20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Gia Nguyên vừa tất bật tháo dỡ đồ đạc của cậu lúc này đã được chuyển đầy đủ đến nhà Châu Kha Vũ, vừa quay sang hỏi hắn: "Châu tổng, em ngủ ở phòng nào?"

Châu Kha Vũ nhíu mày: "Sao lại ngủ ở phòng nào?"

Nét mặt hắn lúc này hiện rõ vẻ chưng hửng, Trương Gia Nguyên giả vờ bận rộn xếp đồ, quay mặt đi lén cười, giọng điệu vô tội: "Thì bọn mình kết hôn để bố anh yên tâm còn gì, ở chung một nhà cũng tiện hơn cho lúc em... ừm... phát tình... Nhưng mà em cũng phải có phòng riêng chứ, cả anh và em đều bận rộn, đi sớm về muộn, ảnh hưởng giấc ngủ người còn lại lắm."

Vẻ mặt Trương Gia Nguyên lúc này quá mức thản nhiên, cứ như thể việc cậu phải có phòng ngủ riêng là lẽ tất yếu vậy, Châu Kha Vũ tự lấy đá đập vào chân mình rồi giờ chẳng biết phải làm sao, gượng cười: "Cạnh phòng anh có phòng ngủ trống đó, nhưng mà phòng này hơi nhỏ, nhà tắm cũng nhỏ, em không phiền chứ?"

Trương Gia Nguyên cười lớn: "Không phiền không phiền, có phòng ở là tốt rồi, sau này em phiền Châu tổng chiếu cố em mới đúng, dù sao chúng ta cũng là một cặp "bạn đời định mệnh" mà."

Châu tổng cảm thấy cái từ "bạn đời định mệnh" này từ miệng Trương Gia Nguyên thốt ra nghe cứ quái quái, nhưng lại chẳng bắt bẻ được cậu, chỉ đành ấm ức giúp Châu phu nhân dọn đồ đạc vào phòng mới.

Dọn xong đồ thì cũng đã gần nửa đêm, Trương Gia Nguyên sau khi tắm rửa xong cuối cùng cũng được thả mình xuống chiếc giường đã được thay chăn nệm mới thơm tho ấm áp, vùi đầu vào chiếc gối mềm mại, thở một hơi đầy thoả mãn. Châu Kha Vũ đang lúi húi sắp xếp nốt mấy món đồ lặt vặt trong phòng, Trương Gia Nguyên không chút để ý đến hắn, đắp chăn xong thì nhắm mắt lại, nói khẽ: "Anh ra khỏi phòng thì tắt đèn giúp em nha, ngủ ngon."

Châu tổng bị chồng mới cưới đuổi khéo ra khỏi phòng ngủ riêng của người ta, ấm ức vô cùng.

Hắn về phòng mình, lên giường nằm trằn trọc suy nghĩ, mãi vẫn không thể ngủ được.

Rốt cuộc thì vấn đề nằm ở đâu nhỉ?

Hôm qua còn quấn lấy hắn cả một đêm không nỡ rời xa, hôm nay đã đòi chia phòng ngủ với hắn, còn là ngay sau khi lấy giấy đăng ký kết hôn. Trương Gia Nguyên đang chơi trò lạt mềm buộc chặt sao?

Đã thế tôi mặc kệ em, để xem ai là người phải mò sang phòng người kia trước. Dù sao người phát tình cũng không phải tôi.

Nửa tiếng sau, vẫn là Châu tổng bực bội chịu thua, mò sang phòng người kia trước.

Thực ra Trương Gia Nguyên mệt thì có mệt, nhưng cũng chưa ngủ được ngay. Bản năng chết tiệt của Omega làm cậu ngay sau kỳ phát tình cực kỳ dính người, thèm khát hơi ấm từ Alpha của cậu.

Trương Gia Nguyên đơn giản chỉ muốn tác động một chút, để Châu Kha Vũ sớm bày tỏ tình cảm của hắn với cậu. Lấy danh nghĩa của bố ra để kết hôn mà cậu vẫn đồng ý, thật đúng là quá thiệt thòi mà. Nhưng lúc này chẳng biết là ai thiệt thòi hơn ai nữa đây, có chồng rồi mà cậu vẫn phải chăn đơn gối chiếc đây này. Châu Kha Vũ cứ thế mặc kệ cậu nháo loạn, cho cậu ngủ riêng, hay là hắn cũng chẳng yêu cậu như cậu tưởng tượng?

Trương Gia Nguyên còn đang đau đầu vì suy tính có nên chủ động đi quyến rũ hắn một chút không thì cậu cảm nhận được có người vừa rón rén bước vào phòng. 

Châu Kha Vũ nhẹ nhàng vén chăn lên, khe khẽ nằm xuống phía nửa giường còn lại được Trương Gia Nguyên cố ý chừa ra. Trái tim cậu đập tưng tưng trong lồng ngực như đang nhảy disco, đầu cũng nóng lên như một ấm nước đang được đun sôi vì hồi hộp.

Trương Gia Nguyên đang nằm quay lưng về phía Châu Kha Vũ, hắn rút ngắn khoảng cách giữa cả hai, vươn tay ôm lấy cậu từ phía sau, đầu tựa vào vai cậu, động tác rất đỗi dịu dàng. Hơi ấm đột ngột từ sau lưng khiến Trương Gia Nguyên như muốn tan chảy.

Cậu không giả vờ ngủ thêm được bao lâu, vì tay Châu Kha Vũ bắt đầu có dấu hiệu không an phận, tay hắn luồn xuống dưới vạt áo ngủ lụa mềm mại của Trương Gia Nguyên, chạm vào vùng eo mẫn cảm của cậu. Cảm giác mịn màng mát mẻ từ da thịt Trương Gia Nguyên truyền đến tay khiến Châu Kha Vũ mê muội, hắn càng lúc càng càn rỡ, bắt đầu lướt qua vùng bụng săn chắc đi dần lên trên, cuối cùng dừng lại nơi vùng ngực vẫn còn hơi sưng tấy.

Trương Gia Nguyên không kìm được, khẽ rên một tiếng, xoay người sang đối diện với hắn. Trong đêm tối, hai người không nhìn được biểu cảm của nhau, nhưng hơi thở gần kề lúc này lại phóng đại hết cỡ, mặt Trương Gia Nguyên cũng vì thế mà đỏ bừng lên theo, cậu vờ như thể vừa tỉnh lại trong cơn ngái ngủ: "Anh làm gì ở đây thế, Châu tổng?"

Châu Kha Vũ đột ngột đưa tay siết chặt eo Trương Gia Nguyên, mạnh mẽ kéo cậu sát lại gần hắn hơn nữa, giữa hai người gần như không có một khe hở, cậu thậm chí cảm nhận được vật nào đó bắt đầu có dấu hiệu rục rịch, cứng rắn chạm vào đùi cậu.

Giọng Châu Kha Vũ trong bóng tối vừa trầm khàn vừa gợi cảm, lại mang theo chút kìm nén: "Lát nữa đừng gọi anh là Châu tổng, anh muốn nghe cái khác."

Tin tức tố hắn phát ra khiến Trương Gia Nguyên mềm nhũn, cậu hơi ấm ức, oán trách hắn: "Anh đánh thức em giữa đêm làm gì, còn bắt em gọi này gọi nọ!" 

Châu Kha Vũ vuốt ve nhào nặn hai bên má cậu, kết tội: "Anh chợt nghĩ ra là anh bị thiệt thòi, nên không thể không sang đòi nợ em ngay lập tức được."

"Châu phu nhân, em suýt nữa thì nợ anh một đêm tân hôn đấy."


________________

Đêm tân hôn như nào thì cả nhà iu tự tưởng tượng nhé, đừng kỳ vọng gì ở tác giả cả...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net