Năm đó tuyết rơi trên Thái Hư Sơn(Lăng Sương x Tần Tố Y)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là fic kể về đồ đệ thứ 5 và thứ 7 của A Phù trong Chiết Kiếm, ai không thích thì xin lướt qua, đừng nói lời cay đăng hay văng tục chửi rủa 7 đồ ở post này, cảm ơn.

***

Cuộc đời Lăng Sương như một dòng suối trong veo tùy ý trôi dạt, làm điều mình thích.


Nàng có sức mạnh để làm nhiều thứ, không ai có thể ngăn cản.


Nàng tùy tâm sở dục, không tuân theo lễ nghĩa mà cũng không cần tuân theo.


Nàng đối với cuộc sống không phải là không có mục tiêu gì, chẳng qua những điều nàng muốn đều đã làm được, vì vậy nàng đối cuộc sống cũng không quá thiết tha gì.


Nàng giao đấu nhiều trận không phải vì vang danh thiên hạ, không phải vì chức thiên hạ đệ nhất, giao đấu chẳng qua để luyện kiếm, để xem chiêu kiếm của mình thế nào, vì trong lòng muốn thế, đơn giản như vậy mà thôi.

Thiên hạ đệ nhất? Ai muốn chứ, lục đệ không thèm, nhị tỷ không cần, Lăng Sương lại càng không màng đến.

Người đời gọi nàng là "Vô Thượng Thần Kiếm, Tự Tại Vong Tình"


Tự tại vong tình....


Vong tình...


Không sai, nàng tựa như dòng suối trong veo không vẩn đục, không gợn sóng, ngoài trừ sư phụ và sáu sư tỷ muội ra, nàng cũng chẳng buồn để tâm chuyện gì khác, thế nhưng Lăng Sương biết thẳm sâu trong lòng, dòng suối trong veo đó có một gợn sóng nho nhỏ.


Gợn sóng đó tên là Tần Tố Y.

Năm đó Tần Tố Y mới đến Thái Hư Sơn, mọi người niềm nở đón tiếp, không để Tần Tố Y cảm thấy xa lạ, chỉ riêng Lăng Sương vẫn lạnh lùng ôm kiếm đứng một góc, sau đó Tần Tố Y bị sốt cao ốm một trận rất nặng, 5 người kia tất bật đến thăm, quan tâm chăm sóc, Lăng Sương ngoài mặt thờ ơ thế nhưng đến tối lại một mình đến thăm Tần Tố Y đang sốt mê man.

Lăng Sương đưa bàn tay nho nhỏ của mình sờ lên trán Tần Tố Y... nóng... rất nóng.

Tuy rằng đại sư tỷ đã vận công chữa trị, cho Tần Tố Y uống thuốc nhưng Tần Tố Y vẫn sốt cao không giảm.

Lăng Sương nhét vào áo Tần Tố Y một cái bùa nho nhỏ, tuy rằng nhị tỷ và lục đệ đã làm cho Tần Tố Y một cái bùa đặt dưới gối nhưng bùa này là do Lăng Sương dựa vào trí nhớ ít ỏi mà làm, Lăng Sương không mê tín dị đoan, chỉ là nhìn khuôn mặt mê man của Tần Tố Y trong lòng liền muốn làm một cái gì đó.

Hôm sau, Tần Tố Y tỉnh dậy, cơn sốt đã giảm, tĩnh dưỡng vài ngày lại tiếp sinh hoạt 7 sư tỷ muội ở Thái Hư Sơn.

Từ nhỏ Tần Tố Y khuyết thiếu cảm giác an toàn, luôn quấn quýt sư phụ cùng sáu sư huynh tỷ muội không rời, dù cho Lăng Sương lạnh lùng thế nào, Tần Tố Y cũng không quá để ý vẫn luôn bám lấy nàng.

Có người nói Lăng Sương ngoài lạnh trong cũng lạnh, không sai, nàng chính là thờ ơ với thế giới này, nhưng riêng với sư phụ và sáu tỷ muội, bao năm sống chung bên nhau, nói không có tình cảm gì cũng rất khó tin.

Lăng Sương thấy tam tỷ và tứ tỷ luyện sai kiếm sẽ nhắc nhở, biết khuôn mặt háo hức của lục đệ khi ở bên nhị tỷ mà tránh đi, biết đại sư tỷ chăm lo mệt mỏi cũng sẽ xem tình hình mà giúp đỡ, thế nhưng bề ngoài Lăng Sương vẫn là thờ ơ, vì vậy nhiều người nghĩ nàng vô tình.

Năm đó, sau sự kiện của sư phụ xảy ra, 7 sư tỷ muội mỗi người đi theo con đường riêng của mình.

Lăng Sương sau khi đi thử kiếm khắp nơi liền lui về Mạc Bắc ở ẩn, không màng thế sự.

Trước khi lui về Mạc Bắc, nàng đã từng gặp Tần Tố Y.

Lúc đó Tần Tố Y tràn ngập hạnh phúc trong tình yêu với Lý Thân, mà Lăng Sương lại không nhìn ra được tình cảm tương tự trong ánh mắt của Lý Thân... thế nhưng nói cũng vô dụng, những người chìm không tình yêu thường không quá lí trí.

Hơn nữa Tần Tố Y từ nhỏ rất khao khát tình cảm, nay cảm thấy bản thân tìm được bến đỗ, tìm được tình cảm chân thành của đời người, Lăng Sương không muốn phá vỡ nó bây giờ.

Hơn nữa Tần Tố Y tuy nhu nhược về tình cảm nhưng lại không phải là người quá ngu ngốc, sớm muộn gì cũng nhìn ra bản chất của Lý Thân mà thôi.

Chỉ là mong rằng quãng thời gian đó Lý Thân đừng làm gì nguy hiểm đến Tần Tố Y.

Lăng Sương cảnh báo Lý Thân vài câu rồi rời đi, từ đó đến nay chưa từng trở lại.

Cứ nghĩ cuộc đời này khó mà gặp được những người kia, cho đến năm đó, Tần Tố Y đưa con gái mình đến Mạc Bắc mong Lăng Sương nhận làm đệ tử.

Về lý Lăng Sương còn nợ Tần Tố Y một khoản nhân tình nên không nhận không được nhưng thực ra nếu Lăng Sương không muốn dù cho nợ nần gì cũng không ép được nàng.

Về tình... con gái của Tần Tố Y tên Lý Tố Thường, dung mạo giống mẫu thân nàng đến bảy phần, khuôn mặt ngây ngô vui vẻ, nụ cười trong trẻo kia đánh sâu vào khoảng kí ức năm nào của Lăng Sương.

Lăng Sương cùng Lý Tố Thường chung sống với nhau hơn 10 năm ở Mạc Bắc, thời gian đó Lăng Sương dạy dỗ truyền thụ võ công cho nàng, Lý Tố Thường rất thông minh, là kì tài võ học hiếm gặp, bảo sao Tố Y lại đặt kì vọng vào Tố Thường

Càng lớn dung mạo Tố Thường càng giống Tố Y, đặc biệt là nụ cười trong trẻo pha lẫn chút ngây ngô kia, thế nhưng Lý Tố Thường ngây thơ hơn Tố Y nhiều.

Thỉnh thoảng Lăng Sương nhìn Tố Thường sẽ ngẩn người chốc lát, Lăng Sương biết lòng mình thơ ơ đạm bạc, nhưng không hiểu sao những lúc như vậy trong lòng lại có một cái gì đó gợn sóng không tên

Lý Tố Thường từng nói

"Con không muốn làm đồ đệ của người khi ra ngoài giang hồ đến một cái tên cũng nói không được"

Vì vậy Lăng Sương liền lập Vô Thượng Tự Tại Môn, dù sao cũng chỉ là tên gọi, Tố Thường muốn có thì lập đi.

Mã Ngạn Khanh dám ở Mạc Bắc đánh bị thương Tố Thường, Lăng Sương ngoài cười trong không cười

"Lúc nhỏ ngươi rất ngoan ngoãn quy củ, hiện tại vừa đến đã gây chuyện không ít, đồ đệ của ta ngươi nói đánh là đánh?"

Lăng Sương giọng điệu thản nhiên nhưng lại làm Mã Ngạn Khanh giật mình không rét mà run, trong ấn tượng của Mã Ngạn Khanh thì ngũ tỷ của mình là một người thờ ơ, đạm bạc không nhiễm một tia tình cảm nào, dù cho là thu đồ đệ Mã Ngạn Khanh cảm thấy cũng chẳng liên tưởng được tình sư đồ giữa hai người...

Mã Ngạn Khanh suy nghĩ mông lung sau đó hỏi

"Tiểu cô nương kia là..."

"Con gái của lão Thất"

"Bảo sao ta luôn cảm thấy tiểu cô nương kia trông rất quen, hóa ra là con gái của Tố Y... tiểu cô nương kia  tên là gì?"

"Lý Tố Thường"

"Tên cũng rất giống với lão Thất"

Lăng Sương mặt không cảm xúc liếc hắn một cái, thì làm sao, con gái lão Thất không giống lão Thất thì giống ai, giống ngươi chắc.

Ngươi gây chuyện khắp nơi không nói, nhưng đến người của ta mà cũng dám đánh? Chưa nghe câu đánh chó phải ngó mặt chủ sao? Mười năm qua ta cũng chưa từng đánh nó nặng tay như vậy.

Ngươi muốn chiễm ngưỡng Kiếm Thần vậy thì ta để ngươi ăn một kiếm cho toại nguyện.

Sau đó Lăng Sương nghe được tin Tần Tố Y chết rồi, lúc đó Lăng Sương chỉ khẽ rũ mắt một cái, trong lòng bỗng nhiên hiện ra một cỗ cảm xúc phức tạp không tên.

Lăng Sương đắn đo tìm cách nói thẳng tin này cho Tố Thường biết, sau đó ngồi ngẩn người trên chiếc ghế tre thường ngày.

Mạc Bắc không có tuyết thế nhưng lúc này Lăng Sương lại nhớ đến mùa tuyết rơi năm đó trên Thái Hư Sơn.

Lăng Sương biết Tần Tố Y là gợn sóng trong lòng mình nhưng lại chẳng biết gợn sóng đó xuất hiện từ lúc nào.

Phải chăng là từ lúc Tần Tố Y nở nụ cười trong trẻo có chút ngây ngô kia,  nụ cười  khác với nụ cười điềm tĩnh chăm lo cho mọi người như đại sư tỷ, khác với nụ cười làm người ta nhìn không thấu như nhị tỷ, khác với nụ cười thân thiện của tam tỷ và tứ tỷ, nụ cười kia cười đến mức vui vẻ thân thiết thật lòng, lại có chút gì đó thiên chân vô tà.

Hay phải chăng là từ lúc nắm lấy góc áo mình, có chút không dám gần gũi mà gọi một tiếng "ngũ tỷ"

Hay phải chăng là từ cái đêm mưa giông sấm chớp Tần Tố Y sợ tối lại không dám nói với nhị tỷ và đại sư tỷ, tình cờ Lăng Sương lại đi qua phòng Tần Tố Y ngồi cả đêm.

Hay phải chăng là từ lúc Tần Tố Y quấn quýt với mình không rời, giữa tuyết rơi năm đó mặc cho mình lạnh lùng vẫn đưa thức ăn đến ngắm mình luyện kiếm

Hay phải chăng là từ lúc đắp người tuyết Tần Tố Y lại xếp người tuyết mình đứng cạnh Lăng Sương

Lăng Sương không biết mà cũng không muốn biết.

Bản thân mình là một người thờ ơ lãnh đạm, tình cảm đạm bạc vô tình, gợn sóng cũng chỉ là gợn sóng nhỏ nhoi giữa dòng suối mà thôi.

Tự tại vong tình thì cứ Tự tại vong tình đi.

Thế nhưng gợn sóng đó tuy nhỏ lại vĩnh viễn không thể tiêu tán trong lòng Lăng Sương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net