14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một thời gian đã lâu không gặp, Châu Kha Vũ vẫn phong độ ngời ngời như trước, thân cao dong dỏng khoác lên mình một bộ tây trang đắt tiền vừa vặn hoàn hảo, từng đường nét trên mặt sắc bén như được tạc ra từ một bức tượng cổ, khắp người toả ra khí chất vương giả. Hắn vừa bước vào phòng gần như không Omega nào có thể rời mắt khỏi hắn.

Alpha cực phẩm của cực phẩm!

Trong số đó, chỉ có duy nhất Trương Gia Nguyên không dám nhìn về phía Châu Kha Vũ. Cậu lúng túng giấu hai bàn tay đã ướt sũng mồ hôi xuống dưới bàn, rất không tự nhiên mà cúi gằm mặt xuống. Lâm Mặc đang ngồi đối diện với Trương Gia Nguyên, Châu Kha Vũ không hề chần chừ mà tiến về phía này, dứt khoát kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh anh ta, nhỏ giọng phàn nàn: "Mặc Mặc, cậu cũng ồn ào quá rồi đấy!" 

Thái độ của hắn cực kỳ thản nhiên, đến một cái liếc mắt thừa thãi tới chỗ Trương Gia Nguyên cũng không hề có.

Trương Gia Nguyên mím chặt môi. Mặc Mặc?

Gọi cũng thân thiết quá nhỉ?

Không khí bữa tiệc diễn ra khá hoà hợp và vui vẻ, hầu hết mọi người đều cởi mở và dễ gần, chỉ mất một vài phút làm quen ban đầu, tất cả bắt đầu trò chuyện rôm rả. 

Ngoại trừ Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ vẫn như trước đây, trong ấn tượng của Trương Gia Nguyên, hắn gần như không nói gì nhiều mà luôn luôn là người lắng nghe, thế nhưng tối nay, thay vì lắng nghe cậu thì hắn lắng nghe Lâm Mặc nói chuyện. 

Lâm Mặc có tính cách tương đồng  Trương Gia Nguyên, tuy mới tiếp xúc với vị đạo diễn này một lần nhưng cậu khá thích anh ta, có cảm giác như gặp được tri kỷ vậy. Nhưng lúc này đây, hình ảnh Lâm Mặc luôn miệng kể chuyện còn Châu Kha Vũ ở bên cạnh yên lặng lắng nghe, thi thoảng chỉ dịu dàng hưởng ứng một câu khiến cậu cảm thấy hai con người trước mặt này sao mà đáng ghét quá.

Trương Gia Nguyên hoạt ngôn thường ngày offline rồi, hôm nay cậu rất, rất không có tinh thần, chán nản ngồi dựa lưng vào ghế, đồ trên bàn ăn phong phú ngon mắt như vậy, cậu cũng không buồn đụng đũa. 

Cậu cầm điện thoại gửi một tin nhắn cho Trần Hiểu Lam: "Lát nữa chắc anh sẽ xin về sớm, Châu Kha Vũ cũng có ở đây. Phiền chết anh." 

Trần Hiểu Lam không rõ đang bận chuyện gì mà chưa xem, cũng không trả lời tin nhắn, Trương Gia Nguyên hơi thất thần, nhìn chăm chăm vào điện thoại hồi lâu.

Cậu không để ý có một người ngồi đối diện nãy giờ đều đang nhíu mày quan sát cậu.

Châu Kha Vũ huých nhẹ vào cánh tay Lâm Mặc, liếc mắt một cái, đạo diễn họ Lâm bĩu môi, nhưng sau đó vẫn lên tiếng hỏi: "Gia Nguyên, không có món nào vừa miệng cậu sao? Cần tôi gọi thêm đồ cho cậu không? Thích ăn món gì?"

Trương Gia Nguyên bị gọi bất ngờ, giật mình ngẩng đầu lên, cười gượng: "Không, tôi ổn, dạo này đang ăn kiêng nên hạn chế một chút." Cậu nói câu này mà không biết ngượng, mãnh nam Đông Bắc trước nay luôn tự hào mình ăn nhiều đến bao nhiêu cũng không thể béo, chẳng bao giờ biết từ "ăn kiêng" đánh vần như thế nào.

Lâm Mặc lại bị huých tay một lần nữa, cười như không cười, đáp: "Cậu đã gầy lắm rồi, còn kiêng cữ cái gì, đừng khách sáo, hôm nay Châu tổng mời khách, cậu cứ thoải mái đi, không có mấy dịp mà, đúng không Châu tổng?" Nói xong quay sang ranh mãnh nháy mắt với Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ lạnh lùng: "Cậu muốn ăn gì thì cứ gọi đi, không người ta lại bảo đạo diễn Lâm tiếp khách không chu đáo." Hắn không phủ nhận lời của Lâm Mặc, nhưng lại lấy danh Lâm Mặc ra mời khách.

Trương Gia Nguyên chớp chớp mắt hai cái, hình như có bụi ở đâu bay vào đây thì phải, nếu không thì sao tự dưng mắt cậu lại xót như vậy chứ?

"Thật sự không cần đâu, phiền Châu tổng và Lâm đạo quá, tôi thật sự đã ăn đủ rồi. Tôi xin phép ra ngoài hít thở không khí một chút, hai vị cứ tự nhiên." Cậu dứt khoát đứng lên, vội đến mức áo khoác và điện thoại cũng không cầm theo, bước ra khỏi phòng như chạy trốn. 

Lâm Mặc tức đến vỗ trán, hận rèn sắt không thành thép: "Châu Kha Vũ, giả vờ lạnh lùng cái gì, doạ Omega bé nhỏ của cậu chạy mất rồi kìa!" Châu Kha Vũ cầm ly uống một ngụm rượu, đáp: "Omega của tôi gì chứ, đừng nói linh tinh, người ta là hoa đã có chủ."

Đạo diễn Lâm cười mỉa mai: "Ừ, cậu cũng biết người ta hoa đã có chủ cơ đấy. Thế sao còn gợi ý ý tưởng "Biển Vũ Trụ" cho tôi, lao tâm khổ tứ thuê biên kịch viết kịch bản, bắt tôi tìm cậu ta cast vai Yuan cho bằng được, rồi đầu tư cho dự án này? Cậu bảo không bao giờ muốn nhìn thấy Trương Gia Nguyên nữa cơ mà? Sao nghe bữa tối nay người ta tới thì cũng vội vội vàng vàng chạy tới nhìn người ta?"

Châu Kha Vũ bực bội gắp cho Lâm Mặc một cái đùi vịt: "Ăn vịt của cậu đi, đừng can thiệp vào chuyện riêng của tôi." Lâm Mặc "hừ" một tiếng: "Nếu không phải cậu là anh em tốt của AK, nghĩ tôi thèm vào mà giúp cậu đấy. Đã mở lời cho đến thế rồi, còn nói mấy câu đó, người ta nghe xong có tức chết không."

Châu Kha Vũ lẩm bẩm: "Em ấy vốn cũng chẳng thèm quan tâm tới tôi. Lúc nãy hẳn là đang nhắn tin với Alpha của em ấy."

Hai người còn đang tranh cãi, ở phía đối diện, điện thoại của Trương Gia Nguyên có cuộc gọi tới. Không có ai nghe máy, người ở đầu dây bên kia vẫn kiên trì gọi thêm mấy lần.

Đến lần thứ năm, Châu Kha Vũ với tay cầm điện thoại lên, thấy trên màn hình hiện tên "Tiểu Lam". Hắn nghĩ nhỡ đâu Trần Hiểu Lam có việc quan trọng cần nói cho Trương Gia Nguyên, bèn dứt khoát bắt máy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net