Chương 15: Kiểm soát.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những việc đã xảy ra trong ngày hôm nay thật là mơ hồ. Tôi đã đọc rất nhiều tiểu thuyết và xem phim ảnh có những nội dung vô cùng hư cấu cũng chưa từng nghĩ đến việc gặp một con người giống mình như đang soi gương.

Lúc nhìn thấy cô ấy, tôi hiểu ra được lý do mình tồn tại. Sumikawa Himeko từ trước đến nay cũng chỉ là một món đồ giả. Tôi cảm thấy những công sức đã bỏ ra để diễn cho giống con người trước kia của mình thật vô nghĩa.

Nếu không có được sự chấp nhận từ mọi người, tôi đã chọn con đường quay về nơi mình vốn thuộc về. Bằng cách chia sẻ cùng một mạng sống, tôi có thể cảm nhận được phần cơ thể kia của mình. Từ thể chất, cho đến siêu năng lực, Himeko chỉ có thể sử dụng được một nửa, và một nửa còn lại đang ở trong tôi.

Nhưng nếu cô ấy đã ban cho tôi mạng sống này, và muốn tôi trở thành một con người riêng biệt. Vậy thì, tôi sẽ đáp lại nguyện vọng của cô ấy và sống thật tốt.

Tôi quyết định sẽ vứt bỏ mọi thứ trước đây, không tiếp tục lừa dối mọi người. Những gì được ghi trong nhật kí của Yoshida tất cả đều thuộc về Himeko. Cho nên tôi sẽ từ bỏ việc trở thành cái bóng của Yoshida, và tìm kiếm cho riêng mình một vị trí.

Quả nhiên, còn một điều nữa mà tôi vẫn luôn suy nghĩ từ hôm qua đến giờ, Himeko đã cho tôi mạng sống lại còn đối xử với tôi rất tốt, cô ấy còn cho tôi cái tên của mình. Cho dù mọi người có chấp nhận và gọi tôi bằng cái tên 'Himeko' chỉ riêng tôi sẽ tự gọi mình là 'Faker'.

Vì muốn cả ba cô gái hiểu được cảm xúc bây giờ của tôi, nên tôi đã mời họ vào phòng trọ của mình lấy lí do mở tiệc trà để truyền đạt những điều nói trên.

-Tớ hoàn toàn không nhận ra cậu lại có những khó khăn như vậy. Nếu là tớ cũng sẽ không đủ can đảm để xin lời khuyên của người khác nên tớ cũng không tiện nói gì thêm. –Youko cuối gằm mặt xuống, cô ấy có vẻ đang tự trách bản thân vì đã không giúp được gì.

-Hina đã hiểu được một nửa..à không ba phần tư nội dung rồi. –Khi tôi cố nhìn vào mắt Hina, cô ấy lại né tránh nó và tỏ vẻ lúng túng. Chúng tôi không hoàn toàn có thể gọi là bạn thân, trong suốt khoảng thời gian học cùng lớp với cô ấy, tôi cũng biết được Hina rất ngại những thứ phức tạp. Vậy nên, cô ấy không hiểu cũng không sao.

-Tớ hoàn toàn không hiểu cậu đang nói gì, và cũng không muốn hiểu. Tớ không muốn cậu dùng cái cớ đó để hủy bỏ mối quan hệ của chúng ta bây giờ. –Hitomi nhìn ra phía cửa sổ, cô ấy không muốn nhìn vào mặt tôi, cũng phải thôi.

Lý do Hitomi tức giận, cũng là vì tôi muốn 'chia tay' với cô ấy.

Nguyên nhân tôi có mặt ở đây, là do Himeko muốn tìm kiếm sức mạnh của mình trên 'Dream World' Cô ấy muốn trở thành một đứa con trai thật sự để đáp lại tình cảm của Hitomi. Cho đến bây giờ, khi nhớ lại ánh mắt đã nhìn Hitomi ngày hôm qua của Himeko, tôi có thể nhận ra Himeko vẫn còn tình cảm với Hitomi.

Tôi không muốn Hitomi bị tổn thương. Cho nên mọi thứ nên kết thúc từ bây giờ.

-Cho dù tớ có mang cái tên Sumikawa Himeko, tớ vẫn không phải là Himeko. Hơn thế nữa, tớ tin rằng Himeko vẫn còn tình cảm đối với cậu.

-Tớ không muốn biết. Nếu cậu không phải là Himeko vậy thì cậu là ai chứ?

Tôi đã tự nhận mình là 'Faker' nhưng về cơ bản cả hai chúng tôi đều là Himeko, chỉ khác là tôi không có những kí ức của Himeko.

-Mà thôi nào, Hitomi đừng nóng giận như vậy. Cậu chỉ cần làm cho Himeko đang ở đây chấp nhận cậu một lần nữa là được rồi chứ gì.

-Youko cậu có thể ngồi im được không? Đây là chuyện giữa tớ và Himeko.

Xem ra Youko cũng không thể giúp không khí bớt căng thẳng.

Trong lúc tôi vẫn đang vò đầu tìm cách giải quyết, một tin nhắn được gửi vào điện thoại của tôi, nó run lên vài cái cho đến khi tôi mở hộp thư lên đọc.

Đó là tin nhắn của cô bé Black. Cô bé gửi cho tôi địa chỉ Email của Himeko. Tôi cũng đã biết được năng lực của cô bé nhưng cũng không thể hết bất ngờ.

Đúng lúc tôi muốn xin lời khuyên từ Himeko. Nhân tiện thì 'Himehime' là tên Email của tôi, là do Koyuki đã tự ý đặt nó mà không hề hỏi qua ý kiến của tôi. Sài tên như vậy ngượng thật, nếu không vì tình thế bắt buộc tuyệt đối tôi sẽ không dùng.

[Himehime: Xin chào Mitsu, tớ là Himeko. Cậu có thể cho tớ một vài lời khuyên được không?

Mitsu: Uwa! Cái Nickname đó...à xin lỗi, có vẻ cậu đã nhận được địa chỉ của tớ qua Kuro. Vậy thì, cậu cần lời khuyên gì?

Himehime: Là về Hitomi.......]

Tôi bỏ qua việc Himeko có ý định trêu về cái nickname vừa rồi và kể cho cô ấy nghe tình hình đang diễn ra ở đây. Himeko bảo tôi đưa địa chỉ Email của mình cho Hitomi, cô ấy sẽ nói chuyện trực tiếp. Tôi đồng ý với yêu cầu đó, và đưa địa chỉ của Himeko cho Hitomi.

Phần còn lại, tôi không rõ họ đã nhắn những gì, có vẻ tâm trạng của Hitomi đã nhẹ nhàng hơn lúc trước.

-Mitsu đã nói sẽ ủng hộ tớ. Cả hai cùng là Himeko chắc chắn sẽ có cùng một cảm xúc, vì vậy cậu ấy nói là sẽ ủng hộ tớ.

Hóa ra tôi đã tin nhầm người rồi cơ à? Mà, nhìn thấy nụ cười của Hitomi quay trở lại, tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Thời gian vẫn còn dài, tôi sẽ từ từ suy nghĩ.

Buổi tiệc trà kết thúc, trời cũng bắt đầu tối dần. Hitomi và Youko cũng đã ra suối nước nóng, chỉ còn tôi với Hina ở riêng trong phòng. Đây là lúc thích hợp để tôi nói chuyện với Hina.

-Hina nghĩ như thế nào nếu tớ có người yêu.

-Cho dù đó có là ai đi nữa, Hina cũng sẽ cho người đó biến mất. –Đôi mắt lạnh như băng của cô ấy nhìn vào con dao sắc nhọn đang cầm trên tay.

Cuối cùng là vấn đề với cô gái này.

-Nếu lúc nãy tớ không chia tay với Hitomi thì...

-Dù là bạn bè Hina cũng sẽ không tha thứ!

Thật may mắn khi tôi đã đưa ra quyết định chính xác dù đó không phải là lý do thật sự của tôi. Làm thế nào để thuyết phục được Hina, đúng là một câu hỏi khó đây.

-Nè, tại sao cậu lại thích tớ chứ?

-Hina không biết. Chỉ cần được ở cạnh Himeko, Hina đã cảm thấy hạnh phúc rồi, vì vậy Hina không muốn ai khác đến gần Himeko.

Nghe Hina nói như vậy, tôi không biết phản ứng ra sao. Có người thích mình, tôi rất biết ơn nhưng tôi không thể hình dung ra được mình sẽ thích Hina. Nói sao nhỉ, tôi có cảm giác cả hai không thể tương đồng với nhau, và cả hai cùng là con gái nên nếu chỉ là trở thành bạn thì sẽ ổn.

Trước hết tôi sẽ tìm ra một lý do làm cho Hina bỏ ý định đó. Để xem nào...

-Anou, thật ra tớ đã có người mà mình thích rồi. Vì vậy tớ không thể đáp lại tình cảm đó của cậu được. Hina là một cô gái tốt, tớ nghĩ cậu sẽ nhanh tìm được người thích hợp thôi.

Chỉ trong vài giây Hina đã ở phía sau, và kéo tay tôi thật mạnh, trong khi một chân đang cố đạp tôi xuống nền tatami. Tay phải tôi có cảm giác như sắp rời ra khỏi cơ thể, đau quá!

-Hina cho Himeko một cơ hội cuối. Hãy nói những gì Himeko vừa nói là nói dối.

Rất đau, rất là đau, như vậy đã là cái gì? Tôi là một đứa rất cứng đầu, tôi biết nếu cứng đầu sẽ phải tiếp tục chịu đau, nhưng tôi không thể tiếp tục bỏ qua việc cô ta dùng bạo lực để ép buộc mình như vậy.

-Làm tổn thương người mà cậu nói là yêu thương? Đó mà là tình yêu à? Những gì cậu đang làm chỉ là đang đe dọa tớ, và điều đó sẽ không giúp cho tớ thích cậu hơn đâu.

-Đó là giới hạn rồi, Hina sẽ giết Himeko thật đấy!

Tôi có thể cảm nhận được, mũi dao kim loại sắt nhọn đang hướng đến lưng của mình. Lần này, cho dù có phải nói lời tạm biệt, tôi tuyệt đối sẽ không quay đầu.

-Cậu cứ làm những gì cậu thích, tớ sẽ không chịu thua đâu.

Hina kéo tôi dậy và đẩy về phía góc tường, cô ta mạnh bạo kéo cổ áo tôi lên chỉ bằng một tay. Đôi mắt cô ta vô hồn kia đưa mũi dao lên ngực trái của tôi. Đó là con người thật của cô ta sao? Tôi đã từng tin tưởng rằng mình có thể trở thành bạn với cô ta, và bây giờ mọi thứ tan biến khỏi suy nghĩ của tôi, thứ cô ta gây cho tôi ấn tượng mạnh nhất là nỗi sợ hãi.

Tôi cần phải kêu cứu, phải vùng vẫy để thoát khỏi, nhưng cơ thể tôi đã cứng đơ ra trước nỗi sợ.

Cô ta nhẹ nhàng đẩy đầu dao vào ngực tôi, một vết sướt nhỏ được tạo ra, máu từ đó chảy ra và thấm lên lớp vải trắng của chiếc áo tôi đang mặc. Một vài giọt nước rơi nên tay, tôi mới nhận ra nước mắt mình đang tuôn ra.

-Hôm nay chỉ đến đây thôi. Nếu Himeko không thay đổi suy nghĩ của mình, lần sau Hina sẽ không tha cho Himeko nữa.

Ý thức tôi đang xa dần, một chút hình ảnh mà tôi thấy được trước khi mọi thứ trở nên tối đen là hình ảnh Hitomi bất ngờ khi quay trở lại. Có thứ gì đó nóng ấm lăn trên má tôi, và cuối cùng tôi đã rơi vào giấc ngủ.

Khi tôi mở mắt ra trời đã sáng, Hitomi đã ngồi đó. Tôi có thể nhìn thấy đôi mắt Hitomi đang bị đỏ, cô ấy đã khóc, tôi nghĩ vậy.

-May quá! Himeko đã tỉnh lại. Hôm qua thấy áo cậu dính toàn là máu tớ đã rất lo lắng, cứ tưởng Himeko đã bị...

Nhìn cô ấy vui đến mức khóc, tôi cũng muốn khóc theo. Chỉ cần nhớ đến khuôn mặt đáng sợ của Hina đêm qua, tôi đã không thể ngừng run rẩy.

-Hina cũng lo lắm đấy.

Tôi nhảy dựng lên và chạy ra phía sau lưng Hitomi.

-Himeko cậu đang làm gì vậy?

Ánh mắt mà Hina đang hướng về phía tôi, như thể con dao sắt nhọn hôm qua. Cô ta đang đe dọa, không cho phép tôi nói những chuyện đã xảy ra đêm hôm qua. Bằng một cách nào đó tôi nhận ra điều đó.

Tôi tỏ ra bình thản nhất có thể, và giao tiếp như bình thường với mọi người. Tôi cố gắng hết sức để không làm ra vẻ sợ hãi trước mọi người, tôi đã làm rất tốt cho đến khi chỉ còn tôi với Hitomi ở một mình trong phòng.

-Cậu sao vậy Himeko?

Ôm chặt lấy Hitomi làm tôi cảm thấy an tâm hơn.

-Hitomi để tớ ôm cậu một lúc được chứ?

-Từ sáng đến giờ cậu lạ lắm đấy, lúc nào cũng tỏ ra vẻ sợ hãi. Thật ra đêm hôm qua đã xảy ra chuyện gì? –Hitomi lo lắng nhìn tôi.

Tôi tự cảm thấy mình là một đứa yếu đuối. Cũng như tôi, Hitomi cũng chỉ là một cô gái, tôi biết là dù nói cho Hitomi biết, cô ấy cũng sẽ không thể làm gì được Hina. Tôi biết, nhưng...không, có thể Hitomi sẽ gặp nguy hiểm, cô ta có thể làm như vậy đối với tôi thì cả Hitomi cũng. Tôi không thể nói được.

-Tớ vẫn ổn! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net