Chương 23: Tôi hi vọng là do mình đã nghĩ quá nhiều.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Đôi lời: Mặc dù đã nói là tạm dừng đến tháng 7. Nhưng đôi khi ngồi rãnh vẫn cảm thấy ngứa tay, nên thành ra vẫn tiếp tục viết. Không nhiều lời nữa. 

Chúc mọi người năm mới vui vẻ dù có hơi muộn.]


Bằng một cách nào đó, tôi đã trải qua những ngày hè cuối cùng.

Sau đêm hôm đó, tôi không liên lạc với Youko nữa. Mỗi ngày chỉ nằm dài ở nhà để tránh cái không khí nóng ẩm ngoài trời. Thỉnh thoảng cũng có lúc tôi cũng Hina hoặc Hitomi ra ngoài đi cà phê hoặc là mua sắm.

Tháng tám đã kết thúc, học kì mới lại bắt đầu.

Ngày đi học đầu tiên đến muộn thì không tốt, nên tôi đã đến trường thật sớm. Hoặc là tôi chỉ muốn sớm nhất có thể, để xin lỗi Youko.

Sau vài ngày làm lạnh cái đầu, nghĩ lại tôi cũng là người có lỗi. Nói ra những lời giận dỗi như vậy, bây giờ thì tôi đã cảm thấy hối hận rồi. Tôi chỉ nghĩ đến cảm xúc của mình, mà không nghĩ đến Youko mong muốn điều gì.

-Chào buổi sáng, Youko! Ô, không phải là Youko? Lạ nhỉ, mọi lần vẫn là Youko đến sớm nhất. A, xin lỗi Sumikawa.

-Không có gì.

Một cô gái trong đội điền kinh vừa nhầm tôi với Youko. Bình thường vẫn là Youko đến sớm nhất? Bây giờ nghĩ lại, cô ấy luôn là người thay nước cho bình hoa ở cuối lớp, và chuẩn bị phấn viết. Vừa phải tham gia hoạt động của câu lạc bộ điền kinh, lại vừa lo cho lớp...

-Haaa..

Tôi thở dài.

Youko vẫn chưa đến, tôi thay cho Youko thay nước cho bình hoa.  Sau đó đi lấy phấn. Tôi muốn tạo thêm nhiều thời gian để có thể nói chuyện với cô ấy.

Như thường lệ lớp học bắt đầu. Ngày đầu tiên của học kì mới, không ai muốn là người vắng mặt cả, vậy nên hầu như không vắng một ai.

-Cũng đến giờ rồi, cô sẽ bắt đầu điểm danh... Are, thật hiếm khi thấy Youko vắng mặt nhỉ? Mà, đôi lúc bị bệnh hoặc gặp chuyện gì đó cũng là điều không thể tránh khỏi. Để không mất thời gian, chúng ta sẽ bắt đầu bài học...

Vẫn như thường lệ lớp học bắt đầu, nhưng Youko không đến. Hắn là do tôi đã làm Youko tổn thương, nên cô ấy mới không đến lớp, hoặc cô ấy thật sự đang bị cảm hoặc gặp phải việc gì đó mà không đến được, tóm lại sau giờ học tôi sẽ đi đến nhà cô ấy.

"Nè đi đâu đó chơi không? Hôm nay nhé.."

Tiết học thứ sáu trôi qua, cuối cùng một ngày dài cũng kết thúc. Nhanh chóng, những người khác đã bắt cặp với nhau và ra khỏi lớp. Tôi cũng thu dọn xong tập sách và dự định hướng đến nhà Youko.

-Hôm nay, cùng Hina đi Game Center có được không?

Hiếm khi, Hina rủ tôi đi những nơi như vậy. Và giờ thì vẫn còn khá sớm, ngày đầu tiên đi học không có hoạt động câu lạc bộ. Cũng không nhất thiết phải đến nhà Youko vào giờ này.

-Um, cũng được. Nè, Hitomi, đi cùng bọn tớ chứ?

Nếu có cả Hitomi đi, sau đó cả ba cùng đến thăm Youko thì cũng sẽ bớt khó xử. Sau khi nói những lời như vậy, nghĩ đi nghĩ lại, cũng khó mà để tôi ngay làm tức đối mặt với cô ấy mà chỉ có một mình.

-Xin lỗi, tớ còn phải dọn dẹp... giải quyết một số việc riêng. Cậu cứ đi chơi vui vẻ với Hina, lần tới tớ cũng sẽ tham gia.

Hitomi vội chạy ra khỏi lớp học, quên luôn cả việc chào tạm biệt.

Nhìn cô ấy vội vả như vậy, thì đây là lần đầu tiên. Có vẻ như Hitomi là tiểu thư của một gia đình giàu có, những việc như là gặp gỡ đối tác làm ăn, hoặc thay bố, mẹ điều hành công ty thì cũng không phải là điều gì hiếm gặp, đó là kinh nghiệm của tôi dựa trên những manga từng đọc. Đối với thế giới của Hitomi, tôi không nên quan tâm thì tốt hơn.

-Nè Himeko.

Và như vậy chỉ có tôi và Hina đến Game Center. Sau khi đi một vòng, chúng tôi dừng lại trước máy gắp thú.

-Có chuyện gì?

-Nè Himeko, có thể gắp cho Hina con gấu đó được không?

Nếu là trước đó, tôi không nghĩ Hina sẽ mong muốn có một con gấu nhồi bông dễ thương như vậy. Nói cho đơn giản, hình ảnh của tôi đối với Hina, là một con người bạo lực lúc nào cũng có sẵn con dao trên tay. Hình dung của tôi về Hina có hơi quá đáng, nhưng tôi không thể phủ nhận nó.

-Cậu muốn con gấu đó à?

-Hum, hum –Hina gật đầu hai cái.

Sau vụ việc của lần đó, Hina đã thay đổi theo chiều hướng tích cực hơn. Tôi cũng cảm thấy vui, nói sao nhỉ, cảm giác khó chịu khi đi cùng Hina giờ không còn nữa.

Dù không giỏi trong việc gắp thú cho lắm, tôi cũng sẽ cố gắng xem sao. Cứ xem như, đây là quà tặng cho Hina vì cô ấy đã cố gắng thay đổi vậy.

-Cảm ơn, Hina sẽ trận trọng nó.

Tôi đưa con gấu vừa gấp được cho Hina. Bằng một cách nào đó, sau khi đốt gần 3000 yên, tôi cũng đã gấp được. Nếu để Koyuki biết tôi tốn nhiều tiền như vậy, chỉ để gắp một con gấu nhồi bông, không biết em ấy sẽ phản ứng ra sao nữa.

Chúng tôi sống bằng số tiền trợ cấp ít ỏi, vì vậy việc phân chia sử dụng tiền như thế nào đều là do Koyuki tính toán. Tốt hơn tôi nên tìm việc làm thêm, bù lại số tiền trước khi Koyuki nhận ra.

Nhưng mà nhìn bóng dáng vui vẻ khi nhận con gấu của Hina, tôi không hối hận vì số tiền đã bỏ ra. Tiền đúng là có thể mua được gần như mọi thứ, chỉ là cảm giác hạnh phúc hoặc vui vẻ không thể đổi được bằng tiền.

Ra khỏi Game Center, vẫn còn khá sớm. Vậy nên trước khi đến nhà Youko, tôi cùng với Hina ghé vào một quán nước.

Đến nhà Youko cũng nên nhắn tin trước cho cô ấy. Một phần cũng là để xác nhận, Youko sống một mình vì vậy nếu cô ấy bị bệnh sẽ không thể ra ngoài mua thuốc.

-Nhắn tin cho Youko nhờ vào Hina nhé.

-Vâng... Kì lạ nhỉ, Youko vẫn chưa trả lời tin nhắn từ tối hôm qua. Bình thường cô ấy luôn trả lời ngay. Lạ nhỉ... –Hina vừa gõ ngón tay lên màn hình điện thoại, vừa thì thầm trong miệng –Hina đã gửi tin nhắn cho Youko rồi.

Hina nâng niu con gấu bông trên tay, trong lúc uống ly nước cam mà cô ấy đã gọi trước đó. Còn tôi thì nhìn ảnh đó, để đốt trong lúc chờ đợi hồi âm từ Youko. Cũng đã mất một lúc, vẫn chưa nhận được tin nhắn từ Youko.

-Chờ như vậy cũng không được.

-Vậy Hina sẽ gọi cho Youko. –Đặt nhẹ nhàng gấu bông lên bàn, Hina gõ ngón tay lên màn hình điện thoại. Sau một lúc giọng nói quen thuộc đến từ tổng đại vang lên, có vẻ Hina mở loa ngoài nên tôi cũng nghe thấy. –Chuyện này chưa từng xảy ra trước đây, khi Hina gọi chắc chắn Youko sẽ bắt máy.

-Cũng có thể Youko đang bệnh và không thể rời khỏi giường tốt hơn hết chúng ta nên đến xem tình hình của cô ấy.

Đến mức không thể bắt điện thoại, tình hình của Youko coi chừng rất xấu. Không bỏ sót một giây, chúng tôi chạy thật nhanh vừa kịp chuyến xe buýt gần nhất. Nhanh nhất có thể, chúng tôi đã đứng trước nhà Youko.

-Để tớ bấm...

Tôi chưa nói hết, Hina đã mở cửa và đi vào như không có gì.

-Không sao đâu. Hina vẫn thường đến nhà Youko chơi, nên có chìa khóa dự phòng Youko đưa.

Ra là vậy, bình thường Youko và Hina khá là thân thiết. Cũng có thể đây là lý do, khiến cô ấy do dự...Khoan hãy nghĩ nhiều, lo cho tình hình của Youko trước.

-Youko không mở đèn vào giờ này sao? Để Hina đi mở vậy.

Sau khi vào nhà, Hina chạy đi mở đèn. Hina đúng là hay thường đến đây, vị trí công tắc trong nhà cô ấy cũng quen thuộc. Theo sau Hina, tôi bước vào nhà, khi tôi dự định đổi sang dép lê mang đi trong nhà, thì hoàn toàn không thấy chiếc nào được chuẩn bị sẵn.

-Hina, cậu có biết Youko để dép lê ở đâu không?

Lần trước khi đến, tôi vẫn thấy có một vài chiếc được chuẩn bị. Sẽ thật thất lễ nếu bước vào phòng cô ấy bằng đôi vớ mà mình đang mang.

-Hina cũng không rõ. Nhưng lo lắng cho tình hình của Youko vẫn quan trọng hơn, Himeko cứ mang vớ vào luôn là được.

Nghe Hina nói cũng hợp lý. Cho nên, tôi cũng không quan trọng vấn đề. Lo cho Youko vẫn là quan trọng hơn hết.

Cơ mà kể từ lúc bước vào nhà, tôi có một cảm giác khác thường, tôi không thể nghĩ ra cảm giác khác thường ấy là gì nhưng vô thức, điều tôi đang thắc mắc không cần sự cho phép đã tự ý chạy ra khỏi miệng.

-Hina, cậu có cảm giác thấy, trong nhà có hơi lạnh không?

-Vừa nãy khi Hina mở công tắc đèn. Có vẻ như máy lạnh vẫn đang hoạt động.

Youko luôn mở suốt như vậy sao? Mùa hè đúng là nóng bức thật, nhưng nếu cứ ngồi trong máy lạnh suốt như vậy, mắc bệnh cũng không có gì lạ. Dù vậy thì, thật không giống Youko chút nào, cô ấy là trưởng câu lạc bộ điền kinh, chăm sóc sức khỏe là việc cơ bản của vận động viên.

-Anou còn nữa, có lẽ Youko không thể tự nấu ăn. Hina cậu có thể nấu cháo không?

-Đã hiểu. Cứ để cho Hina lo.

Việc nấu ăn ở nhà đều là do Koyuki đảm nhiệm, thành ra tôi cũng không tự tin lắm về tài nấu ăn của mình. Vì vậy việc trong bếp lúc này đánh nhờ Hina, thay vào đó tôi sẽ lên phòng Youko trước.

Ngay khi tôi vừa chạm chân lên tầng hai, không khí khô lạnh trực tiếp tấn công vào lan da làm tôi không khỏi rùng mình. So với bên dưới, nhiệt độ trên đây cứ như thể là đêm mùa đông.

-Mình có cảm giác không tốt về điều này, hi vọng đó chỉ là do mình tưởng tượng.

Tôi khóa chặt cái suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu. Hẳn là do đọc quá nhiều manga của tác giả Aoyama nên suy nghĩ đó làm tôi lo lắng, tôi cố gắng kiềm nén cảm giác sợ hãi, lo lắng đó nhưng dù có cố gắng từng bước chân của tôi cũng thật nặng nề.

Đúng là lạnh thật, nhưng như vậy không là gì so với kho đông lạnh cả. Trước đó tôi có một vài công việc làm thêm, cũng đã từng vào kho đông lạnh. Con người có thể chịu đựng được nhiệt độ như vậy không vấn đề gì. Có lẽ....

Đứng trước cửa phòng Youko. Tôi nuốt khan một cái.

-Are? Himeko vẫn chưa vào gặp Youko? Hina đã nấu xong cháo rồi.

-Hina... Có khi nào Youko... –Tôi không thể nói tiếp được, tất cả chỉ là suy đoán không có lí do gì tôi nên nói ra cả.

-Xem tình hình của Youko vẫn là ưu tiên. Dù không biết là chuyện gì, nhưng có vẻ như Himeko và Youko đang giận nhau, Hina có thể cảm nhận được điều đó. Youko không phải là loại người giận dỗi lâu đâu, nếu Himeko xin lỗi Youko chắc chắn sẽ cho qua.

Kết lời, Hina hướng đến cửa phòng Youko và mở cửa...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net