Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01.

Khi Điền Hồng Kiệt tỉnh dậy, ký túc xá vẫn còn mờ mịt, rèm cửa che bớt ánh sáng chói chang vào buổi sáng. Không có kính, cậu thực sự không thể nhìn gì, nhưng các giác quan nhạy bén sau phân hóa của cậu cho cậu biết rằng Hồ Vũ Đồng không ở bên cạnh.

Kể từ khi tham gia cuộc thi, cậu không còn quen việc ngủ dậy và chỉ có một mình, ngay cả khi đi ra ngoài, Hồ Vũ Đồng cũng sẽ để lại lời nhắn cho cậu rằng anh ấy đã đi đâu.

Đúng như dự đoán, cậu sờ soạng trên chiếc bàn bên cạnh giường ngủ và tìm thấy một mẩu giấy.

"Anh tạm thời đi phỏng vấn. Sáng mai đi bệnh viện một mình không được khóc nhè. Chờ anh trở về." Anh còn vẽ ra một khuôn mặt tươi cười ở cuối dòng.

Tờ giấy được để lại đã vực dậy thành công tâm trạng đang ở dưới vực của Điền Hồng Kiệt, cậu vô thức chạm vào gáy mình, tuyến thể dưới miếng dán ức chế hình như hơi nóng.

Cậu rời khỏi giường bằng chân trần, lấy chiếc áo tay ngắn mà Hồ Vũ Đồng đã mặc để ngủ đêm qua vứt trên ghế sô pha. Thân thể hành động nhanh hơn đầu óc, cậu nắm lấy ống tay áo ngắn của anh áp vào bên mặt, để cho pheromone còn sót lại của Hồ Vũ Đồng bay vào mũi.

"A, mình làm sao vậy!"

Sau khi phản ứng lại, Điền Hồng Kiệt ném chiếc áo sang một bên và che nó lại bằng một chiếc gối, cố gắng che giấu việc hành vi ngu ngốc của bản thân xuất phát từ việc cậu bị ám ảnh với hương vị của Hồ Vũ Đồng.

02.

"Tiểu Hùng, em dậy rồi"

Nhậm Dận Bồng và Lí Nhuận Kì đẩy cửa vào phòng, Lí Nhuận Kì vẫn đang cầm một cái đĩa và một ly sữa.

"Em cảm thấy thế nào?"

"Bồng Bồng, anh thơm quá"

Mở ra cánh cửa đến thế giới mới, Điền Hồng Kiệt thực sự giống như một con vật nhỏ lần đầu tiếp xúc với thế giới mà ngửi trái ngửi phải.

"Đừng ngửi tớ, tớ không có mùi gì đâu, dậy ăn sáng đi."

Quả nhiên Tiểu Lí vừa mở miệng liền thành Lão Lí.

Khi Điền Hồng Kiệt rửa mặt xong bước ra, cậu đã thấy Taylor đang ở trong phòng của họ, anh ấy trông rất hào hứng và tò mò khi thấy Điền Hồng Kiệt đến.

"Tiểu Hùng, cậu biết không, tối hôm qua mùi ngọt đến mức giống như đánh vỡ một thùng xi-rô, làm tớ cũng cảm thấy đói bụng."

Điền Hồng Kiệt tối hôm qua phân hóa, nhìn bề ngoài thì có vẻ yên bình, thật ra pheromone vừa bùng nổ thì các phòng đều đã tỉnh dậy, nhưng không ai dám xông vào, dù sao thì pheromone của Hồ Vũ Đồng bao trùm bên ngoài cũng quá kinh người.

Taylor vốn muốn là người đầu tiên đến gặp Điền Hồng Kiệt nhưng lại bị Dương Anh Cách trực tiếp ép vào phòng, em không sợ mình sẽ bị đánh hả!

"Một lát nữa nhân viên sẽ đưa em đến bệnh viện, em nên đi kiểm tra sức khoẻ." Nhậm Dận Bồng thấy Điền Hồng Kiệt hơi lơ đễnh, liền nháy mắt với Taylor để ra hiệu cho anh ấy làm sôi động bầu không khí.

Omega mới phân hóa luôn nhạy cảm, cảm thấy không an toàn, cậu mỉm cười lấy lệ trước những trò đùa của bạn bè mình. Điền Hồng Kiệt chọc chọc quả trứng rán trên đĩa rồi nhăn mặt nhìn nó.

Cậu thực sự rất nhớ Hồ Vũ Đồng!

"Tuy rằng trứng rán của tớ không ngon bằng lão Hồ của cậu, nhưng cậu cũng đừng chọc như vậy."

"Tiểu Lí" Điền Hồng Kiệt tựa đầu vào vai Lí Nhuận Kì.

"Nào, tớ không phải Lão Hồ, tớ sẽ không động lòng. Nhanh chóng ăn trứng và uống sữa rồi đến bệnh viện đi." Lí Nhuận Kì thăm dò nhiệt độ của sữa để xác nhận rằng nó vẫn còn ấm rồi đẩy nó cho cậu.

"Tiểu Hùng, dù sao tình huống bây giờ cũng đặc biệt, chẳng những Lão Hồ không thể cùng em đến bệnh viện, bọn anh cũng không thể," Nhậm Dận Bồng tốt bụng giải thích cho cậu.

"Em biết rồi."

"Thế nhưng lão Hồ của em lại lo lắng cho em. Tối hôm qua ảnh chạy tới ký túc xá của anh mượn thuốc ức chế. Cả người gấp đến mức mất khống chế, để cho pheromone bay tán loạn. Gia Nguyên bị ảnh hưởng bởi ảnh, kết quả là hai người có một cuộc chiến pheromone ngay trước cửa phòng."

"Đúng vậy, cây cam lớn chống lại bể rượu." Taylor vội vàng nói chuyện, tối hôm qua thật là náo nhiệt, nhưng hai người Cách Duệ lại khóa chặt cửa, dán đầy miếng dán ức chế, ép hắn đi ngủ, tuy rằng không nhìn thấy, nhưng Taylor vẫn ngửi thấy mùi!

Điền Hồng Kiệt uống nhanh hết sữa trong ly, tay chưa kịp lau vết sữa bên khóe miệng đã hỏi.

"Vậy thì ai trong hai người là người thắng?"

03.

Điền Hồng Kiệt đến chỗ bác sĩ một mình với báo cáo khám sức khỏe. Bác sĩ nói rằng các chỉ số của cậu đều dao động rất lớn, và giai đoạn phân hóa ban đầu có thể không quá ổn định. Nếu không có bạn tình, cậu nên mang theo thuốc ức chế để đề phòng kỳ phát tình đột ngột.

"Hả?" Điền Hồng Kiệt thật sự không hiểu, rốt cuộc cậu đang ở trong tình huống đặc biệt nào. Bác sĩ nhìn thấy cậu sinh viên đại học ngốc nghếch không biết tự giác này, trong lòng hơi mềm, nhẹ nhàng nhắc nhở cậu.

"Phân hóa chậm nhưng tuyến thể của em đã hoàn toàn trưởng thành. Pheromone ngọt ngào như vậy quá hấp dẫn Alpha, cho nên luôn phải mang theo thuốc ức chế bên mình, bản thân cũng đừng gần Alpha quá, có thể gây ảnh hưởng cho cả hai."

Bác sĩ vẫn đang dặn dò cẩn thận, nhưng suy nghĩ của Điền Hồng Kiệt đã trôi đi, hóa ra không chỉ có bạn bè trêu chọc rằng pheromone của cậu ngọt ngào, mà ngay cả bác sĩ cũng nói rằng pheromone của cậu rất ngọt, điều này đã được bác sĩ chứng nhận! Người thuộc cung Song Ngư lại chìm đắm trong mộng tưởng của chính mình.

"Nhân tiện, gần đây em vẫn không nên tiếp xúc với Alpha quá thường xuyên. Các chỉ số cho thấy sự phân hóa đột ngột của em cũng bị ảnh hưởng bởi Alpha."

Khi Điền Hồng Kiệt quay trở lại đã là buổi tối, mọi người cũng đã tốp năm tốp ba quay về, đều nhìn cậu giống như đang nhìn con trai mình đã trưởng thành.

Mở cửa, Hồ Vũ Đồng đã trở lại, nửa dựa vào ghế sô pha đọc sách, khi nhìn thấy Điền Hồng Kiệt, anh đặt sách xuống và ra hiệu cho cậu đến gần.

"Bác sĩ đã nói gì?"

"Tất cả đều bình thường, anh có thể tự đọc bản báo cáo."

Điền Hồng Kiệt ngồi bên cạnh anh, rồi từ từ chuyển thành gối đầu lên chân Hồ Vũ Đồng và nằm xuống ghế sô pha.

Hồ Vũ Đồng xem xét báo cáo khám sức khỏe của Điền Hồng Kiệt một cách cẩn thận, tùy ý để người dưới thân vo tròn quần áo của mình.

"Anh đang làm gì đấy?"

Điền Hồng Kiệt nhìn lên thấy anh hết gõ vào bản ghi nhớ rồi lại mở lịch ra xem.

"Giúp em đếm ngày đến kỳ phát tình."

Hồ Vũ Đồng giọng điệu nhẹ nhàng như đang hỏi cậu đã ăn chưa, khuôn mặt của Điền Hồng Kiệt nhanh chóng đỏ bừng, pheromone cũng phát ra, thì thào nói "Cái gì!"

"Gấu con, điều đầu tiên em phải học là kiểm soát pheromone của mình"

Tại sao cậu lại say khi cậu không hề uống rượu thế này.

04.

Điền Hồng Kiệt vẫn cảm thấy gần đây có điều gì đó không ổn với Hồ Vũ Đồng, như thể anh đang cố gắng tránh cậu vậy.

Sáng nay khi còn mơ mơ màng màng, cậu nghe Hồ Vũ Đồng thì thào "Gấu con", Điền Hồng Kiệt ngồi dậy dựa vào người anh như thể cậu chưa tỉnh, cậu cảm nhận rõ ràng sự run rẩy và mất tự nhiên của Hồ Vũ Đồng.

Sau khi tắm xong, cậu nhìn thấy Hồ Vũ Đồng đang đứng bên bàn thu dọn đồ đạc, Điền Hồng Kiệt vòng qua eo Hồ Vũ Đồng từ phía sau mà không hề nghĩ ngợi gì, đầu cúi xuống và đặt cằm lên vai anh.

"Anh đang làm gì đấy?"

"Đổi miếng dán ức chế cho em, em đừng dùng mấy cái của tổ chương trình nữa, không thoải mái. Đây là anh mới mua cho em."

Những cảm xúc không vui nhỏ biến mất, và Điền Hồng Kiệt cảm thấy rằng cậu đã hòa giải với thế giới một lần nữa. Hồ Vũ Đồng cái gì cũng nhớ rõ. Lúc trước cậu dán mấy miếng dán ức chế tổ chương trình đưa khiến sau gáy bị dị ứng, sưng đỏ, khó chịu suốt mấy ngày liền.

"Lão Hồ, anh giống ba của em quá!"

"Anh muốn làm bạn trai của em hơn!"

Mẹ xem này, ảnh lại trêu con rồi!

05.

Hôm nay, Điền Hồng Kiệt đến phòng tập sớm hơn mọi người để tham gia một lớp học thể chất rèn luyện hơi thở, sau một tiết học, cậu đã đổ mồ hôi làm ướt đẫm chiếc áo thun.

Trở lại phòng tập của ban nhạc, Hồ Vũ Đồng và Lí Nhuận Kì lẽ ra phải ở đây, ba lô của Hồ Vũ Đồng vẫn để ở dưới đất, nhưng lại chẳng thấy người đâu.

Hồ Vũ Đồng đã quen với việc nhét một bộ quần áo dự phòng trong ba lô, xét thấy không muốn mặc áo thun đầy mồ hôi để diễn tập, cậu đưa tay lấy bộ quần áo dự phòng của anh thay vào.

Cho đến khi mặc xong chiếc áo phông đen cộc tay, Điền Hồng Kiệt mới sững sờ, bên sườn của cái áo này khoét sâu xuống tận xương sườn dưới.

"Cái quái gì đây?"

Chiếc áo phông rộng được khoác lên người, mặc vừa vặn, nhưng không hiểu sao vẫn giống một đứa trẻ ăn trộm mặc đồ của người lớn.

Tất nhiên, bọn trẻ phải ra ngoài để rêu rao, vừa nhìn thấy chiếc xe scooter ở lối vào phòng tập, Điền Hồng Kiệt ngay lập tức leo lên trượt đi. Cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao Hồ Vũ Đồng lại thích mặc áo phông cộc tay như vậy. Vừa mát vừa ngầu!

Cậu chạy đến phòng tập của Nhậm Dận Bồng và lần này cuối cùng cũng đến lúc cậu phải ăn cơm chó của người khác, Trương Gia Nguyên đang đè người lớn hơn xuống cù lét, hai người cùng nhau cười.

"Điền Hồng Kiệt, xin hãy có một chút tự trọng của Omega!"

"Vậy nên anh đang mặc đồ của lão Hồ đây!"

Chiến thắng lần thứ nhất!

"AO thụ thụ bất tương thân, anh tránh xa em ra" Trương Gia Nguyên vẫn còn một bóng mờ tâm lý, Điền Hồng Kiệt lè lưỡi với đứa nhỏ rồi cuối đầu ngồi xuống bên cạnh Nhậm Dận Bồng.

Cậu quay đầu lại và thấy một dấu vết mờ nhạt sau chiếc gáy trắng nõn của Nhậm Dận Bồng, xung quanh nó là mùi pheromone nhàn nhạt.

"Em và lão Hồ"

"Chưa, anh ấy thực sự có thể nhịn được." Cậu có thể ngửi thấy mùi của Trương Gia Nguyên trên người Nhậm Dận Bồng và trên người Trương Gia Nguyên cũng có thể ngửi ra mùi của Nhậm Dận Bồng. So với mùi cơ thể của họ, ngay cả khi cậu đang mặc quần áo của Hồ Vũ Đồng, cậu và Hồ Vũ Đồng vẫn giống như hai cá thể riêng biệt.

Cho đến khi Điền Hồng Kiệt ủ rũ nói rằng mình đã nhìn thấy Hồ Vũ Đồng lén uống thuốc ức chế rất nhiều lần, thuốc ức chế cứ thế đổ vào người anh như nước vậy.

"Lão Hồ của anh không được sao?" Trương Gia Nguyên mở miệng, hoàn toàn không coi mình là người ngoài.

"Lão Hồ nhà anh rất được!" Điền Hồng Kiệt não còn chưa nghĩ xong miệng đã đáp lời, với tư cách là bạn đời của Hồ tổng, cậu không cho người khác nói gì không tốt về Hồ Vũ Đồng.

Sau khi phản ứng, cậu ngay lập tức đỏ mặt, sau đó lại nghe Nhậm Dận Bồng bồi thêm một câu "Có lẽ Hồ tổng của em luôn nghĩ rằng em vẫn còn nhỏ."

"Em không còn nhỏ nữa," Điền Hồng Kiệt khô khan giải thích, cậu cũng đã phân hóa thành một Omega hoàn chỉnh rồi!

06.

Hồ Vũ Đồng không ngờ mọi chuyện lại phát triển như thế này, anh đã cố gắng hết sức để tránh ở quá gần Điền Hồng Kiệt, anh sợ.

Cho đến khi anh bước vào phòng và thấy hát chính nhỏ của mình đang mặc quần áo của mình, tay ôm áo sơ mi của mình, miệng thì thầm tên mình.

"Lão Hồ, em khó chịu."

Mật ong ngọt ngào len lỏi vào trong lòng Hồ Vũ Đồng, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra.

"Hồ Vũ Đồng"

Thanh âm này trực tiếp làm cho hai mắt của Hồ Vũ Đồng đỏ lên, lòng bàn chân nặng nề đến mức không dám tùy ý bước một bước, mà tình trạng của Điền Hồng Kiệt cũng không tốt mấy, thái dương đổ đầy mồ hôi.

Hồ Vũ Đồng thở hổn hển, quay lưng lại khóa cửa phòng, dùng ý chí đã bị phân nhỏ đè dục vọng xuống, trực tiếp quỳ xuống ngồi ở bên cạnh Điền Hồng Kiệt.

Điền Hồng Kiệt có chút bối rối, mặt đỏ bừng, ngay cả lỗ tai cũng nóng bừng lên.

"Anh sẽ lấy thuốc ức chế"

"Không, Hồ Vũ Đồng, em khó chịu quá." Điền Hồng Kiệt kiệt sức, cậu không thể ôm lấy cánh tay của Hồ Vũ Đồng, vì vậy cậu chỉ có thể khó chịu rơi nước mắt.

Hồ Vũ Đồng đã từng nói rằng bàn tay của cậu rất đẹp, nó ở giữa thiếu niên và người lớn, các khớp xương không rõ ràng nhưng móng tay mảnh và dài, thậm chí nó còn có màu hồng.

Hồ Vũ Đồng, người bị giữ bởi một đôi tay như vậy, dần mất trí, đặc biệt là khi nghe cậu nói "Hồ Vũ Đồng, giúp em."

Từ khi Điền Hồng Kiệt phân hóa, ba lô của Hồ Vũ Đồng đều mang thuốc ức chế dành cho Omega, ba lô ở ngay bên cạnh nhưng anh lại do dự.

Điền Hồng Kiệt cảm thấy rằng cậu bây giờ như một chiếc ca nô đang trôi trên sóng, sẽ bị sóng nuốt chửng bất cứ lúc nào. Cậu biết lúc này cậu có chút chật vật, nhưng nước mắt không thể ngừng rơi, cậu vẫn cố gắng nói với Hồ Vũ Đồng.

"Bồng Bồng, họ có thể, tại sao chúng ta không thể?"

"Em không muốn uống cái thuốc ức chế chết tiệt đó"

07 .

Tất cả sự kiên trì đều bị phân mảnh, Hồ Vũ Đồng gần như kéo Điền Hồng Kiệt vào lòng, lời nói lọt vào tai cậu.

"Điền Hồng Kiệt, anh sợ em sẽ hối hận."

Dù gì thì cũng đã đến giới hạn rồi, và giọng nói của Hồ Vũ Đồng thậm chí còn khàn hơn cậu tưởng. Điền Hồng Kiệt cố gắng giữ vững tinh thần, nhướng mắt nhìn anh.

"Em không bao giờ hối hận về sự lựa chọn của mình, lần đầu tiên là như vậy, và bây giờ cũng như vậy"

Sự nhiệt tình có một không hai của những người trẻ tuổi đã hoàn toàn đánh tan sự do dự của Hồ Vũ Đồng.

"Em chắc chắn?"

"Em chắc chắn, em cần anh."

Hát chính nhỏ ánh mắt lóe lên, trong mắt phản chiếu tất cả đều là chính mình, trong lòng Hồ Vũ Đồng vừa cảm động vừa mềm mại, mắt cũng trở nên ươn ướt.

"Gấu Nhỏ, để anh ra đánh dấu tạm thời cho em. Sẽ hơi đau, em chịu một chút."

08.

Điền Hồng Kiệt trực tiếp giải thích bằng những hành động thiết thực rằng hôm qua anh đã phớt lờ em, hôm nay em sẽ cho anh nhớ mãi không quên.

Cho dù đó chỉ là đánh dấu tạm thời nhưng mong muốn chiếm hữu cậu cho riêng mình của Hồ Vũ Đồng đã lên đến đỉnh điểm. Nhìn thấy Điền Hồng Kiệt đang lăn lộn dưới đất sau khi chơi với bạn, Hồ Vũ Đồng làm loạn và giải phóng một ít pheromone của mình. Và đương nhiên, cơ thể của Điền Hồng Kiệt sẽ phản ứng vô cùng thành thực. Cậu lén lút chạy vào phòng tắm như một con thỏ, Hồ Vũ Đồng mỉm cười hài lòng khi nhìn thấy động tác nhỏ của cậu.

"Gấu con, mở cửa"

"Hồ Vũ Đồng, tránh xa em ra"

Có trách nhiệm trêu ghẹo mèo thì cũng phải có trách nhiệm dỗ dành mèo, trẻ con bị ép quá cũng sẽ cắn người. Không thể phá cửa đi vào được, anh lại bắt đầu chơi xấu giải phóng pheromone, cho đến khi đứa trẻ bên trong mặt đỏ bừng nói "Đừng mà"

"Gấu con, em không thể nói đừng mà"

"Hồ Vũ Đồng, em bắt đầu hối hận rồi." Chắc chắn rồi, pheromone lại bắt đầu lan ra như không còn kiềm chế nữa, Điền Hồng Kiệt không thể chịu đựng được nữa, cảm nhận được sức mạnh của người đang ôm lấy mình.

"Đùa anh thôi. Em sẽ không hối hận."

"Vài ngày sau vào sinh nhật của em, anh sẽ dành cho em một điều bất ngờ."

Hồ Vũ Đồng cười nhẹ và vuốt ve gáy của Điền Hồng Kiệt, đây coi như là một hành động đặc biệt của hai người sau khi họ mở lòng.

"Nếu anh lại bắt nạt em, em có thể kiện anh!"

"Anh cũng chỉ bắt nạt một mình em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net