Đoản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả khuyến nghị vừa xem vừa nghe "Họa trung nhân" của Tiểu Hồn

Mình đề cử thêm các bạn vừa đọc vừa nghe "Khóa Ly Biệt" của Anh Tú, siêu thấm ạ

.
.
.
.
.
.

.
.
.
.
.
.
.
.

Phúc Thành. Năm Thừa Đức thứ 25, đầu xuân, lại một đêm gió bắc, tuyết trắng.

Canh thứ nhất, bóng đêm yên tĩnh, chân trời trống rỗng, chỉ có Tư Ninh Quán lặng lẽ châm đèn dầu, một nam nhân hắc y đứng dựa lưng vào cửa, vạt áo tung bay, gió tuyết ướt thân.

Tửu quán này đã mở cửa mười ba năm, ngày ngày đêm đêm, đèn châm không tắt, bởi vì chấp niệm, cũng là vì một lời thất hứa.

Mười ba năm trước, phủ Tướng quân âm thầm giấu giếm công chúa nước địch, chấn động kinh thành, Thừa Đức đế giận dữ, muốn xử trảm toàn bộ trên dưới Giang gia.

Công chúa Lâu Lan Khương Tuyết Ninh vì bảo vệ trăm ngàn tính mạng của phủ tướng quân, từ trên thành lâu của thành Nhạn, cố đô của Lâu Lan, gieo mình xuống.

Ngày hôm ấy, cũng như bây giờ, đầy trời tuyết trắng. Khương Tuyết Ninh một thân áo đỏ, làn váy thoải mái tung bay theo gió, từng bước từng bước đi lên thành lâu.

Mà ở phía dưới, cách thành lâu không xa, là người phụng chỉ đến treo cổ nàng, giờ khắc này lại im lặng bất động, tướng quân Giang Tâm Bạch.

Hắn bỗng nhiên hiểu rõ vì sao đêm qua Khương Tuyết Ninh lại chịu đem vò rượu đã hứa với hắn từ lâu mà nàng vô cùng trân quý ra, rót hắn say nghiêng trời lệch đất.

Hôm nay sáng sớm hắn tỉnh lại, đập vào mắt hắn là thánh chỉ mệnh hắn giết công chúa Lâu Lan nằm trên bàn.

Thành lâu vì Khương Tuyết Ninh mà che chở nàng một hồi gió tuyết, Khương Tuyết Ninh rũ mắt nhìn Giang Tâm Bạch một thân áo giáp ở phía dưới, một giọt nước mắt bỗng nhiên lại rơi khỏi khóe mi.

Giang Tâm Bạch và nàng lẳng lặng nhìn nhau, đôi mắt ngập tràn bi ai thống khổ. Tóc đen búi cao trên đầu hắn dần dần bị tuyết trắng che đi. Ngựa chiến dưới thân lại hí vang ai oán thê lương.

Trước mắt, là ái nhân mà hắn đã ước hẹn cùng bên nhau cả đời.

Sau lưng, là bách tính, là quốc gia hắn thề sống chết bảo vệ.

Hắn khó có thể chọn lựa

Tuyết càng rơi càng lớn, Khương Tuyết Ninh cảm thấy trước mắt càng thêm mơ hồ không rõ, nàng hé môi đỏ, nói với Giang Tâm Bạch

"Tướng quân nam chinh bắc chiến, chiến mã không sờn, cả đời thủ vệ biên cương. Từ ngày thiếp vào phủ tướng quân trở đi, chàng đều nghĩ mọi cách bảo vệ thiếp chu toàn. Nhưng thân thiếp như lục bình trôi, tâm như cỏ rác, không thể hồi báo, hôm nay sao lại có thể khiến tướng quân thêm khó xử."

Cổ họng Giang Tâm Bạch nghẹn cứng, thanh âm run run, không có nửa phần trong trẻo như lúc trước

"Tuyết Ninh, nàng đi xuống đi, ta mang nàng về nhà."

Đáy mắt Khương Tuyết Ninh xẹt qua một tia lay động, nàng dời mắt

"Tướng quân đối với Tuyết Ninh ơn nặng như núi, cuộc đời này Tuyết Ninh sợ là khó có thể báo đáp. Nếu có kiếp sau, Tuyết Ninh chắc chắn vì tướmg quân hầu hạ trước sau"

Lời vừa xong, nàng nhắm hai mắt, kiên quyết nhảy xuống, vạt áo vẽ theo dáng hình của gió, hoa tuyết chuyển động quanh thân nàng.

Giang Tâm Bạch bỏ ngoài tai mọi ngăn cản của binh hầu, thúc ngựa chạy như bay đến, nhưng vẫn là muộn một bước. Trơ mắt nhìn bóng dáng đỏ tươi đó biến mất khỏi thành lâu.

Trước cổng thành đọng một lớp tuyết thật dày, Khương Tuyết Ninh nằm trong đó, khuôn mặt bình yên.

Giang Tâm Bạch bước từng bước nặng nề, vô lực quỳ xuống.

Thống khổ bi ai nhuộm đẫm khuôn mặt hắn, hắn nhẹ nhàng nâng Khương Tuyết Ninh ôm vào trong ngực

"Trên mặt đất lạnh lắm Tuyết Ninh à, để ta đưa nàng về nhà..."

Ký ức rải rác hiện lên trong tâm trí Giang Tâm Bạch

Đêm qua Khương Tuyết Ninh bởi vì say rượu, dán tai hắn nói liên miên một hồi thật lâu.

Đáng tiếc lúc ấy hắn chìm trong men rượu, chưa gì đã ngủ mất.

Nàng nói

"Thiếp không phải là một công chúa tốt, Lâu Lan diệt quốc hơn mười năm, thiếp lại sống lay lắt đến tận bây giờ. Thiếp phụ lòng phụ hoàng mẫu hậu, phụ trái tim hàng vạn tướng sĩ, phụ thần dân Lâu Lan, thiếp không xứng đáng để chàng đối xử tốt như vậy"

"Còn nhớ rõ khi đó thiếp vừa tới Trung Nguyên, chàng đánh thắng trận, một đường thúc ngựa như bay vào phủ Tướng quân, phong thái anh dũng uy phong, vì vậy mà bất cẩn làm thiếp bị thương. Sau đó chàng mang lòng áy náy, mỗi ngày đều thay đổi đủ món điểm tâm cho thiếp, làm thiếp ăn đến mức răng cũng đau..."

Khương Tuyết Ninh nói đến đây là tự mình mỉm cười. Nụ cười của nàng xinh xắn mềm mại nhưng lại nhuộm một tầng ưu sầu.

"Mười năm nay người trong phủ đều đối đãi với thiếp rất tốt, thiếp không thể chỉ vì bản thân mà liên lụy trên dưới tướng phủ... Cho nên ... Giang Tâm Bạch, thật xin lỗi, nếu có kiếp sau, thiếp không phải là công chúa, mà chàng cũng không phải tướng quân. Chúng ta chỉ là một đôi người bình thường nhất trên thế gian này."

"Đến lúc nó chúng ta mở một quán rượu nhỏ ở phía nam thành Nhạn. Sống một cuộc đời bình đạm đơn giản nhưng lại hạnh phúc mỹ mãn... Chàng thấy có được không?"

Khương Tuyết Ninh nghiêng đầu nhìn Giang Tâm Bạch mặt đã vô cùng hồng, mắt long lanh như hồ nước.

"Chàng không trả lời chính là đã đồng ý với thiếp nhỉ?"

------

Năm Thừa Đức thứ 12, Vệ quốc tướng quân Giang Tâm Bạch trả lại hổ phù, giải trừ quân chức, từ đây không bước vào kinh thành nửa bước.

Không lâu sau đó, phía nam thành Nhạn xuất hiện thêm một quán rượu nhỏ, tên gọi Tư Ninh. Chủ quán tướng mạo đường đường, phong thái nho nhã xuất trần, thích mặc y phục màu đen.

Bách tính thành Nhạn đều nói rượu ở quán này rất ngon. Tướng mạo của chủ quán cũng siêu tốt. Nhưng quán rượu này có một chuyện kì quái, đó là một năm bốn mùa, không kể ngày đêm, ngọn đèn trong quán luôn vĩnh viễn được thắp sáng, không bao giờ tắt.

Nếu có người hỏi, chủ quán sẽ chỉ cười nói

"Ta đang đợi nương tử của ta về nhà"

Nhưng thấm thoát mười mấy năm đã qua, cũng chẳng có ai gặp được vị nương tử mà hắn nhắc đến.

Sau đó, vị tiên sinh kể chuyện mỗi lần kể về vị Vệ quốc tướng quân từng lừng lẫy khắp kinh thành kia, luôn chỉ có một kết cục duy nhất.

"Vị đại tướng quân Giang Tâm Bạch anh dũng thiện chiến, tuổi trẻ thành danh ấy. Nửa đời trước chinh chiến sa trường, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, trở thành truyền kỳ...

Nửa đời sau tránh ở góc thành, cô độc một mình, giữ một quán rượu nhỏ, chờ đợi một người...

Một người rốt cuộc cũng chưa từng trở về.

HẾT.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net