Chương 12: Ngày hè của Hina.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hằng năm cái mùa này lại đến, ngày nào cũng nóng oi bức, không khí ẩm ướt, ánh nắng mặt trời chói chang, tiếng ve sầu kêu đau hết cả tai, áo thì nhanh chóng thấm mồ hôi ngay khi không mở điều hòa, và điều kinh khủng nhất là tôi không thể được nhìn thấy khuôn mặt của Himeko. Tôi ghét mùa hè!

-Hina, con muốn nằm ở trong phòng đến khi nào nữa. Đã trưa rồi đó~

Bà ấy lại cản trở cuộc sống bình yên của mình. Người đó còn không phải là mẹ của mình, tại sao lại hết lần này đến lần khác, tỏ ra vẻ quan tâm với mình? Bố tôi cũng đã qua đời cách đây ba năm, cũng nên đến lúc bà ta vứt tôi ra bên ngoài mới đúng.

-Nghỉ hè rồi, Himeko cũng không có ở đây. Hina sẽ không rời khỏi phòng.

Himeko đã đi đến trại tập huấn cùng với đội bóng. Tôi cũng muốn được đến đó, nhưng bà ta lại không cho phép. Đã vậy, tôi sẽ ngủ cho đến khi Himeko trở về.

Tôi mở máy điều hòa ở mức thấp nhất, rồi quấn chăn cho kì ngủ hè của mình. "Aa, mồ, con bé này!" Bà ta đẩy cửa phòng không cần xin phép. Sau đó, tự ý tắt máy điều hòa và lôi tôi xuống bàn ăn.

-Không phải là mẹ không cho con đi đến chỗ của Himeko. Nhưng mà, nếu con đi một mình sẽ rất nguy hiểm, con còn không biết cách để sử dụng tiền nữa...

Bà ấy nhìn tôi bằng ánh nhìn chứa đầy sự lo lắng. Đến bao giờ, bà ta mới không xem tôi là một đứa con trẻ nữa. Trong nhỏ con vậy thôi, chứ tôi đã 17 tuổi rồi.

-Hina không cần tiền.

-Chưa nói đến tiền đi tàu điện, còn cả tiền ăn, uống và nơi ở nữa. Haa... –bà ta thở dài ngập ngừng –Mẹ còn có việc ở công ty, không thể đưa con đi được.

"Làm sao đây!" Nói như vậy xong, bà ấy úp mặt xuống bàn. Còn tôi, thì vô tư ăn món bánh mình với trứng đã được bày trước mặt. Bà ấy đã nấu nướng hơn ba năm nay, mà tay nghề vẫn không khá hơn được, chỉ có mỗi món này là khá hơn, ít ra nó không bị cháy đen.

Nói như thế nào nhỉ, tôi không thích bà ấy nhưng sống ở cùng một mái nhà với con người này, cũng không tệ. Tôi không cần phải lo về ba bữa ăn, chỗ ngủ. Bà ấy còn tán thành, và ủng hộ chuyện tôi thích Himeko.

-Hina đã ăn xong rồi. Hina sẽ đến nhà Youko chơi.

-Hể!? À, ừm, mẹ hiểu rồi, nhớ về sớm nha. –Nước mắt bà ấy chảy thành hai dòng, trong khi thì thầm thứ gì đó –mãi mới có một ngày phép, được ở cùng con bé vậy mà..*shiku shiku*..

Nhà Youko nằm trong khu vực này, cũng khá gần nhà tôi, chỉ cần đi bộ qua một vài con hẻm đã đến nơi. Tôi nhìn thật kĩ bảng tên, rồi bấm chuông.

-Vâng ~ tôi ra ngay, xin đợi một chút. –tôi nghe có tiếng bước chân, rồi đến tiếng động như ai đó đã vừa té xuống cầu thang –Waa, Hina à. Tớ cứ tưởng là Himeko cơ chứ..Aha ha...

Cô ta là Youko, một người bạn đồng thời cũng là kẻ thù của tôi. Lúc này, cô ta vẫn đang ở mức nguy hiểm C, vì vậy không cần phải loại bỏ cô ta.

-Xin lỗi đã làm phiền.

Phòng của Youko gọn gàng, nữ tính hơn vẻ ngoài của cô ta. Mùi hương thơm, gấu nhồi bông trên giường, hơn thế nữa là bước ảnh chụp cùng với Himeko ở trong lớp, được đóng khung đặt trên chiếc tủ cạnh giường. Không thể nào!

-Etou, bức ảnh đó là hôm tớ mua điện thoại mới đã thử chức năng chụp ảnh cùng Himeko. Hoàn toàn không có ý gì đâu –Youko giải thích, trong khi đặt khay nước lên trên bàn.

Tôi đưa tay vào túi quần và mang chiếc điện thoại của mình ra, và nhìn nó thật lâu. Bà ấy chỉ vừa mua nó cho tôi vào sinh nhật trước.

-Aaa Hina, đừng đập nó trong phòng của tớ chứ. Nếu cậu muốn, tớ sẽ cho cậu bộ sưu tập đã tích trữ gần đây trong phòng thay đồ.

Quả nhiên không thể xem thường con nhỏ Youko này. Tôi sửa lại mức độ nguy hiểm lên B ở trong đầu mình, khi xem đống ảnh mà cô ta vừa lấy ra. Bằng cách nào mà, đủ mọi góc nhìn,... Màu hồng, không,... thật bậy bạ. Tôi không thể ngừng xem được!

-Có thật là Youko sẽ tặng chúng cho Hina?

-Tất nhiên rồi. Uwaa, Hina cậu...cậu chảy máu cam rồi kìa. Mau dựa vào giường, tớ sẽ đi lấy khăn.

Sau khi giải quyết xong mớ rắc rồi mà tôi vừa gây ra. Youko ngồi xuống và thưởng thức ly nước mình tự pha chế, với gương mặt mãn nguyện trên khuôn mặt. Tôi tò mò cầm ly lên thử, bên trong là thứ nước máu lá.

-Đây là gì vậy?

-Trà xanh kết hợp với sữa và lá dứa. Ngon lắm đó, tớ đã dùng công thức đặc biệt để làm ra nó.

Tôi uống thử một chút. Là vị đắng của trà xanh, đồng thời là vị ngọt của sữa, còn có cả hương thơm của lá dứa. Vừa ngon lại vừa mát lạnh. Con nhỏ Youko này, rốt cuộc còn có thêm bao nhiêu kĩ năng nữa.

-Ngon lắm.

-Ngon thì tốt. Cơ mà, sao cậu lại nhìn tớ bằng ánh mắt giận dữ đó chứ?

-Không có gì.

-Ahaha... Lần sau tớ sẽ dạy cậu công thức.

Xem chút tôi quên mất, lý do chính tôi tìm đến Youko. Bà ấy không cho phép tôi đi một mình đến chỗ Himeko. Nếu có Youko đi cùng, bà ấy sẽ cho phép, tôi nghĩ vậy.

-Youko, nhìn này. –Tôi cho Youko xem cái tin nhắn khoe khoang của con nhỏ Hitomi, về việc nó được Himeko mời đi cùng.

-Xem nào... "Khuôn mặt của Himeko lúc ngủ dễ thương lắm đúng không, nhân tiện tớ đang đi cùng Himeko đến Trại tập huấn ở nơi..." Còn có cả ảnh nữa sao, đến cả tớ cũng chưa từng chụp được khuôn mặt Himeko lúc ngủ. Không thể tha thứ được.

-Đi đến đó nào. –Tôi đưa tay ra bắt lấy tay Youko.

Nơi mà Himeko đến, có biển rất đẹp. Đang trong mùa hè, Youko nói là sẽ không bỏ lỡ cơ hội được nhìn thấy Himeko mặc đồ bơi, nên cũng đã kéo tôi đến khu trung tâm thương mại để mua đồ bơi. Đúng là, tôi chưa từng nghĩ đến việc sẽ ra biển, cho nên ở nhà tôi chỉ có mỗi đồ bơi trường học.

-Hina khá nhỏ nhắn. Cậu nên mua đồ bơi nào đó dễ thương ấy. Cậu cũng muốn được Himeko khen mà đúng không? –Youko đưa cho tôi cả đống đồ bơi, và đẩy tôi vào phòng thay đồ.

-Hina hiểu rồi.

Tôi mặc từng bộ và cho Youko xem. Cô ấy cứ lập đi lập lại mấy lời "Dễ thương lắm", "Cái này cũng hợp với cậu", và phải mất một lúc lâu sau mới đưa ra được quyết định.

-Siêu hợp luôn. Trông cậu cực kỳ dễ thương, tuy có một chút trẻ con, nhưng mà không sao.

Bộ đồ bơi liền mảnh, với họa tiết dâu tây, lại cái thêm mấy thứ bồng bềnh phụ họa xung quanh. Trông như học sinh tiểu học vậy, cô ta đang trêu mình à?

-Cái này có hơi...

-Tớ sẽ trả tiền.

-Vậy Hina quyết định chọn nó. –Tôi vừa nhớ lại mình không mang theo tiền.

Sau khi rời khỏi trung tâm mua sắm, tôi về nhà mình cùng với Youko.

-Mừng con trở về. Có Youko đến chơi à. Nào, vào nhà đi cô sẽ chuẩn bị bánh kẹo.

-Về chuyện đến chỗ Himeko...

-Mẹ hiểu rồi, nếu có Youko đi cùng sẽ yên tâm hơn. –Bà ấy đặt bánh kẹo, và trà xanh lạnh xuống bàn.

Tôi cứ tưởng sẽ khó khăn hơn, mà, bà ấy cho phép là tốt rồi. Nhân tiện, cái ánh mắt tràn đầy sự tin tưởng hướng về Youko của bà ấy, làm tôi cảm thấy khó chịu. Ngày sinh của Youko thậm chí còn ở sau tôi mà.

Chúng tôi dự định sẽ đi vào ngày mai ở chuyến tàu đầu tiên. Vì vậy, Youko sẽ ở lại nhà tôi qua đêm.

-Tại sao lại giao toàn bộ việc nấu nướng cho Youko? –Tôi nhìn vào ánh mắt đang lãng tránh của cái người lớn tuổi nhất ở đây.

-Không sao đâu. Kĩ năng nấu nướng của tớ cũng không tệ, cứ để đó cho tớ. Dù sao tớ cũng là khách, nên làm chút việc gì đó.

-Youko thật tốt bụng. Hina, con cũng nên học nấu nướng đi nhé!

Đó là câu tôi không muốn nghe nhất từ bà ấy. Ngày nào, tôi cũng phải ăn những món ăn có hình dáng và màu sắc kì quái.

-Hể!? Ánh mắt xem thường đó là sao hả. Mẹ cũng đã rất cố gắng để nấu những món ăn ngon cho Hina..chỉ là có một chút thất bại thôi.. –Bà ấy đẩy hai đầu ngón tay lại với nhau, với biểu cảm tuyệt vọng trên khuôn mặt.

-Nè, cô năm nay đã là bao nhiêu vậy? Con biết hỏi như vậy có chút, thất lễ nhưng trong cô vẫn còn rất trẻ. Mà, lại có con gái mười 17 tuổi rồi. –Youko bày thức ăn lên bàn, vừa nhìn mặt bà ấy vừa hỏi như vậy.

-Cô chỉ mới 25 thôi.

Youko lộ rõ sự bất ngờ trên khuôn mặt, và bắt đầu đưa ngón tay lên đếm.

-Không thể nào, cô sinh Hina lúc 8 tuổi sao.

-Không phải đâu. Cô chỉ là mẹ kế của con bé thôi.

-Cháu phải là người xin lỗi mới đúng. Tự dưng lại hỏi như vậy...

Hình như, tôi chưa từng nói về chuyện nhà của mình cho Youko biết. Sâu thẳm trong tâm hồn tôi không muốn để bất kì ai biết được bí mật này. Nên đã chơi với Youko rất lâu, tôi vẫn không mở lòng với cậu ấy.

-Hina đã không kể cho con biết nhỉ. –Khuôn mặt bà ấy trở nên buồn rượi.

-Tại vì, Youko có bao giờ hỏi đâu.

Bà ấy lại nở nụ cười tươi trên khuôn mặt "Đúng rồi nhỉ". Thật là, một con người dễ đoán.

Đã lâu rồi, tôi mới lại được ăn một bữa cơm ngon lành, cùng với không khí ấm cúng như vậy. Tất cả có lẽ là nhờ Youko. Để cảm ơn, tôi đã biến cô ấy thành gối ôm của mình. Cho đến buổi sáng...

-Hina, xin lỗi nhưng tớ chỉ thích Himeko thôi.

Mới sáng ra mà cô ta đã nói gì vậy? Đầu óc tôi vẫn còn mơ màng, tôi nhớ tối hôm qua. Tôi đã biến Youko thành gối ôm của mình thay cho lời cảm ơn.

-Không phải. Hina chỉ muốn biến Youko thành một chiếc gối ôm, không có bất kì cảm giác nào khác cả.

-Nhưng mà, mặt của Hina đỏ lên như vậy. Không lẽ Hina đã thích...

-Thử đùa nữa đi. –Tôi cầm Nacchan, người bạn thân nhất của mình trên tay. Mỗi lần tôi cẩm Nacchan trên tay, có vẻ như mọi hiểu lầm sẽ được giải quyết.

-Vâng, xin lỗi Hina. Tớ đã đùa quá mức, làm ơn bỏ dao xuống đi.

Mọi chuyện lại được giải quyết êm đẹp. Quả nhiên là Nacchan. Nhân tiện tên của bạn ấy là Natsu nên tôi đã gọi là Nacchan. Cả hai chúng tôi lúc nào cũng ở bên nhau, và giải quyết khó khăn cho nhau.

-Youko biết là tốt rồi. Chúng ta nhanh chóng chuẩn bị và xuất phát đến chỗ Himeko nào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net