Chương 19: Kế hoạch của Koyuki. [Kurosaki]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Chào tạm biệt. À mà, ngày mai cậu có trận thi đấu vì vậy tốt hơn nên ngủ sớm nhé!

-Tớ biết rồi!

Harumi và tôi chia tay nhau trước con hẻm nhà cô ấy. Dù cô ấy đã nói là không sao, nhưng tôi không thể để một cô gái đi một mình trong đêm được. Sau khi nhìn thấy cô nàng hoàn toàn vào nhà, tôi mới bắt đầu di chuyển.

Con đường đêm ở đây thật yên tĩnh và mát mẻ, tôi không nghĩ giờ là mùa hè khi đang đi dọc bờ biển. Vừa tản bộ, tôi vừa suy nghĩ đến trận thi đấu sẽ được tổ chức vào ngày mai.

Tôi khá tự tin về tốc độ bơi hiện tại của mình bây giờ, tôi đã luyện tập rất nhiều, nhưng vẫn không thể ngừng lo lắng. Quả nhiên, tôi không thể luyện tập lúc trời tối, vậy nên tôi từ bỏ ý định nhảy xuống biển và trở về nhà.

-Em về rồi đây!

Khi bước vào nhà, tôi ngửi thấy một hương thơm quen thuộc.

-Em về rồi à! Chị đã nấu xong những món em thích rồi, ráng ăn thật nhiều và giành chiến thắng nhé.

Trận đấu ngày mai thật sự rất quan trọng đối với sự nghiệp của tôi trong tương lai. Nhưng, tôi không tìm ra được động lực để chiến thắng. Tôi bắt đầu ước mơ trở thành một vận động viên bơi lội, cũng là vì chị Himeko. Cơ mà bây giờ, cho dù tôi có thật sự trở thành một vận động viên bơi lội, cũng không còn ý nghĩa gì.

Không để chị hai lo lắng, tôi tỏ ra ngon miệng, ăn toàn bộ món ăn trên bàn. Sau đó tôi trở về phòng.

Khi mở đèn lên, tôi nhận ra mình đã để quên điện thoại ở trên bàn học. Đó là lý do, sáng nay tôi cảm thấy thiếu thứ gì đó. Tôi mở điện thoại lên kiểm tra, tôi khá bất ngờ khi nhận được tin nhắn của Koyuki.

[Gọi ngay cho tớ, nếu cậu nhìn thấy tin nhắn này!]

Tin nhắn ngắn gọn như vậy, đúng là Koyuki.

"Koyuki, có chuyện gì vậy? Tớ nhận được tin nhắn của cậu..."

Khi tôi còn đang thắc mắc việc cô ấy đột ngột nhắn tin, đầu dây bên kia đã làm tôi bất ngờ xem chút rơi cả điện thoại.

"Cậu nghĩ sao nếu trở thành bạn trai của chị Himeko?"

Nghĩ sao? Tất nhiên tôi sẽ rất vui nếu tình yêu của mình trở thành hiện thực. Từ lần đầu tiên nhìn thấy chị Himeko, tôi đã yêu chị ấy. Đợi chút đã...

"Ý cậu là sao?"

Đột nhiên Koyuki lại hỏi như vậy, tôi cảm nhận được điều gì đó không ổn. Trước hết tôi nên tìm hiểu lý do.

"Cậu có thể nghe thêm chi tiết, nếu cậu đến đây vào ngày mai." Koyuki cúp máy, sau khi nói như vậy.

-Như vậy là sao chứ?

Tôi lựa một vài bộ quần áo cho vào túi, thêm một ít dụng cụ hàng ngày. Tôi để lại một tờ giấy nhắn cho chị ở trên bàn, sau đó ra khỏi nhà từ cửa sổ để chị ấy không phát hiện.

Sau khi hoàn thành việc ra khỏi nhà, tôi đến bến xe buýt đêm. Như vậy, chỉ cần sau một giấc ngủ, tôi sẽ đến được nhà chị Himeko.

Tôi quyết định sẽ từ bỏ trận đấu ngày mai. Tất cả những gì tôi đang phấn đấu để đạt được, đều là vì chị Himeko. Dù có hơi nghi ngờ, cuộc gọi điện vừa nãy, tôi vẫn không từ bỏ một chút hi vọng được ở cạnh chị ấy.

Sau khi lên xe buýt, tôi nhắn tin thông báo cho Harumi.

[Xin lỗi, Harumi. Có lẽ tớ sẽ không tham gia vào trận đấu ngày mai.]

Chỉ sau khi tôi vừa bấm nút gửi, ngay tắp lự đã nhận được hồi âm. Haurmi vẫn nhanh như bình thường.

[Hể! Tại sao? Không phải nó rất quan trọng đối với cậu sao?]

Tôi chưa bao giờ, thành thật nói về ước muốn thật sự của mình cho ai đó biết. Harumi chắc chắn sẽ nói tôi là "đồ ngốc" nếu tôi nói cho cô ấy biết mục tiêu của mình vậy nên tôi sẽ không ngốc đến mức thành thật.

[Tớ còn có một chuyện quan trọng hơn cần giải quyết, cậu không cần lo lắng. Sau khi giải quyết xong mọi thứ, tớ sẽ quay trở về.]

[Nếu cậu đã nói như vậy...Chúc may mắn!]

Tôi tắt điện thoại và bỏ vào túi. Rồi nghiêng đầu qua hướng cửa sổ, trời khá tối nên hầu như không thể nhìn thấy gì bên ngoài nếu không có ánh đèn đường trợ giúp. Đường vẫn còn khá dài, tôi nghĩ có lẽ nên đánh một giấc.

Tôi không còn cảm nhận được chuyển động của xe buýt, và được đánh thức bởi chất giọng khàn từ ai đó.

-Cậu gì ơi. Đến nơi rồi.

Vẫn chưa tỉnh giấc, tôi cố mở đôi mắt ra. Ánh sáng mờ nhạt dần dần rõ hơn, phải rồi, tôi nhớ lại mình đang trên xe chuyến buýt đến nhà chị Himeko. Tôi đứng lên, giữ thăng bằng, rồi bước đến bỏ tiền vào hộp trước khi đi xuống.

Khi vừa bước ra khỏi xe, làn gió nóng đã đập vào má tôi cùng với dòng người đông đúc đi đi lại lại. Do không có biển, mùa hè, thành phố lại càng thêm nóng.

Tôi giữ bình tĩnh giữa nơi đông người, rồi chậm rãi lấy điện thoại ra xem bản đồ. Tôi vẫn giữ địa chỉ nhà chị Himeko, nên mọi thứ chắc là sẽ ổn. Nghĩ lại, tôi chưa từng đi xa khỏi nhà trước đây, nên không tránh khỏi việc không thể hiểu được thứ đang được vẽ ra trên bản đồ.

-Này, cậu đang gặp khó khăn à?

Đoạn tôi mãi nhìn vào bản đồ, và không biết phải làm thế nào. Một cô gái tóc đuôi ngựa đen dài, đôi mắt xanh lá tựa lá cây, khuôn mặt ưa nhìn, cô ấy nghiêng đầu với ý muốn giúp đỡ. Hai bên tay cô ấy đang mang theo hai túi rau quả, tôi đoán cô ấy vừa đi siêu thị trở về.

Vừa chân ướt chân ráo bước đến thành thị, nên tôi không thể từ chối một người đang có ý định giúp mình.

-Thật ra, tôi chỉ vừa lên thành phố nên không rõ đường đi. –Tôi mang điện thoại, đang mở ứng dụng bản đồ và kéo đến điểm đã đánh dấu. –nếu không phiền, cô có thể chỉ đường giúp tôi được không?

-Vậy là tôi đã đoán đúng. Nhìn cậu không giống người dân ở đây. Etou,... –Cô ấy nhìn vào bản đồ, rồi hướng dẫn cho tôi rất nhiệt tình. Vậy ra, người thành phố ai cũng có thể đọc đường hình vẽ khó hiểu như vậy.

Theo sự hướng dẫn của cô gái tốt bụng vừa rồi, tôi đã có mặt ở trước ngôi nhà có treo tấm bảng 'Sumikawa'.

Tôi nuốt nước bọt, rồi đưa ngón tay lên ấn nhẹ vào chuông. Chất giọng trong trẻo của một cô gái từ trong vang ra 'Vâng!', và cánh cửa được đẩy ra ngay sau đó.

-Uwa! Thật sự là cậu đã có mặt chỉ sau một ngày. –Koyuki tỏ vẻ bất ngờ, rồi sau đó cô ấy đưa nấm đấm tay với ngón cái hướng lên trên, biểu tượng thường thấy trên các trang mạng xã hội. –Cảm ơn vì cậu đã lặn lội đường xa đến đây, mời vào nhà.

Được mời vào nhà. "Xin lỗi đã làm phiền" Tôi nói nhỏ như vậy, rồi bước vào trong. Kiến trúc bên trong, cũng không khác gì so với nhà tôi ở vùng quê, nên phần nào trong tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

"Tớ ngồi ở đây được chứ?" Tôi xác nhận trước khi ngồi lên chiếc ghế sô pha bày trí trước bàn kính trong phòng khách. Từ đây nhìn ra sau, tôi có thể thấy được chiếc máy điều hòa phía bên trên cửa kính và cảnh vật trong sân vườn. Nhìn chung, thì ngôi nhà này cũng khá là lý tưởng.

-Cậu đã ăn sáng chưa? –Koyuki nghiên đầu ra từ bếp, trông khá dị, rồi hỏi như vậy.

Từ đêm hôm qua, tôi vẫn chưa có gì bỏ bụng.

-Vẫn chưa.

-Vậy, tớ sẽ làm thêm một phần.

Nhà bếp cũng gần với phòng khách, tôi có thể nhìn thấy được chiếc bàn ăn với bốn ghế ở phía đối diện sau chiếc TV.

-Uwa! Xem chút thì quên –Tôi nghe thấy tiếng Koyuki vọng ra từ phía sau bức tường đối diện. –Cậu có thể lên đánh thức chị Himeko được không?

Được nhờ khó như vậy, tôi vẫn cố gắng bước lên tầng một. Tôi tìm thấy cửa phòng có tên 'Himeko' khi vừa qua khỏi phòng của Koyuki.

-Anou, Chị Himeko~! –Tôi vừa gọi, vừa gõ cửa. Nhưng không nhận được hồi âm nào, không còn cách nào khác tôi tự ý mở cửa.

Cửa vừa mở. Tôi nghe được tiếng thở nhẹ nhàng, không vội tìm người. Mắt tôi đã đảo quanh căn phòng, không giống với những gì tôi đã tưởng tượng, phòng chị Himeko rất đơn giản. Không có áp phích hoặc hình ảnh nào được treo lên tường, kệ sách cũng chỉ có vài cuốn trong có vẻ như nhật kí được đặt trên đó.

Nhìn chung, tôi không thể tìm hiểu được sở thích nào của chị ấy thông qua sách hoặc vật dụng.

Quay trở về với chủ nhân của tiếng thở nhẹ nhàng. Đây là lần đầu tiên, tôi có nhìn thấy khuôn mặt chị ấy lúc ngủ gần như vậy. Mái tóc chị bồng bềnh ôm trọn khuôn mặt thon gọn xinh đẹp lúc đang ngủ, đôi mắt nhắm lại làm rõ hơn độ cong dài của lông mi.

Ngoài ra, chị ấy đang mặc bộ đồ ngủ màu xanh với hình những chú mèo được vẽ trên đó.

-Lâu quá đấy. Kurosaki!

Ấy chết! Nếu không có giọng nói của Koyuki, tôi hoàn toàn quên mất mục đích mình lên đây là gì.

Quay lại với việc chính, tôi bắt đầu lay động cánh tay của chị Himeko. Cuối cùng, chị ấy cũng chịu mở mắt.

-Chào buổi sáng. –Tôi cố gắng thân thiện nhất có thể, để không làm chị Himeko bị bất ngờ.

-*Ngáp* Are, Tại sao Kurosaki lại ở trước mặt mình. Quả nhiên mình đang mơ sao, vậy thì chúc ngủ ngon. –Chị ấy lại nằm xuống và cuốn người vào chăn, trông như một con mèo.

-Nếu chị không thức dậy. Koyuki sẽ tức giận đấy!

Chị ấy bật dậy.

-Ra là vậy. –Có vẻ chị ấy vừa nhớ được gì đó. –Tạm thời em có thể rời khỏi phòng được không?

Hiểu được ý chị ấy. Tôi xuống nhà, và ngồi vào bàn ăn với đĩa thức ăn ngon lành đã được bày trước. Sau khi có mặt, chị Himeko. Cả ba người bắt đầu "Itakakimasu."

Sau khi ăn sáng xong, tôi quay trở lại phòng khách đồng thời nhận lấy tách trà Koyuki pha. Ngồi cạnh tôi là chị Himeko, và phía đối diện là Koyuki với vẻ mặt nghiêm túc.

Tôi nhớ lại cuộc gọi hôm qua, nên có chút hồi hộp.

-Như tớ đã nói trong cuộc gọi hôm qua. Cậu cần phải trở thành bạn trai của chị Himeko, đừng hiểu nhầm chỉ là đóng kịch thôi.

Đóng kịch? Tôi không hề nghiêm túc xem những gì hôm qua cô ấy nói là thật, nên cũng không quá thất vọng khi nghe đến hai từ đó.

-Cậu có thể cho tớ biết lý do không?

-Chuyện là...

Koyuki bắt đầu đi vào câu chuyện. Nếu những gì tôi nghe không phải là do tôi hoàn toàn tưởng tượng ra, có vẻ chị Himeko đang gặp phải rắc rối. Từ câu chuyện, cô gái cầm dao đe dọa chị ấy đến cả chuyện hiện tại có ba cô gái cùng thích chị ấy làm tôi lặng người trong cơn sốc.

Tôi nhớ là chị ấy rất hoàn hảo trong việc giả làm một cậu con trai, nhưng tôi không ngờ ngay cả khi đã từ bỏ việc đó chị ấy vẫn không thể thoát khỏi số đào hoa của mình. Không đâu xa, cả Harumi cô bạn cùng lớp của tôi cũng đã nói rằng thích chị ấy dù chỉ mới nhìn qua ảnh mà tôi chụp trong điện thoại.

Từ rất lâu tôi đã tự hỏi. Siêu năng lực hoặc lời nguyền nào đó mang khả năng làm cho người ta yêu mình từ cái nhìn đầu tiên có tồn tại hay không?

Không biết từ lúc nào, tôi nhận ra mình đã thích chị Himeko, ngoài chị ấy ra tôi không còn nghĩ được gì nữa.

Đợi đã... Quay trở về việc đóng giả làm bạn trai của chị Himeko. Tôi không nghĩ tôi có thể giúp được chị ấy khi vẫn là một đứa sơ trung năm hai. Nói rõ hơn, tôi thua chị Himeko ba tuổi, sẽ rất khó để những người khác tin rằng tôi là bạn trai chị Himeko.

-Thật sự kế hoạch của cậu sẽ ổn chứ Koyuki? Nhìn như thế nào đi nữa, trong tớ vẫn giống một đứa em trai hơn là...

-Không sao cả. –Koyuki đầy tự tin. –các cô gái kia sẽ không quan tâm đến việc tiểu tiết đó đâu.

Có lẽ do tôi đọc quá nhiều manga về yandere nên có phần nghi ngờ khi nghe đến cô gái cầm dao kia. Nhưng đây là thật tế, sẽ không có 'yandere' tồn tại đâu nhỉ? Chắc vậy...

Hiện tại, chị Himeko đang cần sự giúp đỡ. Tôi không thể để chị ấy thất vọng vậy nên "Tớ hiểu rồi. Tớ sẽ làm theo những gì cậu nói."

-Tốt lắm! Vậy thì kế hoạch bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net