thương hại mà Jaejoong vừa đau lòng vừa xấu hổ, chắc là tên chết dẫm Park Yoochun lại ba hoa chích chòe gì rồi, cậu mà khỏe lại sẽ cho tên chết dẫm đó biết tay. Kim Jaejoong tuy có yêu một người đồng giới thật, nhưng vẫn là đàn ông một trăm phần trăm đấy nhé. Thất tình thì đã sao? Đơn phương thì đã sao? Đau khổ thì đã sao?




Hai tuần sau khi ốm dậy, Kim Jaejoong đến lớp, tinh thần có vẻ đã khá lên rất nhiều. Đó là do cậu nghĩ thế thôi, nhưng thật ra vừa nhìn thấy Jung Yunho tiến về phía cậu hỏi thăm, trái tim Kim Jaejoong lại trật khỏi quỹ đạo và nhói lên. Lời hỏi thăm ân cần của cậu ta, ánh mắt lo lắng của cậu ta… rồi cách trêu chọc để làm Jaejoong vui của cậu ta, tất cả cứ khoét sâu vào tim, không thể thoát ra được. Tại sao? Đã cố quên rồi mà vẫn cứ ăn vào trí óc… Tại sao đã cố lờ đi rồi mà vẫn cứ phải đối diện? Không, không được Kim Jaejoong… phải quên dù có bằng cách nào đi chăng nữa…



Dẫu biết rằng cậu quá hèn nhát nhưng Jaejoong thề rằng không nên yêu thêm một giây phút nào nữa, thà chịu đau khổ dày vò tinh thần, còn hơn sống với một tình yêu không bao giờ có lối thoát.

Từ đợt ốm đó trở đi, Kim Jaejoong dường như đã hoàn toàn thoát khỏi Jung Yunho. Nhưng chỉ là trí óc cậu biện minh thế thôi, còn con tim thì vẫn cứ rỉ máu mãi, chưa bao giờ lành được… và có lẽ không bao giờ… Tất cả chỉ là ngụy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net