26. Sinh Thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mấy ngày nay nhà họ Moon bỗng vô cùng náo nhiệt, người ra kẻ vào tấp nập rộn ràng, trăng đèn kết hoa nhộn nhịp cả một vùng.

Moon Taeil kêu người bắc ghế ra giữa sân ngồi, tay cầm cái quạt mo, chân vung vẩy, vừa ăn nho vừa ngắm đám gia đinh bận rộn trang trí cửa nhà, lòng một trận bồi hồi xao xuyến.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, quay đi ngoảnh lại bảo bối đích tôn của lão cũng sắp tròn một tuổi. Từ ngày có bảo bối, lão thấy tâm hồn mình như trẻ lại, ra đường có tình cờ gặp lại mấy ông bạn già liền tự đắc mà ngẩng cao đầu, mặt có bao nhiêu nếp nhăn cứ thế đem ra khoe cho bằng hết. Chỉ hận không thể lấy mực bôi lên trán ba chữ 'ĐÃ – CÓ – CHÁU' để thiên hạ khiếp sợ.

Có thể nói, cuộc đời Moon Taeil sống tới giai đoạn này cũng được cho là viên mãn rồi.


"Bẩm lão gia, danh sách các vị khách mời trong lễ sinh thần của tiểu thiếu gia đã có rồi ạ!"


A Tứ cầm một cuộn giấy dài chừng hai mét, kính cẩn đưa tới. Moon Taeil nhấm một ngụm trà, bắt đầu chăm chú đọc.


"Này, đây là tất cả?"


Lật trên lật dưới, nhìn ngược nhìn xuôi vẫn thấy có gì đó thiếu thiếu, Moon phú hộ bèn cất giọng hỏi tên gia nô trung thành.


"Dạ bẩm ông, đúng ạ!"


A Tứ vuốt những giọt mồ hôi chạy dọc bên thái dương, gật đầu chắc nịch.

Moon Taeil trầm mặc nửa ngày, cuối cùng phủi áo đứng dậy, húng hắng nói:


"Vào trong chuẩn bị đồ theo ta tới nơi này."


.


Đứng trước cánh cổng gỗ quen thuộc, Moon lão gia năm lần bảy lượt hết vuốt vuốt vạt áo lại tới chỉnh tóc chỉnh mày. Sau khi cảm thấy đã thu đủ dũng khí mới dám đưa tay đẩy cửa bước vào.

Kim Doyoung đang tĩnh tâm hóng gió trước hiên nhà, nghe tiếng động liền nhíu mày hé mở đôi đồng tử hẹp dài. Nhác thấy bóng hình của kẻ trước mặt bèn không che dấu mà đánh một tiếng thở dài.


"Kim đệ.. lâu rồi không gặp."


Moon Taeil từng bước từng bước tiến đến chỗ Kim thầy tướng đang ngồi, chậm rãi đặt mông xuống bên cạnh. Kí ức một đêm trăng thanh gió mát của nửa tháng trước lại mãnh liệt ùa về..

Moon lão gia âm thầm nuốt nước bọt.

Mỗi lần quay sang nhìn khuôn mặt như đeo đá của Kim Doyoung lại chẳng thốt nổi lên lời..


Cũng tại hôm ấy lão say quá.

Mà người say thì nào có kiểm soát được bản thân mình..

Ban đầu chỉ là tức cảnh sinh tình, cao hứng lôi kéo Kim Đệ chèo thuyền ngắm trăng vịnh thơ. Sau thì rượu vào lời ra, giữa cảnh sông nước dập dềnh, ánh trăng mờ ảo, lão đã bị vẻ mong manh sương khói của vị tri kỉ bằng hữu bên cạnh làm cho u mê đầu óc. Tiếp đó thì..

Chuyện gì đến cũng phải đến.

Mà kể cả mấy chuyện không nên đến.. cũng xông phi đến luôn rồi!!!


Theo lời A Tứ kể lại, đêm hôm ấy hắn đã phải thức trắng một đêm để chèo thuyền trên sông. Cứ chèo đi rồi lại chèo về, không dám ngơi tay. Sợ dừng lại một khắc, tiếng động từ bên trong thuyền sẽ xuyên qua màn đêm tĩnh mịch truyền tới tai ba vị phu nhân ở nhà, rồi thì phận nô tài như hắn chắc chắn sẽ bị ba bà dùng vũ lực tra khảo tới không còn nhân dạng. Đáng sợ tới mức có mười lão gia xuất hiện cũng không thể cứu nổi.


Moon Taeil tiếp tục nuốt nước bọt.

Hết nhìn trời quang mây trắng, lại nhìn tới khoảng sân phơi đầy thảo dược.

A Tứ nhẩm tính lão gia của hắn nuốt nước bọt tới đây đã được bốn trăm mười chín lần, lo sợ cứ tiếp tục như vậy sẽ.. mất nước mà chết, bèn kính cẩn cúi thấp đầu, hai tay dâng tấm thiệp mời đến trước Kim Doyoung, trịnh trọng nói:


"Bẩm Kim thầy tướng, mong ngài nhận lấy tấm thiệp này."


Kim Doyoung đang mải thất thần, nhìn thấy tấm thiệp đỏ nhức mắt trước mặt, không hiểu suy nghĩ gì mà bỗng nhiên nhảy dựng dậy. Giật lấy vật trên tay A Tứ, tức giận xé nát thành nhiều mảnh vụn ném vào người Moon Taeil. Tiếp đó vớ lấy cây chổi quét sân ờ gần đấy mà phanh tới tấp kẻ bên cạnh.


"Moon Taeil, đồ bại hoại nhà ngươi!!!!!!!!!"


Đang yên đang lành lại bị đánh, bị mắng, Moon Taeil khó hiểu đến nghệt cả mặt. Vừa ôm đầu vừa chạy loạn quanh sân. A Tứ thấy thế cũng chạy theo đỡ đòn dùm lão gia.


"Kim Đệ, dừng tay, đừng đánh ta mà!!!!"


"Kim thầy tướng, xin ngài dừng tay bình tĩnh lại!!!!"


"Ta phải thay trời đánh chết cái đồ trắc nết này! Ba bà vợ không đủ thỏa mãn ngươi hay sao mà còn định cưới thêm thê tử??? Cái đồ trăng hoa háo sắc, còn dám vác mặt đến đây báo hỉ hả???? Chết luôn đi!!!!!!!!!!!!"


"Ối oan ta quá, Kim Đệ hiểu nhầm ta rồi!!"


"Phải đó Kim thầy tướng, nếu lão gia có ý định cưới thêm bà tư thì người đó cũng chỉ có thể là ngài.."


Sau mấy chục vòng rượt đánh quanh sân, cuộc đuổi bắt cuối cùng cũng dừng lại sau câu nói của A Tứ.

Kim Doyoung hừ mạnh, quăng cây chổi sang một bên rồi lững thững đi ra bàn trà ở góc sân ngồi thở.

Moon Taeil cùng A Tứ, ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta một hồi, cũng mon men theo sau.


"Nói, hôm nay vác xác tới đây làm gì?"


Kim Doyoung rót một cốc trà đầy tu liền lấy một hớp, tiếp đó mất kiên nhẫn cất giọng hỏi.

A Tứ sợ lão gia lại như mọi lần buông lời không đứng đắn chọc giận vị thầy tướng đây, bèn nhanh nhảu đỡ lời:


"Dạ, tiểu thiếu gia nhà chúng tôi sắp tròn một tuổi, lão gia có lòng muốn mời ngài tới dự tiệc, chỉ tiếc thiệp mời đã bị.."


Kim Doyoung liếc mắt nhìn A Tứ, chẳng may chạm phải bộ mặt oan ức của Moon Taeil, thì tự thấy sượng sống lưng, đặt chén trà sang một bên, đáp:


"Được. Đã biết. Sẽ cân nhắc! Nếu không còn chuyện gì nữa thì hai ngươi có thể về. Ta cần tĩnh tâm tu luyện."


Như được giải thoát, A Tứ nhanh nhẹn nắm tay lão gia kéo đi. Có điều, dù kéo thế nào thì Moon Taeil vẫn đứng trơ như phỗng, quyết không xê dịch.


"Kim Đệ, chuyện 'ngắm trăng' đêm ấy.."


"Quên đi."


Chẳng để Moon lão gia nói hết câu, Kim thầy tướng đã lên tiếng chặn lại.


"Đều là nam nhân với nhau nên ta hiểu.. Coi như ta chẳng may bị chó dại cắn đi. Tiểu Thập cũng đã sắc thuốc chống dại cho ta uống rồi, ngươi không cần quá bận tâm."


Giọng nói đều đều lạnh tanh của Kim Doyoung khiến Moon Taeil như chết đứng.

Cũng may A Tứ sau vài giây khiếp đảm đã kịp khôi phục thần trí mà nhanh tay kéo lão gia trở về phủ. Cứ tiếp tục ở lại hắn sợ chủ nhân của mình sẽ hộc máu mà quy tiên ngay tại chỗ mất.



~~~o0o~~~



Ngày lành tháng tốt đã đến.

Trời vừa rạng sáng, người dân trong làng đã nghe thấy âm thanh kèn trống cùng tiếng pháo nổ đì đùng phát ra từ phía Moon phủ.

Cả Moon gia lúc này, so với đám cưới dạo trước của nhị thiếu gia, còn nhộn nhịp và tưng bừng hơn bội phần. Kẻ hầu người hạ ra vào tấp nập, khách khứa hết đoàn này tới đoàn nô nức kéo nhau đi tới.

Moon Taeil là kẻ quảng giao, tứ phương tám hướng đâu đâu cũng có bằng hữu, thành thử người đến mỗi lúc một đông, vận trên người bộ gấm lụa màu đỏ sẫm thượng hạng, đứng giữa ba vị phu nhân sắc nước hương trời, cười nói đón khách muốn méo cả miệng.


Phía bên trong tư phòng, Taeyong nhìn chằm chằm tấm gương đồng đặt phía trước, chăm chú dõi theo đôi bàn tay thon dài của Tiểu Đào đang bộn rộn chải tóc tô điểm trên khuôn mặt mình. Nhị thiếu gia Yuta thì từ sớm đã nhận lệnh theo hai vị thiếu gia còn lại ra ngoài tiếp khách.

Dongsook ôm tiểu bảo bối Renjun, đứng bên cạnh Taeyong không ngừng xuýt xoa:


"Anh hai đẹp quá, đúng là đại mỹ nhân mà. Chẳng tránh nhị công tử trong mắt chỉ chứa được một người.."

Taeyong tuy trong lòng rộn ràng nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ hung dữ mà trừng mắt với em gái:


"Hừ, tại ai mà ta trở nên như thế này? Mà đổi cách xưng hô đi, sợ tai mách vạch rừng chẳng may sinh chuyện.."

ݹ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net