Chương 12: Mạo hiểm hay vui vẻ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

35 thực tâp sinh phải ra về, nhưng bọn họ không có thời gian để buồn. Chặng đua thứ hai chính thức bắt đầu, trước mặt tất cả bây giờ là buổi công diễn sắp diễn ra.

11 sân khấu, 11 sự lựa chọn, Nhậm Dận Bồng lại một lần nữa do dự. Cậu không hát được như Mika, cũng không có khả năng nhảy như Santa, Riki, càng không biết rap như Oscar. Công diễn lần thứ nhất Nhậm Dận Bồng chọn Lit quả thật có chút điên rồ. Lựa chọn an toàn có lẽ là trường phái vocal, cố gắng một chút là được. Thế nhưng, khi cậu chuẩn bị điền nguyện vọng, hình bóng một người liền xẹt qua.

Em chứng minh cho họ thấy, sự nỗ lực này của em là hoàn toàn xứng đáng, vị trí của em là chính nhờ thực lực của bản thân.

- Xin mời 11 học viên lớp A.

Hoàn toàn như dự đoán, mọi người dựa vào thế mạnh của bản thân, lựa chọn một bài phù hợp với mình. Nhậm Dận Bồng không nhận ra bản thân đang phát run, chầm chậm tiến về phía trước. Tất cả mọi người đều há hốc ngạc nhiên, bao gồm cả Trương Gia Nguyên hay Phó Tư Siêu, hai người được xem là hiểu cậu nhất.

Bản thân cậu cho rằng sáng tác âm nhạc lúc nào cũng có thể làm, thậm chí sau khi rời khỏi chương trình thì ở Bắc Kinh còn có mấy người Dải Ngân hà cùng cậu thực hiện. Nhưng cơ hội biên đạo nhảy lần này chỉ có duy nhất một lần, cậu không muốn bỏ qua, chính là muốn phản bác lại cái gì mà "cậu chỉ biết nhảy một chút". Nhậm Dận Bồng lựa chọn sáng tác dance.

Bản chất của nhóm sáng tác nhảy này là phải "sáng tác" theo đúng nghĩa đen. Sáng tác âm nhạc, sáng tác biên khúc, sáng tác không khí,... tất cả đều phải tự tay làm nên. Nhóm Nhậm Dận Bồng hội tụ 4 main dance, không phải "đại thần" thì cũng là thầy vũ đạo, áp lực đè trên người Nhậm Dận Bồng không phải chỉ đơn thuần là nhân đôi mà là nhân bốn. Ngô Hải cho rằng nên để mỗi người phát huy hết khả năng của bản thân, Nhậm Dận Bồng là người của band nhạc, nghiễm nhiên trở thành người biên khúc. Đây cũng là một thử thách lớn với cậu. Trong band Dải Ngân hà, người biên khúc trước nay đều là Phó Tư Siêu, cậu ấy có một khả năng biên khúc đỉnh cao, chưa từng có thứ gì có thể làm khó cậu ấy cả, Nhậm Dận Bồng cậu chỉ có một chút căn bản, trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi này thực sự không có khả năng hoàn thành trơn tru, thậm chí kể nhờ đến cả Phó Tư Siêu cũng không kịp tiến độ. Phó Tư Siêu cũng trong nhóm sáng tác vocal, cậu chẳng muốn để cậu ấy lo lắng cho mình, muốn để mọi người trong band tin rằng bản thân cậu đã trưởng thành nên cũng chỉ nhờ Phó Tư Siêu một chút. Thế nhưng với chút biên khúc mới học sổi từ Phó Tư Siêu, tới ngày diễn tập đoạn cuối của biên khúc vẫn chưa hoàn thành. Staff nói cả nhóm phải đẩy nhanh tốc độ, nếu không mọi chuyện sẽ xôi hỏng bỏng không. Mọi người đều dốc sức phần việc bản thân, vì thế Nhậm Dận Bồng cũng chỉ có thể đem tất cả vốn liếng của bản ra, đánh cược một lần. Mồ hôi chảy dài trên gương mặt Nhậm Dận Bồng, trong ánh mắt cậu thể hiện rất rõ hai chữ quyết tâm.

Hoàn thành biểu diễn, dưới khán đài chỉ nghe thấy Santa, Riki rồi là Ngô Hải, Nhậm Dận Bồng có chút mất bình tĩnh. Mất bình tĩnh cái con khỉ gì chứ? Tới tận đây rồi, cậu có thể nhụt chí sao?

Các lão sư đánh giá rất cao lần thể hiện này của cậu ấy. Ninh Tịnh nhận thấy ở cậu một sự đột phá xuất sắc, trong một nhóm như thế này lại hoàn toàn không bị lu mờ, hoàn toàn theo kịp mọi người, không hề có chút tạm bợ. Châu Chấn Nam là người quen trong công ty, trước đó đã nói chuyện nghiêm túc với cậu về quyết định tham gia Sáng tạo doanh mùa này. Cậu nói cậu đã suy nghĩ kỹ rồi, nhất định phải làm được, đến thời điểm này cũng đã chứng minh được. Điều này khiến Châu Chấn Nam cảm động rồi.

Tiến vào vòng loại trừ thứ 2, thứ hạng được công bố theo phòng ký túc xá. Phòng 605 của Nhậm Dận Bồng còn Lâm Mặc, Tưởng Đôn Hào, Quý Thượng Kỳ. Hàng ngày mọi người đều chăm chú đọc sách, Lâm Mặc thì đan len, không khí chung vô cùng tĩnh lặng, khiến người khác còn trộm nghĩ mấy người phòng này bị cưỡng chế ở cùng nhau, các học viên còn trực tiếp đổi tên phòng này thành "thư viện". Nhưng bản thân Nhậm Dận Bồng vốn là người ít nói lại cảm thấy vô cùng thoải mái, tình bạn giữa mọi người đều vô cùng khăng khít. Chưa từng một lần cùng nhau hợp tác, lại sống với nhau vô cùng hòa thuận.

Công diễn lần trước bản thân cậu đánh liều lựa chọn Jocker đã chứng minh cậu không phải người chỉ được cái mác bên ngoài. Phản ứng đến từ các lão sư và học viên rất tốt, đều nói cậu tiến bộ rất nhiều. Nhưng thực tại lại tạt cho cậu một gáo bước lạnh. Thứ hạng 17, tuột dốc 7 hạng so với vòng loại trước, thẳng thừng trực tiếp đem cậu vất ra khỏi lớp A, thậm chí còn cách xa khu vực tam giác xanh tận 6 hạng.

Trương Hân Nghiêu, Ngô Vũ Hằng, Du Canh Dần, Trương Tinh Đặc, tất cả mọi người đều vô cùng ngỡ ngàng. Thành tích của Nhậm Dận Bồng không nhờ lại như thế, ngoài động viên cũng chẳng thể làm gì khác. Ba người Dải Ngân hà ôm nhau trấn an một lần nữa, đây chính là tinh thần của bọn họ.

Nhậm Dận Bồng nói thẳng ra thì cũng không lo lắng hay bất ngờ quá nhiều. Cậu trải qua hai chặng đua của cuộc thi, từ trên cao bị ném xuống dưới, vớt từ lớp F về lại lớp A, đủ mọi loại chuyện đều áp trên người cậu, cậu sớm đã nghĩ thông suốt được rất nhiều vấn đề. Trước giờ cậu luôn mơ hồ, cảm thấy bản thân mình còn nhiều chỗ không thể thích ứng được với chương trình này, nghi ngờ rốt cuộc mình đang vì cái gì mà liều mạng tới vậy. Nhưng sau Jocker, Nhậm Dận Bồng chợt cảm thấy bản thân vui vẻ là được. Đây chính là tâm sơ của cậu, là ước nguyện ban đầu khi cậu bước chân vào con đường theo đuổi nghệ thuật. Trong mỗi phần biểu diễn, Cellist Nhậm Dận Bồng cậu ấy có thể không ngồi chơi đàn, có thể không đứng kéo đàn, có thể không hát, có thể không nhảy, nhưng nhất định phải thật vui vẻ, thoải mái. Như Phó Tư Siêu từng nói, nếu không vui vẻ, vậy chơi âm nhạc còn có ý nghĩa gì nữa.

"Hy vọng trong cuộc thi tới đây em có thể tiếp tục tỉnh táo và dũng cảm tiến về phía trước. Em cảm ơn."

Hồ Vũ Đồng nhìn màn hình ti vi mỉm cười mãn nguyện. Thành tích đợt gần đây của Nhậm Dận Bồng không tốt, anh sợ cậu sẽ cảm thấy không vui mà lại dằn vặt bản thân. Đứa trẻ ngốc nghếch của anh trước tới nay đều luôn không tin tưởng vào bản thân như thế. Nghe những lời phát biểu này, Hồ Vũ Đồng có thể an tâm được rồi.

Lựa chọn bài hát cho công diễn lần thứ 3, đây là công diễn cuối cùng trước khi vào chung kết. Nhậm Dận Bồng suy nghĩ rất lâu. Hai lần trước, cậu ấy đều lao mình vào những bài hát chú trọng vũ đạo, một phần vì yêu thích vũ đạo, một phần vì muốn thử những cái mới, nhưng lần này cậu muốn ổn định một chút, vui vẻ theo đuổi cái mình mong muốn. Santa đứng ở vị trí của Nana party mời gọi cậu, cậu cũng thừa biết có Santa dẫn dắt, mọi thứ đều sẽ êm đẹp. Nhưng Nana party lần này không phải thể loại dance cậu yêu thích, cậu không muốn tách rời khỏi tâm sơ ban đầu của mình nữa. Một bài hát tình ca là lựa chọn của cậu ấy: Trời mưa rồi, anh nhớ em.

Cậu ấy chọn bài hát này cũng còn một nguyên do khác.

Thời tiết đang ấm dần lên, Bắc Kinh cũng đã bắt đầu mưa rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net