(3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Duyên phận với cảnh sát Châu cứ thế mà thành, mỗi lần Trương Gia Nguyên gây loạn, Châu Kha Vũ tất sẽ ra mặt, cảnh sát Tiểu Châu cũng toàn phí công, mỗi lần hùng hổ đến đều mặt xám mày tro mà rời đi, căn bản không bắt được nhược điểm của Trương Gia Nguyên.

Ngược lại Trương Gia Nguyên lại gặp may rồi, mỗi lần từ sở cảnh sát đi ra liền cà lơ phất phơ chờ ở cửa, hỏi cảnh sát Tiểu Châu có muốn cùng nhau đi ăn xiên nướng hay không, coi như tự cho chính mình cơ hội để đền tội.

Tiền lương tháng này Châu Kha Vũ tiêu sạch không còn gì. Toàn bộ là để mời Trương Gia Nguyên đi ăn. Mỗi lần như vậy đều chỉ thấy cậu được lợi.

"Món này không ngon, cho anh ăn đó". Ăn được ba miếng liền không muốn ăn nữa, Trương Gia Nguyên đem món đó đặt lên đĩa Châu Kha Vũ.

"Sao cậu kén ăn quá vậy?" Châu Kha Vũ một mặt than thở nhưng vẫn ăn món đó của Trương Gia Nguyên, hết cách rồi, không thể lãng phí đồ ăn.

"Ăn như vậy làm sao mà lớn được."

Sau một thời gian tiếp xúc, Trương Gia Nguyên phát hiện ra rằng, Châu Kha Vũ có dáng vẻ của một người lãnh đạo, lại còn đẹp trai như vậy, quen việc chỉ đạo rồi nên mỗi lần đều nói cho cậu nghe một loạt đạo lý, lý luận sáo rỗng.

Nghe thôi mà đau hết đầu.

"Không ăn là không ăn, anh xem tôi cao như vậy rồi mà còn cần lớn nữa à!!" Trương Gia Nguyên lấy chiều cao ra đáp lại.

"Vậy cậu cho tôi ăn, cậu nghĩ xem tôi còn cần lớn nữa không?"  Châu Kha Vũ cũng mang chiều cao sắp xuyên thủng mái nhà của mình ra so, bộ dáng sắp cạn ngôn đến nơi.

Tiểu Lục Tử ngồi bên cạnh hóng chuyện: Hai người không cần cao nữa thì có thể chia bớt cho tôi mà...

"Nguyên ca, anh có nghĩ cảnh sát Châu là cớm chìm không? Mấy hôm trước em có nghe nói bên sở cảnh sát kia đã hành động rồi đó." Nhân lúc Châu Kha Vũ đi WC, Lục Tử liền lại gần nhỏ giọng hỏi.

"Tên ngốc nhà ngươi, Châu Kha Vũ *tứ thân bất xuất, ngũ hành bất phân (*vô dụng không làm được gì). Anh ta mà làm cớm chìm thì tao cũng làm được nhé." Trương Gia Nguyên đang hút sợi mỳ, thiếu chút nữa thì tự làm bản thân nghẹn.

"Nhưng chẳng phải cớm chìm đều sẽ ngụy trang rất tốt hay sao. Hơn nữa, em nghe nói mấy kẻ lừa đảo với đám buôn ma túy đang thâm nhập vào băng nhóm của ta, cảnh sát hiện tại đã phái người đến tiếp cận rồi. Lại nói, cảnh sát Châu chỉ là một người chạy việc bên ngoài, sẽ không dễ dàng bị nghi ngờ."

Lục Tử là người tình báo của Trương Gia Nguyên. Từ bé cậu ta đã rất giỏi ăn nói, với người lạ vẫn có thể dễ dàng bắt chuyện một hai câu, mối quan hệ không tồi, lại có tai mắt khắp nơi.

Có điều, cậu ta chỉ là một con người thật thà, chất phác, có nhiệm vụ đi thu thập tin tức, nhưng sẽ không trực tiếp đi xử lý. Trương Gia Nguyên ra lệnh gì cậu ta cũng đều nghe theo.

"Dù thế nào, tao cũng không tin anh ta là cớm chìm."

Trương Gia Nguyên lau miệng, gọi thêm năm hộp há cảo và ba phần sứa trộn mang về. Sau cùng còn nói với nhân viên phục vụ rằng tìm anh chàng cao lớn đang trong nhà vệ sinh kia thanh toán.

Nhiều năm về sau, Trương Gia Nguyên lờ mờ nhớ ra buổi chiều hôm đó, Châu Kha Vũ giận dữ đuổi theo cậu, Trương Gia Nguyên liền kéo theo Lục Tử bỏ chạy. Tiếng cười của hai đứa nhóc mới lớn cùng với tiếng kêu của chiếc chuông trên xe đạp cũ văng vẳng trong gió, vang vọng đến tận những cột ống xả trên cao đang bốc lên từng luồng khói trắng.

Cho đến rất lâu rất lâu sau này, kể cả khi ngồi trên chiếc ghế bập bênh tại Bắc Kinh, Trương Gia Nguyên cũng vẫn chưa hay biết, tất thảy những điều mà cậu nắm trong tay lại trở thành bạn của cậu, chốn về của cậu, và là cả bầu trời của cậu.

Thời gian dần trôi, năm mới sắp đến, Châu Kha Vũ đã ở Dinh Khẩu cũng được một năm. Càng về cuối năm, trộm cướp càng lộng hành. Châu Kha Vũ cũng bận rộn, đã lâu không gặp Trương Gia Nguyên.

Hắn biết rõ Trương Gia Nguyên khi rảnh rỗi sẽ chạy tới hộp đêm. Mỗi lần hắn chạy xe đi qua hộp đêm đều thấy Trương Gia Nguyên đi vào trong, rất khuya thì mới đi ra khỏi đó.

Mùa đông vùng Đông Bắc gió lạnh đến thấu xương, Trương Gia Nguyên khoác lên mình chiếc áo khoác lông, chính là vì mặc bên trong quá nhiều quần áo, nên trông cậu bây giờ không khác gì một chiếc bánh bao nhỏ ú nu.

Châu Kha Vũ không biết bên trong hộp đêm có cái gì thú vị nữa. Tuy nhiên, làn sóng sa thải ập đến khiến đoạn thời gian sau đó có rất nhiều thanh niên mới lớn bỗng trở thành những kẻ "vô công rồi nghề", chỉ có thể đi tới những hộp đêm "giết thời gian", "tận hưởng" trên những sàn nhảy hỗn loạn, những thứ âm nhạc đinh tai nhức óc, ánh đèn disco lóa mắt cùng với hàng trăm loại rượu.

Những tên đó cho rằng, chỉ có những thứ như vậy mới có thể phát tiết và thỏa mãn được dục vọng ham muốn của chính mình.

Trương Gia Nguyên gọi đoạn thời gian ấy bằng cái tên tự mình nghĩ ra: "Thời khắc đu đưa". Ngẫm lại, đôi khi con người ta sống ít tỉnh táo phải chăng lại là điều tốt hơn. Sống quá minh mẫn, tỉnh táo cũng là một loại tàn nhẫn.

Có lẽ nhân sinh cuộc đời trôi qua như một giấc mộng vậy. Sự đau khổ cùng với tiếng cười đều chính là những tình tiết trong vở kịch đời người. Tất thảy những thứ đó cứ lướt qua trên "sân khấu" diễn ra "vở kịch". Bạn không coi nó là hiện thực, nó chỉ là mơ mộng mà thôi, bạn coi nó là hiện thực, thì nó chính là cả một đời.

Châu Kha Vũ hỏi Trương Gia Nguyên rằng liệu cậu có coi nó là hiện thực hay không.

Cậu cúi đầu nhìn tàn thuốc vương vãi dưới đất, im lặng hồi lâu.

Nếu như đó là giấc mộng, nó nhất định sẽ là một giấc mộng quỷ quái, khiến con người ta uể oải, mất tinh thần. Trong lòng Trương Gia Nguyên có một "tòa tháp đen" tan hoang rách nát, chứa đầy những mảnh ký ức vô cùng phi lý, hoang đường. Chung quanh là một mảnh hoang vu, hiu quạnh vắng bóng người.
Cuộc sống của cậu chìm trong sự hỗn loạn, nhưng bản thân cậu lại sống rất trật tự. Miễn là "tòa tháp đen" không sụp đổ, chỉ cần không "thuận theo ý trời", cậu thừa khả năng trốn khỏi *"quỷ tru thần sát" (quỷ, thần đều đuổi giết).

"Thôi đi."

Châu Kha Vũ đỗ chiếc xe đạp hai tám (xe đạp thời Dân Quốc) rách nát trước mặt Trương Gia Nguyên. Chiều cao của hắn thực sự không phù hợp để đi xe đạp mà. Cậu thường trêu chọc Châu Kha Vũ đi xe đạp hệt như *lão nhện trong Vùng đất thần bí. (nhân vật lão nhện Kamaji trong phim điện ảnh nổi tiếng Nhật Bản Spirited Away "Vùng đất thần bí").

"Qua năm mới rồi, ngọn gió nào đưa anh tới đây."

Trương Gia Nguyên bận đãi tiệc rượu cả buổi sáng.

Giới xã hội đen thì như thế nào ư? Họ vẫn sẽ tổ chức họp mặt thường niên vào cuối năm. Dù cho như nào thì cuối cùng cũng đều là tiệc rượu.

Cả người cậu lâng lâng, từng bước chân nhẹ bay bổng. Thật ra Trương Gia Nguyên không dễ say. Năm nào đón Tết cũng vậy, mọi người đều về nhà sum họp bên gia đình. Thời điểm này cậu của Trương Gia Nguyên bận việc bên hộp đêm, bản thân cậu ở nhà một mình vô cùng nhàm chán.

Ngoài cửa sổ đều là những ánh đèn ấm áp mang đậm sự đoàn viên hòa với không khí đón Tết.

Cậu chỉ có đường hòa với cái không khí lạnh lẽo cô đơn này, không bằng đi ngủ qua ngày cho lành.

"Làm gì để hết đêm nay nào, đón giao thừa hả?"

Châu Kha Vũ ở đây đã được một năm rồi, nhưng chất giọng Bắc Kinh của hắn vẫn không lẫn đi đâu được.

"Đi ngủ thôi chứ gì nữa. Thế nào? Cảnh sát Châu muốn ngủ với tôi đêm nay à, cũng không phải không được nha, tôi có thể cân nhắc xem xét."

Trương Gia Nguyên ngẩng đầu nhìn vào đáy mắt Châu Kha Vũ, trong miệng tràn ngập mùi rượu. Cậu uống rượu đến mức cả thân mềm nhũn.

Vốn dĩ Trương Gia Nguyên là một người không thích cười, nhưng giây phút này cậu đột nhiên cười rộ lên, lại thấy vài phần đáng yêu.

"Cậu đón năm mới một mình à."

Đầu óc Trương Gia Nguyên choáng váng mơ hồ đập vào vai hắn. Châu Kha Vũ đỡ đầu cậu lên.

Thôi vậy, nên đem cậu ta về nhà đã. Chứ năm mới này để cậu ta đến quậy nhà người khác, không chừng nhà người ta lại gọi cảnh sát đến bắt cậu ta tội quấy rối, đến lúc đó mình cũng phải ra mặt thôi.

Cảnh sát Châu nghĩ ra lý do như vậy để thuyết phục chính bản thân.

Từ ngày chuyển đến Dinh Khẩu, Châu Kha Vũ vẫn luôn sống một mình. Đột nhiên trong nhà có thêm người khiến hắn chưa thích ứng kịp. Cũng may hắn vừa tạt qua siêu thị mua mấy món nhúng lẩu, lại lấy một nồi lẩu bằng chất liệu đồng không biết có từ niên đại nào, dự định tối nay sẽ tụ tập nhúng thịt ăn lẩu.

Kết quả Trương Gia Nguyên lại không vui, nhìn thấy nồi lẩu nóng hổi nghi ngút khói liền bĩu môi.

"Tôi muốn ăn gà nướng, rong tóc tiên, ngao, cả thịt bò thủy tinh nữa."

Châu Kha Vũ nhét rau xà lách chặn miệng cậu, tiểu tổ tông coi trời bằng vung thực sự quay trở lại rồi.

"Mẹ nó chứ, Châu Kha Vũ, nhà anh không có lò sưởi à?"

Trương Gia Nguyên khoác ngoài độc một chiếc áo lông dày nên vừa rồi không có cảm giác gì. Nhưng cậu vừa cởi chiếc áo khoác ngoài ra, hơi lạnh từ phía sau lưng tràn tới, khiến cậu tỉnh táo hơn phần nào.

"À, lò sưởi bị hỏng, tôi đem nó đi sửa mấy ngày nay rồi."

Châu Kha Vũ gắp một miếng thịt dê chấm vào sốt tương mè. Dáng vẻ khi ăn của hắn thực sự rất hấp dẫn người nhìn. Hắn gắp một gắp lớn thịt dê trong nồi đậm mùi dầu đỏ, chấm qua vào sốt, ăn một miếng lớn. Vẻ mặt toát lên đầy vẻ hưởng thụ.

Trương Gia Nguyên nhìn thấy cảnh tượng đó dường như cảm nhận được sự mềm mỏng của thịt hòa quyện cùng với hương thơm của sốt tương mè ngập tràn trong khoang miệng.

Cậu không kìm được nuốt một ngụm nước bọt. Dáng vẻ của phần từ kén ăn ban nãy dường như đã hoàn toàn biến mất. Giờ đây dạ dày cậu đang kêu gào khua trống múa chiêng luôn rồi.

"Cho tôi một miếng đi." Cậu kéo tay áo của Châu Kha Vũ.

Hắn cũng tiện thể cho hắn một miếng thịt dê.

"Coi chừng nóng."

Châu Kha Vũ một tay đút cho cậu thịt, tay còn lại đút canh cho cậu ăn, hắn ân cần săn sóc coi cậu như một đứa trẻ.

Khoảng cách giữa hai người gần nhau đến nỗi Trương Gia Nguyên có thể cảm nhận nhiệt độ trên người Châu Kha Vũ.

Lúc hắn bước tới, cậu lại tự ôm lấy bản thân mình. Trái tim Trương Gia Nguyên lúc nãy bất ngờ đập rất nhanh.

Từ trước tới nay chưa từng có ai đối xử với cậu như vậy.

Trong lòng cậu vô thức sinh ra một cảm giác được bảo vệ che chở.

----------------------------------------------------------------------------------

Chin chào, mình là mín nì đây, cuối cùng thì mình cũng quay trở lại rồi nè. Nhân ngày 20/10, chúc tất cả chị em Bánh chúng ta luôn xinh đẹp dui dẻ, chúc otp của chúng ta mãi iu mãi mận nhaaaa :3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net