CHƯƠNG 12 - Extra Chapter: BE SWEET!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chưa bao giờ hắn tự nhận số hắn xui cho đến khi thấy Jaejoong ngất đi. Phải rồi, trong khi hắn cật lực cắn lấy môi cậu và hôn cậu nồng nhiệt, thì cậu tỉnh bơ ngất xỉu.

Hắn đã hôn cậu bằng tất cả tình cảm dồn nén ngần ấy thời gian, hắn hôn cậu bằng tất cả ham muốn của mình bị kiềm chế trong ngần ấy thời gian, và may mắn thay, cậu đáp trả. Hắn đã cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết, hắn đã tin rằng hắn có thể chết ngay sau đó mà thanh thản cười, chỉ vì cậu cũng đáp trả nụ hôn của hắn một cách mãnh liệt. Vụng về nhưng cũng đầy ham muốn. Hắn biết rằng cậu sẽ khó thở, nên hắn đã cố hết sức không làm gì quá hơn một nụ hôn bình thường, nhưng có lẽ điều đó thật khó. Hắn thấy tay mình đỡ đầu và lưng của cậu, siết chặt cứng. Càng hôn hắn càng như muốn bóp nát cậu vậy.

Và tích tắc sau, cậu ngất. Khi hắn thấy đôi môi cậu không còn đáp lại hắn nữa thì đột nhiên hắn mở mắt ra nhìn. Hắn quên mất Jaejoong đang bị mất máu, hắn lập tức lôi cậu ra ngoài, thay đồ và băng bó vết rạch tay.

Những bốn vết, hắn mà không mở mắt ra lúc đó thì vết thứ năm chắc hẳn sẽ nằm ngay động mạnh. Rồi hắn tự vò đầu bứt tai khi mở mắt ra quá trễ.

Jaejoong nằm trên giường, mặt tái đi, da càng ngày càng nhợt nhạt hơn, mắt nhắm nghiền. Ngồi cạnh giường và ngắm cậu, hắn lại càng chửi rủa số phận.

Phải, chỉ một chút nữa thôi cậu là của hắn rồi, vậy mà vẫn chưa được, lần nào cũng bị cản trở vì những lý do khách quan. Hay cậu ngất thì mặc cậu, hắn cứ làm luôn thể? Không, ai lại thế, phải tôn trọng cậu chứ. Hắn thở dài thườn thượt.

Jaejoong tỉnh. Lờ đờ nhìn quanh quất, phải rồi, cậu chưa chết. Cậu thấy tay mình được băng bó một cách xấu xí, người đang được đắp chăn và hắn thì đang ngồi nhìn cậu.

"Nhìn cái gì vậy?" – cậu nhíu mày hỏi.

"Cậu lại giỡn mặt với tôi." – hắn vẫn nhìn cậu, trả lời – "Sao cậu dám ngất đi trong khi tôi đang hôn cậu hả?"

"Ai làm gì?" – Jaejoong hỏi lại, giọng ngơ ngác.

Hắn trợn mắt lên nhìn cậu, nhào đến bên giường, chống hai tay sang hai bên người cậu và gằn giọng:

"Cậu không nhớ gì hết?"

Jaejoong tỏ vẻ chóng mặt, cậu xua tay:

"Không hiểu anh đang làm cái gì nữa!"

"Cậu thật sự không nhớ gì hết?" – hắn hỏi lại, không gằn giọng nữa, nhưng rõ ràng là hụt hẫng.

"Nhớ cái gì?" – cậu đưa tay lên xoa mặt mình, có vẻ như đang rất nhức đầu – "Chóng mặt quá!"

"Cậu không nhớ gì cả sao?" – hắn khó nhọc nói – "Ban nãy, tôi và cậu vừa... vừa..." – hắn bối rối, đột nhiên có cảm tưởng rằng mọi thứ bây giờ mà chính miệng hắn nói ra thì thật giả dối.

"Hôn nhau hả?" – cậu vẫn xoa mặt, nhăn nhó hỏi.

"Ừ Ừ, cậu nhớ rồi đó!" – hắn mừng rỡ.

"Đâu nào, ban nãy anh nói vậy thì tôi nói lại thôi, chứ đời nào có chuyện đó." – Jaejoong xua tay.

Huyết áp của hắn gần như tuột luốt. Hắn khuỵu tay xuống khiến mặt hắn gần với cậu hơn:

"Cần tôi nhắc lại không?"

"Không, anh làm sao vậy?" – Jaejoong vẫn lờ đờ như thể đang say thuốc vậy.

"Chết tiệt, ban nãy thậm chí cậu còn đáp trả lại... cậu còn..." – hắn khổ sở nói – "Nếu cậu không bị ngất đi thì cậu đã là của tôi rồi, Jaejoong!"

"Tôi tưởng tôi ngất đi thì anh muốn làm gì cũng được chứ!"

"Tôi không phải ham muốn cơ thể cậu." – hắn lại gằn giọng.

"Chứ cái gì?"

"À, đính chính lại, cái tôi muốn không chỉ là cơ thể cậu chứ không phải là không muốn." – hắn trơ trẽn trả lời – "Cậu nghĩ gì về tôi vậy Jaejoong? Tôi khao khát cậu đến phát điên lên được," – hắn nặng giọng – "tôi đã kiềm chế mình hết mức vì sợ rằng cậu sẽ không bao giờ tiếp cận sâu hơn một kẻ nguy hiểm hay tệ hơn là một thằng điên, tôi..."

Hắn đột nhiên khựng lại, hắn cũng không rõ mình đang nói gì nữa, cậu làm hắn bấn loạn.

"Yunho...!" – cậu từ tốn lên tiếng, từ tốn thả tay ra khỏi mặt mình – "Thật tiếc là tôi không khao khát gì ở anh đến phát điên cả."

"Hay thật!" – hắn thở hắt ra, nhìn cậu.

"Nhưng tôi lại muốn anh khao khát tôi cỡ ấy!" – cậu nhoẻn miệng cười, đôi mắt đột nhiên tinh anh hơn bao giờ hết.

Yunho cũng đột nhiên á khẩu, đứng hình đứng tiếng, hắn không thể nói một câu nào, cứ thế nhìn cậu chăm chăm.

"Anh chờ cái gì vậy?" – cậu hỏi, giọng tinh quái.

"Cậu... khỏe hẳn chưa?" – hắn lắp bắp.

"Chưa, chóng mặt, nhức đầu, khó chịu, người nóng hừng hực." – cậu thản nhiên.

Mặt hắn đột nhiên đỏ bừng rồi lại tái mét rồi lại đỏ bừng. Hắn cũng chả hiểu bản thân hắn ra sao nữa. Rồi hắn bất chấp, leo hẳn lên giường và cúi xuống tiếp tục công việc ban nãy vì cậu ngất mà bỏ dở.

Hắn hôn cậu, một lần nữa, ngọt ngào và nồng ấm. Tay cậu ôm chặt lấy hắn, đáp trả nụ hôn cũng không kém phần mãnh liệt. Sâu và hoang dại. Cậu cảm thấy lần đầu tiên cậu làm chủ được mình trong mối quan hệ này và cậu hạnh phúc vì điều đó.

Yunho ôm cậu trong vòng tay của hắn và lại một lần nữa siết chặt cậu đến gần như nghẹt thở. Nhưng cậu cũng vậy, cậu cũng ghì hắn chặt cứng người. Nụ hôn của hắn không dừng lại trên môi, nó đi dần xuống cổ cậu mà vẫn hoang dại, thật chẳng khác khi hắn cắn vào cổ cậu. Nhưng rõ ràng nó ngọt ngào hơn hẳn.

"Yunho....!" – cậu khẽ gọi tên hắn.

Hắn gần như không nghe, dần dần xuống thấp hơn.

"Yunho...!" – cậu lại kêu tên hắn, to hơn.

Hắn vẫn mặc kệ, ghì chặt cậu xuống giường và tiếp tục lướt trên ngực cậu.

"Khoan đã Yunho!" – cậu khẽ đẩy hắn ra.

Hắn mạnh hơn cậu nghĩ, đè chặt cậu xuống giường mà vẫn không dừng lại.

"Yunho à, làm ơn đi!" – cậu lại lên tiếng – "Tôi không muốn đi quá xa đâu!"

Hắn thở hắt ra, ngẩng đầu lên nhìn cậu:

"Sao lúc nào cũng làm tôi cụt hứng vậy chứ? Tôi thậm chí còn chưa cởi quần như cậu mong muốn."

"Tôi không mong muốn, Yunho, anh đừng có xuyên tạc." – cậu phì cười.

"Vậy bây giờ làm sao?" – hắn thở dài, chống thẳng tay dậy và lết nằm lên người cậu.

"Anh nặng quá, Yunho!" – cậu lại nói, tỏ vẻ như đang khó chịu lắm vậy.

"Jaejoong à... chỉ một chút nữa thôi là xong rồi!" – hắn nhìn cậu, xịu lông mày xuống.

"Yunho, tôi lạnh." – cậu mỉm cười – "Anh nằm đây với tôi được không?"

"Thì tôi sẽ giúp cậu hết lạnh, chỉ một chút nữa thôi." – hắn nhe răng.

Cậu nhìn hắn, nhíu mày không trả lời. Yunho thở hắt ra:

"Rồi, hiểu rồi!" – hắn chán nản lên tiếng và bò sang bên cạnh nằm xuống – "Đắp chăn chung được chứ?"

Cậu phì cười khi hắn thò cả hai bàn chân vào trong chăn của cậu và lấy tay kéo chăn lên tự đắp cho mình.

"Ấm hơn không?" – hắn hỏi.

"Ừm..." – cậu ậm ừ.

Hắn kéo cậu về phía mình và quay người cậu ngang đối diện với hắn, tay hắn ôm lấy cậu.

"Tôi trông giống như vừa bị cậu cưỡng ép làm chuyện đó vậy." – hắn nói.

"Anh nói cái gì vậy?" – cậu phì cười.

"Vì cậu mặc áo, còn tôi thì không." – hắn giải thích – "Mà như vậy thì tôi phải lạnh hơn mới đúng."

Cậu lại cười, xích sát lại và ôm hắn.

"Ừ, ít ra thì như thế cũng ấm hơn." – hắn mỉm cười – "Nhưng mà thật nhảm nhí khi cả hai đều nằm trên giường thế này vào buổi sáng."

"Trễ lắm rồi." – cậu chỉnh lại.

"Hèn chi tôi thấy đói." – hắn reo lên như phát hiện ra điều gì ghê gớm lắm.

"Đi ăn không?" – cậu đề nghị.

"Cậu lạnh mà! Một chút nữa đi." – hắn ôm chặt lấy cậu – "Nhưng mà ôm thôi được rồi, cậu bỏ tay ra khỏi bụng tôi đi. Không thì tôi không đảm bảo an toàn cho cậu đâu."

"Tôi chẳng bao giờ an toàn khi ở bên cạnh anh cả." – cậu nói, tay vẫn mân mê bụng hắn.

"Jaejoong, tôi không nhột, nhưng mà tôi nóng đó." – hắn lại nói.

"Anh sẽ chẳng làm gì tôi cả." – cậu không nghịch bụng hắn nữa, choàng tay ôm.

"Sao cậu chắc được chứ!" – hắn nhoẻn miệng cười.

"Thì nếu tôi không muốn, anh sẽ chẳng làm gì đâu, phải không? Hay tôi nhầm?"

"Không, không nhầm!" – hắn phì cười vì sự láu lỉnh của cậu.

"Chán rồi, anh hết nguy hiểm rồi, hết cuồng loạn rồi." – cậu thở hắt ra.

Hắn khẽ nhích ra để nhìn cho rõ cậu và nheo mắt hỏi:

"Ồ, vậy để tôi trở về bản chất của mình vậy nhé?"

"Không!" – cậu nhoẻn miệng cười – "Thử dễ thương một bữa đi!"

"Tôi lúc nào cũng dễ thương cả." – hắn thở hắt ra, lại ôm cậu.

"Cái dễ thương hàng ngày của anh phiền phức lắm." – cậu phì cười – "Này, tôi cũng đói rồi, đi ăn chứ. Ra ngoài ăn một bữa không?"

"Ừ, nhưng một chút nữa đi!" – hắn ôm cậu chặt hơn.

"Thôi đi ăn đi, có ôm thêm thì tôi cũng không cho anh làm gì đâu!" – cậu đẩy hắn ra và ngồi dậy.

Hắn thở dài nhìn cậu thay đồ nhanh thoăn thoắt, miệng cậu thì càm ràm:

"Còn không mau lên đi!"

Yunho miễn cưỡng đứng dậy, tự hỏi việc gì hắn phải nhịn thế này cơ chứ, trong khi hắn có thể lại thảy cậu lên giường trong chốc lát. Dạo này hắn thường mất kiểm soát, để mọi việc chệch khỏi ý muốn của mình.

Hắn nằm bẹp xuống sàn, đập chân:

"Mệt rồi, không đi nữa, ăn ở nhà thôi!"

"Tôi không thích đùa nhây à nha!" – cậu chống tay cúi người xuống nhìn hắn, không rõ cố tình hay... cố ý mà cậu vẫn cài chưa hết nút áo.

Yunho không thèm nhìn cậu nữa, dán chặt tay chặt chân xuống sàn nhà, mắt nhắm tịt.

"Anh nhắm mắt lại trông hơi giống tên Kuma nhỉ!" – cậu nhận xét.

"Cái gì?" – hắn mở bừng mắt ra, giãy đành đạch.

"Nhưng Kuma nhìn hiền hơn, có răng khểnh và má phính hơn." – nghĩ đến đó, cậu phì cười.

"Jaejoong, cái cổ cậu làm sao rồi?" – hắn đột nhiên chuyển đề tài, giọng ngọt xớt.

"À, hết chảy máu rồi, nhưng lâu lâu hơi nhức, răng anh bén thật đấy!" – cậu đưa tay xoa xoa, khẽ xịu nhẹ lông mày xuống.

Hắn nhếch mép cười, nhỏm người dậy và kéo cậu xuống, đè chặt.

"Tôi cứ nghĩ hoài vì lý do gì mà khi tôi muốn, cậu không muốn mà tôi lại không làm chứ. Chẳng mắc gì đến việc tôi phải nhường nhịn cả. Vì tìm không ra lý do cho nên thôi, tôi làm luôn vậy."

"Sao anh lại lên cơn thế này?" – Jaejoong vùng ra, ngạc nhiên hỏi.

"Hôm trước tôi có nói, không rõ cậu nhớ không, bây giờ tôi hỏi lại cho chắc: cậu thích trên giường hay dưới sàn. Theo phân tích thì giường ấm, sàn lạnh nhưng da cậu ấm."

"Trong phòng tắm." – vừa cố giãy ra khỏi Yunho, cậu vừa bông đùa.

"Ồ, nghe cũng được." – hắn mỉm cười, cố ngồi dậy và lôi cậu đi theo ra phòng tắm.

"Nghĩ lại rồi, trên giường cơ." – cậu gào lên.

"Thật là lắm chuyện!" – Yunho càu nhàu, nhưng hắn vẫn lôi cậu trở về phòng ngủ, khóa cửa lại.

Cậu nhảy lên giường, trùm kín chăn:

"Không chơi nữa! Tôi ngủ tiếp. Anh đã nói là không làm gì lúc tôi ngủ đấy!"

"Tôi chỉ nói không làm gì lúc cậu ngất thôi, ngất với ngủ khác nhau." – hắn cũng leo lên giường nằm bên cạnh cậu.

"Bây giờ thì ngất và ngủ giống nhau được rồi." – cậu lên tiếng, giữ rịt chăn.

Yunho thò chân vào trong chăn và đắp chung, kéo cậu lại ôm chặt.

"Tôi không cấm cậu làm gì tôi trong lúc tôi ngủ và ngất đi đâu." – hắn nói.

"Yunho...!" – cậu phì cười – "Tôi không thèm làm gì anh cả đâu."

"Tôi thèm, ban nãy cậu ngất đi làm tôi hết hồn." – Yunho nhích người ra một chút và nhìn cậu – "Vậy bây giờ tôi hỏi lại, ai chơi ngu và đần độn nào?"

"Anh!" – cậu bướng – "Anh giả chết chứ ai."

"Ai bày trò?" – hắn điềm tĩnh hỏi, giọng gian xảo.

"Tại tôi tưởng anh xâm phạm tôi mà." – cậu xịu mặt xuống.

"Thì ai làm tôi muốn xâm phạm cậu?" – hắn lì bướng.

Jaejoong im lặng không trả lời. Cậu quay người đi.

"Thôi chết, đầu tôi chảy máu lại rồi Jaejoong." – hắn đột nhiên kêu lên.

Jaejoong giật bắn quay người lại nhìn. Đầu hắn... khô ráo.

"Tôi biết rồi!" – cậu thở hắt ra – "Tại tôi, được chưa?"

Hắn nhăn nhở:

"Được rồi!"

Và kéo cậu úp mặt vào ngực mình, ôm chặt.

"Ăn làm sao đây?" – cậu lí nhí, thấy hơi thở mình nóng bừng.

"Mì gói và nước cũng được." – giọng hắn tinh quái.

"Anh dễ nuôi nhỉ!" – cậu như không hiểu, mỉm cười.

"Dễ chứ, dễ nuôi lắm!" – hắn cũng nhoẻn miệng cười, ôm chặt cậu hơn, dụi mặt vào tóc cậu, mắt nhắm nghiền.

"Tôi muốn ngủ." – cậu lên tiếng.

"Ngủ đi!" – hắn nói – "Tôi không làm gì đâu."

"Thật không?" – cậu hỏi lại.

"Thật, tôi chỉ xem xét cơ thể cậu một chút thôi."

"Yunho!" – cậu kêu lên bất mãn.

"Đùa mà! Ngủ đi!" – hắn đột nhiên khẽ mỉm cười khi nghe cậu gọi tên hắn.

Hơi thở của Jaejoong không ngần ngại phả đều vào ngực hắn, nóng hổi. Chắc hắn cũng sẽ ngủ một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net