chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Yuuta nhìn thấy, thấy những cặp mắt đang nhìn mình. Rồi, anh thấy Toge khóc, anh nhanh chóng tiến đến gần muốn lau đi hàng lệ trên khóe mi cậu. Nhưng lại bị gạt đi, Yuuta thấy rõ nỗi thất vọng hiện hữu trong đáy mắt cậu.

"Tớ...cậu.." cách Toge nhìn anh khiến anh đau lòng lắm.

Yuuta muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói gì, và làm thế  nào. Toge nhìn người trước mắt rồi đánh mắt qua cô gái phía sau, cô ấy giống cậu, không thể làm gì. Cuối cùng cậu chỉ có thể quay người bỏ đi.

"Inumaki! Nghe có giải thích đi" Yuuta nắm lấy cổ tay Toge, ngăn cậu bước thêm bước nữa. Đợi cậu quay lại anh nói tiếp. "Tớ yêu cậu mà, vậy nên-" khi thấy gương mặt và những nước mắt sắp tơi xuống của Toge, anh không thể nói tiếp nữa.

Cuối cùng mấy giọt nước trong khóe mắt cậu hết trụ nỗi, chúng buông tay rơi xuống đôi gò má. Toge lắc đầu - phủ nhận lời nói vừa thốt ra của một kẻ lừa dối. Cậu không nói, không phải là không có gì để nói mà là không thể nói, nếu cậu nói bây giờ, giọng cậu sẽ vỡ ra và thay vào đó là những tiếng nấc. Gỡ tay Yuuta ra, lần nữa quay lưng đi, cậu lướt qua Aki mà đi về hướng lúc nãy cô đã cố khuyên mọi người đi.

"Quên hết đi" trên mặt Yuuta hiện lên ấn chú ngôn rồi biến mất, đó cũng là lúc anh thấy Toge ngã xuống.

Bấy giờ Yuuta mới nhận thức được bản thân vừa làm gì. Anh chạy đến xem tình hình của cậu, lúc đưa tay ra định bế cậu lên thì ngay lập tức bị Aki đẩy ra. Cô bế Toge lên, cậu nằm gọn trong vòng tay cô. Aki lau đi hàng nước mắt trên má cậu, Yuuta thấy rõ sự nâng niu của cô dành cho Toge. Nhưng khi Aki ngước lên nhìn anh, đôi ngươi đỏ rực như có thể đốt cháy cả người trước mặt.

__

"Cậu ấy chỉ ngủ thôi, không sao đâu" nghe được câu nói của giáo viên tất cả mới thở phào nhẹ nhõm.

Dù thế nhưng Yuuta thừa biết chú ngôn có tác dụng thế nào, nó thật sự sẽ khiến Toge quên đi điều anh muốn. Lúc đó thực sự do sợ cậu sẽ rời đi nên Yuuta mới làm vậy, từ nãy đến giờ cảm giác tội lỗi, hối hận cùng bối rối cứ bám lấy anh. Mọi người không nhìn anh, không nói gì. Rồi, lần nữa khi thấy ánh mắt màu đỏ chói hướng về phía mình ra hiệu, Yuuta không khỏi thấy chột dạ. Anh đi theo cô ra ngoài, đến chỗ nào đó khuất một chút, và điều đó cảnh báo anh rằng Aki có thể sẽ xắn người anh lại như mấy cái lốc xoáy hoặc dễ thấy hơn là cách chúng ta thường vắt đồ khi giặt.

"Tôi nghe anh giải thích" Aki nói bằng chất giọng đều đều mà từ trước đến giờ cô chưa từng nói.

"Kobayashi... Em ấy giống..." Yuuta không nói, không dám nói.

"Rika!?"

Yuuta không trả lời nhằm thừa nhận với Aki. Cô còn nhớ rõ gương mặt người thương trước đó của Yuuta qua tấm hình từng thấy. Sau vài giây im lặng Yuuta lấy ra một cái thẻ.

"Em ấy nhờ anh trả lại cho em" Aki nhìn tấm thẻ có tên và ảnh của mình trên đấy rồi cầm lấy.

Em ấy! Phải rồi, ngay lúc này Yuuta vẫn còn có thể gọi người anh ta lén lút sau lưng người yêu là "em ấy".

Aki bước thêm hai bước khiến Yuuta phải cô thức lùi về sau, lưng anh áp vào tường, lúc này không thể tránh né nữa. Aki hít vào một hơn và cố bình tĩnh, cô không thể nào đánh Yuuta được vì khi Toge tỉnh dậy thấy anh bị thương thì không ổn tí nào, cô cũng không biết phải giải thích ra sao.

"Tớ yêu cậu..."

Chỉ vừa mới bình tĩnh một chút thì não Aki lại tua về cái đoạn kí ức khi nãy.

Đã phản bội còn dám nói ra được câu đó!!

Cô vô thức siết chặt cái thẻ học sinh của mình khiến nó công lại. Nhìn lại bàn tay bên phải, khi các ngón tay siết lại thành nắm đấm, các khớp ngón tay chuyển sang màu trắng.

Lúc Yuuta nhìn thấy nắm đấm hướng về mình, anh nhắm hai mắt lại sẵn sàng chịu đựng cơn thịnh nộ của Aki dành cho mình. Bất ngờ thay, anh chỉ cảm nhận được một luồng gió sượt qua mặt mình. Lúc hé mắt ra, Yuuta mới thấy đôi ngươi đỏ thẫm đang dán chặt lên người mình. Vừa nãy thay vì đánh vào mặt Yuuta thì Aki lại đấm thẳng vào mãn tường kế bên.

Hơn ai hết, Yuuta biết Aki không hề dùng chú lực, tất cả là sức mạnh thể chất của bản thân cô.

"Đừng để tôi biết anh làm tổn thương Toge-senpai lần nữa" cô hạ tay xuống, ném có Yuuta một câu cảnh cáo rồi quay đi.

Giờ đây Yuuta mới thấy được các khớp ngón tay của Aki đều rách ra, nó rớm máu rồi nhỏ giọt. Điều đó chứng tỏ cô đã dùng lực lớn tới mức nào khi vung ra cú đấm, nếu Aki không đấm vào tường mà thay vào đó là anh thì thật sự không biết anh ra sao rồi.

Chiều hôm đấy Aki đã tìm đến gặp Kobayashi và cô ấy đã khóc rất nhiều sau khi nghe Aki kể hết mọi chuyện.

"Tớ xin lỗi"

Kobayashi cứ liên tục nói xin lỗi, Aki biết cô ấy cũng chỉ là người bị lừa chẳng khác nào Toge.

Aki mở điện thoại, hình như cô vẫn còn giữ bức ảnh hai người chụp chung lúc trước. Cô cũng từng muốn gặp lại cô gái này nhưng không ngờ lần gặp gỡ tiếp theo lại trong hoàn cảnh này. Aki tự hỏi liệu Yuuta sẽ cảm thấy thế nào? Hối hận hay vẫn như không có chuyện gì.

__

01:03 AM

Aki đứng trước cửa phòng Toge, ban đầu định vào xem đàn anh đã tỉnh chưa nhưng khi nghĩ lại thì cũng đã một giờ sáng nên thôi. Nhưng rồi có thứ gì đó thúc đẩy nên lại đưa tay lên gõ cửa, mấy giây sau khi nhận ra cửa không khóa liền tự tiện bước vào.

Hình ảnh được nhìn thấy qua đôi mắt đỏ của Aki là một căn phòng tối, chỉ có ánh trăng rọi vào qua cửa sổ, cậu trai nhỏ nhắn đang ngồi trên giường, ánh sáng quá yếu Aki không thấy được biểu cảm trên gương mặt ấy.

Toge đang thẫn thờ nhìn ra ngoài qua cửa sổ. Nghe thấy tiếng mở cửa cậu liền quay lại, và cậu thấy yên tâm khi biết đó là Aki. Rồi trong một thoáng lại lo lắng khi thấy bàn tay dán đầy băng cá nhân của cô. Cậu còn đang định cất tiếng hỏi đã có chuyện gì xảy ra với Aki thì cô bé từ từ tiến đến gần. Ánh trăng chiếu lên gương mặt của Aki, lúc này Toge mới thấy những giọt nước mắt đang trực chờ rơi xuống, và nó đã rơi khi con bé tiến đến gần giường hơn. Không để cậu kịp hỏi han lo lắng Aki đã trèo lên giường rồi ôm lấy cậu bật khóc.

"Takana?" Toge hỏi rồi lại nhớ ra cô không hiểu những gì cậu nói.

Aki cố nén tiếng nấc nhưng rồi nó ngày càng lớn và vỡ òa, tiếng khóc mang đầy uất ức. Aki rất muốn nói rằng Yuuta đã lừa dối cậu, nhưng làm sao đây? Có thứ gì đó nghẹn nơi cổ họng khiến cô không thể nói thành lời, dù có nói thì Toge cũng không nhớ gì. Aki cũng không biết tại sao bản thân lại khóc, chắc là Aki thấy tủi thân thay cho Toge thôi, hay bên trong lòng ngực nhói đau từng hồi.

Toge chỉ biết vỗ vỗ lưng Aki mà dỗ dành, đây là lần thứ hai cậu thấy con bé khóc và lần này trông vô cùng tội nghiệp. Nếu cậu còn nhớ mọi chuyện chắc hẳn cũng sẽ gào khóc đầy uất ức giống con bé.

__

Đôi mắt vẫn chưa hết đỏ vì đợt khóc cách đây chưa đầy nửa giờ của Aki nhìn Toge. Cô đi vào cửa hàng tiện lời, nhìn khung cảnh vắng lặng mới nhận ra chẳng mấy ai vào cửa hàng tiện lợi lúc gần ba giờ rưỡi. Toge vào sau, cậu chọn cho mình một hộp cơm vì dù sao cũng đã ngủ từ trưa tới tận tối khuya nên cậu thấy đói rồi. Aki chọn cho mình mấy bịch đồ ăn vặt với một lon nước ngọt.

Lúc chờ thanh toán khi thấy Toge lấy mỗi hộp cơm Aki liền quay lại lấy thêm hai cái cơm nắm, cơm cuộn, một chai nước trái cây, ba hay bốn que kem các loại, thêm một cái bánh với cơm trộn nữa. Aki đem những thứ đó để xuống chờ thanh toán. Không ngoài dự toán Toge nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên.

"Em cũng đói... nên mua nhiều chút" Aki trả lời bằng giọng khàn khàn rồi trả tiền cho đống đồ đã mua.

Sau khi làm nóng lại thức ăn, cả hai tìm một băng ghế để ngồi ăn.

Dưới ánh đèn đường màu vàng, Aki ngồi đờ ra và ăn một cách máy móc, Toge cũng tập trung vào phần ăn của mình, cả hai không nói câu nào. Vậy mà khi cậu vừa ăn nốt miếng thức ăn cuối cùng, một cái cơm nắm đã được mở sẵn chìa tới trước mặt cậu.

"An ăn him i" Aki nói không rõ, chữ được chữ mất, trong miệng vẫn còn đống thức ăn.

Toge thấy cô như thế liền liên tưởng tới con sóc đang cố nhét đầy hạt vào miệng, không khỏi bật cười.

"Sujiko" cậu nhận lấy cái cơm nắm, cắn một cái rồi lại mỉm cười chứng tỏ bản thân rất vui.

Nuốt xuống chỗ thức ăn, Aki nhìn Toge cười nên cũng bất giác cười theo, dù sắc mặt chẳng khá hơn là bao. Cả hai ngồi đó và sau cùng Toge lại ngồi ăn mấy món mà Aki đứa mua thêm.

Toge dựa ra băng ghế biểu thị bản thân không thể ăn thêm được nữa, trông khi đó Aki vẫn đang ăn nốt que kem vị socola của mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yutatoge