Sóc Dạ Quan Tinh(3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Lễ hội

Hai người dựa sát vào nhau tiến vào đường hầm, đi một đoạn liền có ánh sáng chiếu rọi, cũng không tối tăm như trong tưởng tượng. Đi thêm một lát liền đến một căn phòng.

Trong căn phòng bày trí rất đẹp đẽ,giống như thủy cung dưới đáy biển, các góc tường có các viên dạ minh châu chiếu sáng khắp nơi.

Ở cạnh cửa phòng là một cái gương dài dựng đứng, hai người nhìn vào đó thì lại chỉ thấy mỗi ảnh của đối phương hơn nữa lại ở vị trí của mình, dường như là ảnh ngược

"Tố Nguyệt, ngươi có thấy ta ở trong gương không?"

"Có, nhưng ta lại không thấy ta ở trong gương" Tố Nguyệt trầm mặc

"Ta cũng thấy ngươi nhưng lại không thấy ta, hơn nữa vị trị xuất hiện của ngươi trong gương lại là vị trí của ta" Quan Tinh cau mày

"Vị trí của ngươi trong gương cũng là vị trí của ta" Tố Nguyệt nhíu mày, gương này có chút kì lạ.

Quan Tinh định tiến lên xem xét cho kĩ thì bất ngờ nhìn thấy hoa văn quen thuộc ở cây cột,Quan Tinh suy tư, nhìn xung quanh căn phòng thêm một lượt, sau đó dừng lại ở giá sách

"Ta lại giá sách xem một chút" Quan Tinh lên tiếng, dù sao phòng này cũng không lớn, liếc mắt có thể thấy được tất cả,Tố Nguyệt vẫn luôn ở trong tầm mắt của mình

Tố Nguyệt định đi theo thì bất chợt thấy một mảnh giấy ở góc khuất của chiếc gương, Tố Nguyệt lấy tờ ra giấy ra đọc, lúc đọc xong liền sửng sốt, ngạc nhiên rồi trầm mặc, sau đó khẽ thở dài, giấu tờ giấy đi không cho Quan Tinh biết.

Quan Tinh xem hết giá sách một lượt, dù sao cũng chỉ có vài quyển, sau đó gói mấy quyển sách lại, nhìn xung quanh xem có thứ gì đáng để xem nữa không, trên tường thỉnh thoảng có một ít dòng chữ, Quan Tinh liền quan sát cẩn thận, đọc và nghiền ngẫm

"Trên đó là chữ gì vậy?" Tố Nguyệt tò mò hỏi

"Đây là một loại chữ cổ xưa, ta cũng không hiểu rõ lắm cần về nghiên cứu thêm"

Sau khi quan sát lại vài lần, xác định mình không bỏ sót thứ gì, Quan Tinh mới ôm mấy quyển sách rời đi

"Chúng ta về thôi, lần sau ta sẽ cho người xem xét kĩ hơn"

"Được"

"Tố Nguyệt, chuyện chúng ta phát hiện ra căn phòng này không được nói cho người khác biết" Quan Tinh dặn dò

"Được" Tố Nguyệt có nhiều việc không hiểu nhưng Quan Tinh đã nói vậy ắt hẳn phải có lí do

Lúc đi đến cánh cửa, đi qua chiếc gương, Quan Tinh liếc một cái, liền thấy hình ảnh Tố Nguyệt ở trong đó, Quan Tinh sững sờ, không phải Tố Nguyệt đang đi ở phía trước sao?

"A Đức, sao vậy?" Tố Nguyệt thấy Quan Tinh không di chuyển liền chạy lại hỏi

"Cái gương này..." Quan Tinh cau mày "Sao ngươi không ở đây nhưng ta nhìn vào trong gương lại thấy hình ảnh của ngươi?"

Tố Nguyệt trầm mặc, cố gắng để bản thân bình tĩnh bịa ra lí do nào đó

"Có lẽ là hình ảnh phản chiếu đi, lúc này không có ngươi ta cũng nhìn thấy hình ảnh của ngươi trong gương, có lẽ gương này nó thu lại hình ảnh rồi phản chiếu lại" Tố Nguyệt qua loa nói "Trời sắp tối rồi phải nhanh chóng về thôi, vấn đề này nghĩ sau"

"Được" Tuy Quan Tinh vẫn hơi hoang mang nhưng trời quả thật đã muộn, phải nhanh chóng trở về hoàng cung

***

Từ khi từ căn phòng đó trở về, Quan Tinh nhốt mình trong phòng nhiều hơn,Tố Nguyệt lo lắng có đến thăm Quan Tinh vài lần nhưng Quan Tinh nói đang nghiên cứu một vài thứ, cần yên tĩnh vài hôm, nói Tố Nguyệt không cần lo lắng

Tố Nguyệt vẫn không an tâm, thế nhưng Quan Tinh đã nói vậy nàng cũng không tiện làm phiền chỉ đành dặn dò người chăm sóc cho Quan Tinh kĩ hơn.

Gia Cát Thiên dạo này cũng hay tìm Tố Nguyệt nhiều hơn, đôi lúc chỉ là đi dạo hay tặng một món quà nhỏ nào đó, tuy hai người từ nhỏ thân thiết nhưng thời gian này giống như những đôi đang yêu nhau, bồi đắp tình cảm ngày càng thắm thiết

Cũng đúng, hôn lễ sắp đến, phải bồi đắp tình cảm để khi thành thân xong cho đỡ ngượng ngùng.

Thời gian thấm thoát trôi qua, hôn lễ ngày càng gần, mà trước đó thì lễ hội thả đèn hoa đăng đã đến

"A Đức, lễ hội ngày mai ngươi đi với ta chứ?" Tố Nguyệt mỉm cười mang đĩa bánh cho Quan Tinh

"Ngày mai?A ta không đi đâu, người tìm tam ca đi, ta vẫn nghiên cứu chưa xong" Quan Tinh vò vò đầu "Hơn nữa cho dù có đi thì ta cũng phải đi tìm nhân duyên của ta chứ" Quan Tinh cười cười "Dù sao ngươi và tam ca sắp thành thân, chỉ còn ta bơ vơ lẻ loi"

Tố Nguyệt sửng sốt, đây là lần đầu tiên A Đức từ chối mình

Tố Nguyệt rũ mi trầm mặc,cũng đúng, cục diện bây giờ A Đức đâu thế như lúc trước

Nhìn vẻ mặt buồn rầu của Tố Nguyệt, Quan Tinh không đành lòng, bản thân trước giờ chưa bao giờ từ chối Tố Nguyệt... thế nhưng

Quan Tinh siết chặt tay, phải dứt khoát, không được mềm lòng, đây là cơ hội tốt để hai người phát triển tình cảm, là tốt cho Tố Nguyệt.

"Ta về phòng nghiên cứu tiếp đây" Quan Tinh cười hì hì cầm đĩa bánh chạy đi

Á Nhi, xin lỗi, ta sợ nếu ở lại thêm chút nữa ta sẽ không kìm được lòng mất.

Tố Nguyệt nhìn bóng lưng vội vã của Quan Tinh liền thở dài.

***

Tối hôm sau, tại lễ hội hoa đăng, U Lan tướng quân và Lệ Tháp thừa tướng sóng vai nhau nói chuyện một cách vui vẻ.

Hai người rẽ qua sạp câu đố, với tài trí của Lệ Tháp liền nhanh chóng lấy được hai chiếc đèn hoa đăng rất đẹp.

Hai người sau khi dạo chơi một lát liền đứng ở trên cầu nhìn mọi người tấp nập chuẩn bị thả đèn hoa đăng

"Lệ Tháp, ngươi có ước muốn gì không?" U lan tướng quân lên tiếng hỏi

"Địch quốc vĩnh viễn thái bình, muôn dân ấm no hạnh phúc,còn có...cùng U Lan tướng quân đi đến bạc đầu"

U Lan tướng quân khẽ cười

"Vậy tướng quân thì sao?"

"Những điều ta muốn ngươi đều ước thay ta hết rồi, vậy ta ước điều khác" U Lan suy tư sau đó bung chiếc dù trong tay mình ra che cho hai người

"Hửm?" Lệ Tháp chưa hiểu dụng ý của U Lan tướng quân

"Ta ước chúng ta đời đời kiếp kiếp đều bên nhau, nắm tay nhau cùng đi đến bạc đầu" U Lan nở nụ cười rạng rỡ "Địch quốc có truyền thuyết rằng, nếu hai người yêu nhau, cùng nhau che một cái ô, cùng nhau đi hết cây cầu thì sẽ được ở bên nhau mãi mãi"

Lệ Tháp bật cười,tuy rằng không tin vào truyền thuyết thế nhưng nhiều lúc mơ mộng một chút cũng không có vấn đề gì

"Vậy chúng ta cùng đi hết cây cầu đi" Lệ Tháp lên tiếng

"Được"

U Lan tướng quân một tay che dù, một tay nắm tay Lệ Tháp, mười ngón tay tương khấu với nhau, lặng lặng đi hết cây cầu

"Đi hết cây cầu rồi" U Lan tướng quân lên tiếng

"Ừ, hết rồi"

"Vậy là chúng ta mãi mãi ở bên nhau"

"Phải, mãi mãi ở bên nhau" Lệ Tháp mỉm cười, ngã đầu vào vai U Lan tướng quân

"Lệ Tháp, đợi sau khi hoàn thành chức trách của mình, chúng ta cùng nhau đi khắp thiên hạ, ngắm hết cảnh đẹp thế gian, được không?" U Lan tướng quân dịu dàng hỏi

"Được, chỉ cần người muốn, đều được" Lệ Tháp cọ cọ vài cái vào cổ U Lan tướng quân

U Lan tướng quân cong cong khóe miệng, giơ dù ra phía trước che đi tầm mắt của người ngoài, sau đó cúi đầu xuống hôn lên môi Lệ Tháp.

Trong bóng đêm mờ ảo, hoa tai của hai người lấp lánh chợt ẩn chợt hiển như để chứng minh tình yêu của hai người.

Hoa tai ước hẹn, một đời không đổi

Mười ngón tay tương khấu, cả đời không rời

Bung dù cùng nhau đi hết cây cầu, đời đời kiếp kiếp đều ở bên nhau.

***

Cách đó không xa, Quan Tinh đang cầm một chiếc đèn hoa đăng lặng lặng nhìn lên trời cao

Bây giờ có lẽ Tố Nguyệt đang cùng tam ca đi dạo với nhau rất vui vẻ đi.

Quan Tinh thở dài, hoa đăng ước nguyện, trước giờ Quan Tinh không hề tin vào cái này, chỉ là nếu có thể... chỉ mong Tố Nguyệt mãi mãi hạnh phúc và vui vẻ.

Quan Tinh thả đèn hoa đăng xong không nhịn được liền nhìn xung quanh, Tố Nguyệt và tam ca đang ở gần đây hay không? Hai người thả đèn hoa đăng ước nguyện như thế nào?

Quan Tinh tự chế giễu bản thân mình, đã chọn không đi, đã chọn từ bỏ, đã chọn tác hợp... thế nhưng lòng vẫn là không nhịn được mà đi lễ hội.

Thực ra Quan Tinh cũng không biết mình đi lễ hội để làm gì,nhìn xem bọn họ đi dạo với nhau có thuận lợi hay không? Hahahaha, có lẽ đơn giản chỉ là... muốn được nhìn thấy Tố Nguyệt mà thôi.

Quan Tinh thở dài, đang định rời đi thì cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình, vô thức nhìn xung quanh, vô thức lại tìm kiếm hình ảnh quen thuộc... sau đó liền thấy được người kia, đang lặng lặng đứng một mình ở bên kia bờ đối diện.

Người kia đang nhìn mình, vẫn luôn nhìn mình.Quan Tinh có chút ngẩn ngơ, vì sao người kia lại đi một mình, tam ca đâu, chẳng lẽ tam ca vô tâm về trước? Người kia đang buồn ư?

Ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, sau đó Tố Nguyệt  xoay người rời đi, Quan Tinh hoảng hốt theo phản xạ chạy đến cây cầu muốn sang bờ bên kia để tìm Tố Nguyệt thế nhưng đi được nửa đường liền dừng lại, gặp rồi thì phải nói gì đây? An ủi người kia, rồi tìm tam ca giáo huấn một trận?

Đang suy nghĩ miên man thì bất chợt một thân ảnh xuất hiện trước mặt

"A Đức bình thường nhanh nhẹn hoạt bát hôm nay đi một đoạn ngắn vậy mà còn thua cả ta sao" Tố Nguyệt mỉm cười mắt đối mắt, mặt đối mặt, khoảng cách gần không thể gần hơn

Quan Tinh có chút hoảng hốt, nhất thời không biết đây là mộng hay thực

Tố Nguyệt bật cười lùi về sau 1 bước, gõ đầu Quan Tinh một cái

"Hồn bay đâu mất rồi, bị cô nương nhà ai mang đi rồi"

Quan Tinh sặc một cái, ho một tiếng

"Gì mà cô nương nhà ai mang đi mất rồi"

"Chẳng phải A Đức nói, lễ hội này nếu đi thì A Đức cũng đi tìm nhân duyên cho mình hay sao? A Đức tìm được chưa" Tố Nguyệt nói giọng điệu có chút trêu ghẹo

Quan Tinh hoàn hồn, liền rút quạt từ đai lưng phe phẩy như thường ngày

"Ta đây người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, chỉ cần ta muốn cả đống người nối đuôi nhau xếp hàng dài, thế nhưng tối nay có lẽ do mặt trăng bị che mờ đi, nên ta vẫn chưa tìm được người ưng ý" Quan Tinh ưỡn ngực thẳng lưng ra vẻ ta đây rất đào hoa phong lưu

Tố Nguyệt bật cười

"Vâng vâng, biết A Đức nhà ta nhiều người theo đuổi rồi"

"Tố Nguyệt... tam ca..."

"Đừng nhắc đến tam ca" Tố Nguyệt ngắt lười "Đêm nay chỉ có mình ta mà thôi"

Quan Tinh nghiến răng

"Chẳng lẽ tam ca từ chối không đi cùng ngươi? Lúc về ta phải tìm tam ca mắng một trận"

"Không phải,chỉ là... đêm nay nhiều việc, ngươi đừng nhắc đến nữa, dù sao cũng chỉ là một cái lễ hội mà thôi, sau này thành thân không phải hai chúng ta luôn bên nhau hay sao" Tố Nguyệt vu vơ nói

Quan Tinh trầm mặc không biêt nói gì, là mình lo lắng dư thừa sao

Tố Nguyệt đi về phía bờ bên kia mà lúc nãy Quan Tinh đứng, Quan Tinh đành lẽo đẽo theo sau

"Ngươi còn muốn đi dạo sao?" Quan Tinh hỏi

Tố Nguyệt không nói gì, chỉ đến khi đến bờ bên kia, Tố Nguyệt mới dừng lại sau đó bung dù ra

"Ngươi cùng ta trở về chứ?" Tố Nguyệt giơ tay ra

"Hả" Quan Tinh ngơ ngác

"Trời tối rồi, cùng ta trở về" Tay Tố Nguyệt vẫn không thu lại

"Được" Quan Tinh nhìn bàn tay đang đặt trước mặt mình có chút phân vân

Tố Nguyệt âm thầm thở dài trong lòng, sau đó mặc kệ Quan Tinh đồng ý hay không, nắm lấy tay Quan Tinh dẫn đi

Hai người đi qua cây cầu không ai nói một lời, chậm rãi từng bước từng bước một

"Đi hết cây cầu rồi" Tố Nguyệt lên tiếng

"Ừ đi hết rồi" Quan Tinh tối nay không thể hiểu được suy nghĩ của Tố Nguyệt

***

Một tối nào đó, Quan Tinh gõ gõ cửa sổ phòng Tố Nguyệt

"A Đức" Tố Nguyệt ngạc nhiên "Sao ngươi không đi cửa chính"

Quan Tinh gãi gãi ót, chắc bị nhiễm thói tập kích của U Lan tướng quân rồi

"À,tiện tay mà thôi, tối nay ngươi đi với ta một chuyến"

"Được" Tố Nguyệt trả lời không chần chừ

"Ngươi không hỏi là đi đâu sao?" Quan Tinh có chút ngạc nhiên

"Với ngươi ta còn cần hỏi sao" Tố Nguyệt cười

A Đức bịt mắt Tố Nguyệt lại sau đó dẫn đi, sau khi đến nơi, Quan Tinh tháo bịt mắt của Tố Nguyệt ra

Tố Nguyệt mở mắt lờ mờ thấy được đốm sáng, sau đó.... cả một biển trời ánh sáng lấp lánh lung linh huyền ảo trên cánh đồng bao la.

Những đốm sáng đó tựa như một dải ngân hà đầy sao ở trên mặt đất, mà trong dải ngân hà đó, ánh mắt của Tố Nguyệt lại chỉ tìm hình dáng của Quan Tinh- ngôi sao sáng nhất trong lòng Tố Nguyệt.

"Thích không?" Quan Tinh lên tiếng

"Thích"

Tố Nguyệt vung tay lung tung nghịch ngợm những đốm sáng kia, chúng là đom đóm được Quan Tinh tập hợp lại thành những dải ngân hà rực rỡ.

Tố Nguyệt cao hứng liền múa vài cái, trong bóng đêm mờ ảo, Tố Nguyệt tựa như tiên nữ đang chìm đắm vào vũ khúc của mình.

Quan Tinh khẽ cười

"Đây là sao trời ta tặng cho ngươi"

"Sao trời?" Tố Nguyệt ngơ ngác, kí ức chợt quay về lúc trước, trong đình viện, bản thân đã chỉ lên trời nói rằng "Ta muốn sao trời"

"A Đức..."

"Ta đã nói, chỉ cần việc ngươi muốn, chỉ cần vật ngươi thích, ta đều sẽ cho ngươi"

Quan Tinh giơ tay ra bắt lấy vài đốm sáng xung quanh mình

"Tuy rằng ta không đủ cao để hái sao trên trời, thế nhưng ta có thể hái sao đom đóm tặng ngươi"

"A Đức..." Tố Nguyệt không biết nói gì chỉ khe khẽ gọi tên Quan Tinh

"Á Nhi, lời hứa này không giới hạn số lần,có hiệu lực mãi mãi" Quan Tinh nở nụ cười đầy cưng chiều

Tố Nguyệt ánh mắt hiện lên bi thương, A Đức thứ ta muốn chỉ có một, thế nhưng chỉ trách ta nhận ra quá muộn, bây giờ đã không thể quay đầu lại được nữa rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net